Phổ la chi chủ
Chương 381: Phá trận !
Hắn mượn tiền của găng tay, nhất định phải ghi rõ ràng, hơn nữa còn chắc chắn phải trả.
Găng tay ở bên cạnh nói:
"Đương gia, ngài đang trách ta sao, ta chỉ nói mượn cho vui vậy, của ta chính là của ngài, ngài cứ việc cầm lấy dùng!"
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Của ngươi là của ngươi, đã mượn thì nhất định phải trả."
Giấy tờ rõ ràng rành mạch, Lý Bạn Phong lập tức chuyển toàn bộ số đồng Đại Dương và vàng đến phòng ngủ, gọi Phùng Sùng Lợi và Phùng Tín Thành đến.
Nhìn cả phòng toàn là đồng bạc, Phùng Tín Thành ngẩn người.
Lão không hiểu số tiền lớn như vậy từ đâu ra, nếu lão là Phùng Sùng Lợi, lão sẽ không dám nhận lời làm thương vụ này. Nhưng lão không phải Phùng Sùng Lợi. Phùng Sùng Lợi nhìn chằm chằm vào đống đồng bạc một lúc, vẻ mặt ngưng trọng, nói với Lý Bạn Phong:
"Còn thiếu ba trăm năm mươi hai đồng."
Lý Bạn Phong không do dự, lập tức móc ví tiền. Sao lại thẳng thắn như vậy? Bởi vì Lý Bạn Phong và găng tay đã tính toán, quả thật còn thiếu hơn ba trăm đồng. Thương tu tầng cao quả nhiên khác biệt, rất nhạy bén với tiền bạc. Phùng Sùng Lợi nhận tiền mặt, nói với Lý Bạn Phong:
"Ông chủ Lý, mời ngài đợi ở đây một lát."
Không lâu sau, Phùng Sùng Lợi trở về phòng, trên tay cầm một cặp hộp dài làm bằng gỗ hoàng hoa lê, đưa cho Lý Bạn Phong. Lý Bạn Phong mở hộp, bên trong mỗi hộp đều đặt một cây thước sắt. Thước sắt trông không sáng bóng cho lắm, có chỗ bị mài mòn, thậm chí còn hơi hoen gỉ. Chưởng quỹ Phùng nhìn không ra manh mối, không dám tùy tiện lên tiếng, lão thật sự không hiểu vì sao cặp thước sắt này lại đáng giá đến vậy. Lý Bạn Phong giả vờ xem xét một hồi lâu, gật đầu nói:
"Ông chủ Phùng, phiền ông đợi một lát."
Lý Bạn Phong căn bản không biết phân biệt thật giả, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thước sắt. Rời khỏi phòng, hắn đi xuống lầu mở một căn phòng khác, vào trong Tùy Thân Cư, hỏi găng tay:
"Ngươi xem đây có phải hàng thật không?"
Găng tay ưỡn ngực thẳng lưng:
"Đương gia, ngài nói gì vậy, ta chưa từng thấy thước sắt bao giờ, làm sao biết thật hay giả."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Cũng phải, ngươi chưa từng thấy, vậy ngươi cảm thấy nên hỏi ai?"
Găng tay chụm ngón cái và ngón giữa, lắc lư ngón trỏ:
"Theo ta, đã là vật dụng của căn nhà chúng ta, dĩ nhiên là phải hỏi căn nhà."
Lý Bạn Phong gật đầu đồng ý:
"Nhưng căn nhà nhiều phòng như vậy, chúng ta nên đến phòng nào để hỏi thì thích hợp?"
Găng tay cố gắng giữ vững tư thế, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Hồi trước lúc căn nhà chúng ta trộm dầu, số dầu đó được cất ở tam phòng, ta cảm thấy tam phòng rất có linh khí."
Lý Bạn Phong cũng cảm thấy có lý, bèn cầm thước sắt đến tam phòng, nhìn găng tay nói:
"Căn nhà không phải lúc nào cũng hồi đáp ta, ngươi thấy chúng ta nên hỏi căn nhà thế nào?"
Găng tay cố gắng kìm nén cơ thể đang run rẩy, suy tư một hồi rồi trả lời:
"Ta thấy, đã là vật dụng của căn nhà, chi bằng chúng ta đặt xuống đất, xem căn nhà xử lý thế nào."
"Có lý."
Lý Bạn Phong đặt cặp thước sắt xuống sàn tam phòng. Một lúc sau, cặp thước sắt dần dần tan chảy, chìm vào trong sàn, biến mất không còn dấu vết. Phừ phừ! Phừ phừ! Phừ phừ! Ù ù! Tiếng còi hơi vang lên, các căn phòng đồng loạt rung chuyển. Tùy Thân Cư đang rất phấn khích. Lý Bạn Phong đã lấy được bảo vật. Hắn mang theo găng tay, trở về khách sạn. Phùng Sùng Lợi và Phùng Tín Thành đang ngồi chờ trong phòng, thấy Lý Bạn Phong không mang thước sắt về, Phùng Sùng Lợi có vẻ không vui. "Ông chủ Lý, chúng ta vẫn chưa giao dịch xong."
Lý Bạn Phong nói:
"Giao dịch đã hoàn thành, tôi đã kiểm tra đồ vật là thật, tiền ông cũng đã nhận đủ, tiền trao cháo múc, chúng ta xem như kết thúc tại đây."
Lý Bạn Phong định rời đi, Phùng Sùng Lợi nói:
"Khoan đã, chúng ta phải lập khế thư, xác nhận đã giao dịch, cặp thước sắt này từ nay về sau không còn liên quan gì đến tôi nữa, sau này có bị mất hay hư hỏng cũng không liên quan đến tôi."
"Được!"
Lý Bạn Phong đồng ý:
"Tám mươi vạn Đại Dương, giao tận tay, ông đã tự tay kiểm kê, sau này dù nhiều hơn hay ít hơn đều không liên quan đến tôi."
Phùng Sùng Lợi gật đầu:
"Giao dịch lần này có Phùng Tín Thành làm chứng, bất kể vì nguyên nhân gì, tôi và ngài đều không được làm hại đến tính mạng của người làm chứng!"
Thì ra còn có quy củ này. Chẳng trách lúc trước Đồ Thư Mai không giết Lữ Việt Tam để diệt khẩu. Lữ Việt Tam là người quản lý sổ sách của Đồ Thư Mai, ăn chặn tiền bạc, lại hay dễ tọc mạch, lẽ ra Đồ Thư Mai không thể giữ y lại. Nhưng theo quy củ của Phùng Sùng Lợi, nhất định phải tìm một người quen biết của cả hai bên làm chứng, khi ấy Đồ Thư Mai không biết quy củ này, lúc đó người thích hợp bên cạnh ả chỉ có Lữ Việt Tam, nên đã để y làm người làm chứng, vì vậy không thể giết y. Nếu không tuân theo quy củ của Phùng Sùng Lợi, giết Lữ Việt Tam diệt khẩu thì sẽ thế nào? Chuyện này phải xem thực lực của hai bên. Tu vi của Đồ Thư Mai không thấp, gần đạt đến tầng tám, còn tu vi của Phùng Sùng Lợi thì sao? Ông ta là anh trai của Phùng Tín Thành, nhưng nhìn trẻ hơn Phùng Tín Thành, nếu ông ta chưa từng tân trang khuôn mặt như Đồ Thư Mai, vậy thì chứng tỏ Phùng Sùng Lợi đã kéo dài được tuổi thọ, tu vi đã đạt đến cảnh giới Vân Thượng. Nếu chỉ vì muốn bịt miệng Lữ Việt Tam mà mạo phạm Phùng Sùng Lợi, Đồ Thư Mai cũng không muốn, đó chính là nguyên nhân Lữ Việt Tam có thể sống sót. Nhưng vì sao Phùng Sùng Lợi lại không muốn nói quy củ này cho người khác biết? Chuyện này không thể nào suy đoán, Lý Bạn Phong cũng không rảnh quan tâm, sau khi viết xong giấy tờ, ba người cùng ấn dấu tay, giao dịch xem như hoàn tất. Lý Bạn Phong không thể ở lại thêm nữa, lập tức dẫn theo chưởng quỹ Phùng mua vé tàu hỏa chuyến tối trở về Dược Vương Câu. Phùng Sùng Lợi lấy từ trong ngực ra một chiếc túi tiền, cầm từng đồng bạc bỏ vào trong túi. Một chiếc túi tiền có thể chứa được bao nhiêu đồng Đại Dương? Tổng cộng có mấy chục vạn, còn có một hòm vàng lớn. Những thứ này, túi tiền của Phùng Sùng Lợi đều có thể chứa hết. Một tiếng sau, toàn bộ số tiền được cất giữ cẩn thận, Phùng Sùng Lợi trở về phòng, ngủ một giấc đến sáng, hôm sau lập tức đi thẳng đến nhà ga. Đi được nửa đường, bỗng nhiên nghe có người gọi từ phía sau:
"Đứng lại! Ông định đi đâu đấy?"
Phùng Sùng Lợi quay đầu lại, thấy một người xe kéo đang đuổi theo. "Ồ, ngài đã trở lại."
Phùng Sùng Lợi vội vàng lên tiếng chào hỏi. "Nói nhảm, tôi không trở về thì đi đâu? Chẳng phải đã nói đợi đến tối nay sao, sao ông lại đi sớm vậy?"
"Thật xin lỗi, tôi đã giao dịch xong rồi."
Người kéo xe ngẩn người:
"Giao dịch xong rồi? Ý ông là sao".
"Chính là món đồ đó, đã bán cho người khác rồi."
"Bán cho ai?"
"Chuyện này không tiện nói cho ngài biết."
Rầm! Người kéo xe ném xe xuống đất:
"Ông giỡn mặt tôi sao? Không phải đã nói rồi sao, tôi về nhà gom tiền! Một trăm vạn Đại Dương, tôi đã mang đến cho ông rồi!"
Phùng Sùng Lợi cười đáp:
"Không còn cách nào khác, lúc trước ngài không đặt cọc, cũng không lập khế thư, vị khách kia mang theo tiền mặt đến, tôi nhất định phải bán cho người ta."
Người kéo xe cau mày:
"Ông chơi xỏ tôi?"
Phùng Sùng Lợi cũng ngừng cười:
"Sao ngài có thể nói vậy, tôi là người làm ăn, làm ăn phải tuân theo quy củ, ai bảo ngài đến muộn."
Hai người đối mắt một lúc lâu, người kéo xe xách xe lên:
"Chuyện này, tôi sẽ nhớ kỹ."
Phùng Sùng Lợi nói:
"Không nên làm mất hòa khí, ngài còn phải làm việc lớn ở đây, sau này chúng ta còn gặp nhau dài dài, hơn nữa đừng có ném xe lung tung nữa, bên trong xe cất giấu món đồ quan trọng như vậy, nếu ngài làm hỏng thì biết đi đâu mà tìm?"
Đến Dược Vương Câu, chưởng quỹ Phùng trở về tiệm tạp hóa, Lý Bạn Phong cất kỹ chìa khóa, vào trong Tùy Thân Cư, nhìn chằm chằm vào túi đất dính máu trước mặt, gạt bỏ mọi tạp niệm. Trong mắt hắn hiện lên vệt máu, trong đầu hắn cũng hiện lên vệt máu, Lý Bạn Phong muốn tìm kiếm vệt máu tiếp theo. Hình dạng của vệt máu tiếp theo chắc chắn sẽ khác, hoàn cảnh cũng khác, có thể sai lệch rất lớn, tìm kiếm như vậy, liệu có thể tìm được không? Bây giờ đã có thêm hai đường ray, chuyện này phải dựa vào bản lĩnh của Tùy Thân Cư! Mấy phút sau, Lý Bạn Phong nghe thấy tiếng còi hơi. Lý Bạn Phong vừa định xách xẻng ra ngoài thì nghe thấy máy hát gọi:
"Ai da! tướng công, đợi một lát!"
Một luồng hơi nước bao phủ lấy đất, hai cây kim hát bay lên lượn xuống. Vài phút sau, máy hát đã nhặt hết đất dính máu ra, số đất còn lại không dính máu được bỏ trở lại vào túi. "Tướng công bảo bối, sau khi đào xong đất dính máu, chàng nhớ đổ đất vào lấp lại, đừng để tên cẩu tặc Tang Môn Tinh kia phát hiện ra!"
"Nương tử chu đáo quá!"
Lý Bạn Phong vác túi đất lên. Máy hát dặn dò:
"Hàm Huyết muội muội, muội giúp tướng công che giấu cẩn thận, hơn trăm điểm rải máu, Tang Môn Tinh sẽ không kiểm tra kỹ càng từng chỗ một đâu, muội hãy giúp tướng công làm cho đất mới và đất cũ trông giống nhau!"
Con lắc đồng hồ Hàm Huyết đáp:
"Phu nhân cứ yên tâm!"
"Nhị Đao, giữ cửa lại, tướng công chưa về thì không được đóng cửa."
Đường đao hét lớn:
"Tuân lệnh!"
"Tướng công, Nhị Đao không chống được lâu đâu, chàng đi nhanh về nhanh!"
Đường đao thật sự không chống đỡ nổi, Tùy Thân Cư chỉ nghe lời Lý Bạn Phong. Lý Bạn Phong một chân bước ra ngoài, một chân vẫn ở trong Tùy Thân Cư, ra sức đào đất. Hơn mười phút sau, Lý Bạn Phong vác túi đất dính máu trở về. "Tìm vị trí tiếp theo!"
Tại tiệm thuốc Khâu Ký, La Chính Nam đã chuẩn bị xong xuôi, hôm nay bọn họ muốn thử đánh cược một phen, âm thầm đưa một tên tang tu ra khỏi Dược Vương Câu. Khâu Chí Hằng đang chọn người trong tiệm thuốc, chọn một tên tu vi đừng quá cao, võ công cũng đừng quá lợi hại, đề phòng hắn ta chạy trốn giữa đường. Chọn một hồi lâu mà vẫn chưa chọn được ai, Khâu Chí Hằng toát mồ hôi hột. La Chính Nam bước đến dò hỏi:
"Khâu gia, có chuyện gì vậy?"
"La đường chủ, chúng ta tổng cộng bắt được mười ba tên tang tu, sao giờ lại thành mười bốn người rồi?"
"Anh nói gì vậy, chỉ có mấy người mà cũng đếm không xong sao?"
La Chính Nam cũng tự mình đếm lại, đếm xong cũng ngây người. Thật sự là mười bốn người? "Khâu gia, chuyện này không thể đùa được!"
"Không phải tôi đùa, thật sự là thêm một người!"
"Khâu gia, đám người này do một tay anh quản lý, thêm ai vào mà anh không biết hay sao?"
Khâu Chí Hằng ngẩn người cả buổi, y thật sự không nhận ra. Mười bốn người này, y đều quen biết! La Chính Nam hô lớn:
"Mang danh sách đến đây, đối chiếu từng người một!"
Chưa kịp mang danh sách đến thì thấy một lão già bỗng nhiên cười khẩy. La Chính Nam hạ giọng hỏi:
"Lão già kia là ai?"
Khâu Chí Hằng ngây người, y không biết tên lão già này. "Lên!"
Khâu Chí Hằng lập tức xông đến trước mặt lão già, vỗ mạnh vào vai lão ta, gân xanh trên cổ lão nổi lên. Máu dồn lên đầu, mạch máu có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Nhưng lão già không chút hoang mang, ngược lại tán thưởng một câu:
"Hoan tu lợi hại thật, tầng tám rồi sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Khâu Chí Hằng trượt chân ngã xuống đất. Mấy hôm trước mưa đá đã đập vỡ một mảnh ngói, trên mặt đất có chút nước đọng, len vào kẽ gạch, không nhìn rõ, bị Khâu Chí Hằng giẫm trúng. Sao lại trùng hợp như vậy? Cả phòng toàn là tang tu, có thể không trùng hợp sao? Lão già không để ý đến Khâu Chí Hằng, thuận tay đẩy một tên tang tu, tên này loạng choạng đâm vào cột nhà, chết ngay tại chỗ. Lần này va chạm mạnh, ngói trên mái nhà rơi xuống, lại đập chết hai tên tang tu. Lão già còn muốn ra tay, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, quay đầu nhìn lại, thì ra La Chính Nam đang bắn tia lửa điện từ mười đầu ngón tay vào người lão. Lão già kinh ngạc, tu giả như La Chính Nam rất hiếm thấy ở Phổ La Châu:
"Cậu tu đạo môn gì vậy? Điện tu sao? Ở Phổ La Châu cũng có đạo môn này nữa?"
Khâu Chí Hằng lại ra tay, lão già nhảy lên, chui phá mái nhà. Ngói vỡ rơi xuống như mưa, đám tang tu chạy tán loạn. Ngói rơi trúng đầu đám tang tu. Trùng hợp đến vậy, xui xẻo đến vậy, đúng là tang môn. Mười một tên tang tu còn lại không ai may mắn thoát khỏi, đều bị ngói đập chết. Đây chính là bản lĩnh của Tang Môn Tinh. Khâu Chí Hằng toàn thân đầy máu, may mà bộ đồ Trung Sơn trên người là một món pháp bảo, đã giúp y chặn được vết thương chí mạng. La Chính Nam tránh được ngói rơi, nhưng lại bị nước đọng trên mái nhà dội trúng, toàn thân run rẩy, bị điện giật. Lão già đứng trên mái nhà, nhìn hai người nói:
"Làm chậm trễ thời gian của ta lâu như vậy, lũ khốn nạn các ngươi đáng lẽ phải chết từ lâu rồi, chờ ta một lát, ta sẽ đến xử lý các ngươi!"
Lão già biến mất, La Chính Nam cảm thấy trong phòng có gì đó khác lạ. Hắn ta đeo kính vào, dùng ngón tay bắn tia lửa điện, sạc điện cho kính. Hắn ta nhìn thấy trong phòng có rất nhiều vong hồn đang bay ra khỏi mái nhà theo lão già. La Chính Nam muốn ngăn cản, nhưng không thể nào ngăn cản được. Ai giết tang tu, vong hồn của tang tu sẽ bám theo người đó, đây là đặc tính của tang tu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, La Chính Nam kinh ngạc. Khâu Chí Hằng phản ứng lại:
"Tang Môn Trận!"
Khí tức u ám tràn ngập, ngay cả người thường như dê trắng non cũng có thể cảm nhận được sự bất thường của Dược Vương Câu. Mười ba tên tang tu bị giết, Tang Môn Trận sẽ giáng tai họa khủng khiếp xuống nơi này. Khâu Chí Hằng loạng choạng bò dậy, lấy ra một tờ giấy vàng, lập tức đốt đi, gửi tin cho Diêu lão. Tang Môn Tinh chắc chắn sẽ đi tìm Diêu lão, nếu Diêu lão giết chết được Tang Môn Tinh, có lẽ mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt. Thế nhưng La Chính Nam lại lắc đầu liên tục, hắn ta hiểu rất rõ về Tang Môn Trận:
"Giết chết Tang Môn Tinh cũng vô dụng, dù kẻ bày trận có chết, Tang Môn Trận cũng sẽ không dừng lại, hết rồi, Dược Vương Câu tiêu rồi."
Khâu Chí Hằng kinh ngạc một hồi lâu, sau đó lập tức chạy ra khỏi tiệm thuốc:
"Nhanh đi phá Tang Môn Trận!"
"Phá bằng cách nào?"
La Chính Nam hoang mang. Tang Môn Trận có đến hàng trăm điểm gieo máu, phá kiểu gì?
Lý Bạn Phong lấm lem bùn đất, trở về Tùy Thân Cư trong trạng thái mệt mỏi rã rời. Hắn đã đào được một trăm bảy mươi chỗ có dính máu, mệt đến nỗi không thể đứng thẳng lưng. Máy hát nhặt những chỗ dính máu trong bùn đất lên, ước chừng một phen rồi nói:
"Tướng công, chỉ cần đào thêm ba chỗ nữa là có thể phá giải trận pháp này!"
"Tốt! Nương tử hãy tiếp thêm sức mạnh cho ta!"
Tùng tùng cách! Tùng tùng! Máy hát gõ trống trận, tiếng trống khiến Lý Bạn Phong quên hết mệt mỏi. Ù ù! Tiếng còi hơi vang lên trong tiếng trống trận còn lớn hơn trước! Lý Bạn Phong lại ra khỏi Tùy Thân Cư. Hồng Oánh có chút không dám tin:
"Hắn thật sự có thể phá giải Tang Môn Trận sao?"
"Ai da tiện nhân, đây là tướng công nhà ta!"
Giọng của máy hát rất vang dội. "Đừng có mà vội nhận vơ công lao, nếu không có căn nhà này thì hắn cũng chẳng làm được gì đâu!"
"Ta nói cho tiện nhân nhà ngươi biết, chỉ thêm một thời gian ngắn nữa, cho dù không có căn nhà này thì hắn cũng có thể làm được, đây là tướng công nhà ta!"
Giọng của máy hát càng thêm vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận