Phổ la chi chủ

Chương 132: Người cùng tên và con đường hàng rong

“Trong vòng trăm dặm ở đây, chỉ có một trạm gác đường, nhưng không cố định.”
Du Đào nói đến đặc tính của trạm gác đường.
“Nếu chỉ có một trạm gác đường, tại sao lại không cố định?”
Lý Bạn Phong vẫn không hiểu.
Du Đào kiên nhẫn giải thích:
“Đây là quy củ do Quan Phòng Sứ định ra. Mỗi ngày, trạm gác đường sẽ thay đổi một lần, người nào muốn vượt biên thì mang theo giấy thông hành, tập hợp đến tổ tuần bổ, đến trưa thì cùng nhau quá quan. Nghe nói làm như vậy sẽ khiến những người nhập cư trái phép không thể chuẩn bị được.”
Đúng là không thể chuẩn bị, bây giờ Lý Bạn Phong không thể tìm được cơ hội mà hắn đã tính toán trước đó.
Hắn suy tư một hồi rồi hỏi:
“Chị có cách nào để quá quan không?”
Du Tuyết Đào chớp mắt:
“Việc này còn có cách nào nữa? Chỉ cần bảo bạn của cậu mang theo giấy thông hành, hai ngày sau tôi dẫn hắn đi đến tổ tuần bổ, hắn đi thẳng qua là được.”
Lý Bạn Phong nhướng mày:
“Nếu như không có giấy thông hành thì phải làm thế nào mới có thể quá quan?”
“Không có giấy thông hành, vậy chẳng phải là nhập cư trái phép sao? Rốt cuộc người bạn kia của cậu có lai lịch gì?”
Du Đào tiến lên, cô dùng ngón tay hơi nâng cằm Lý Bạn Phong lên để trêu chọc.
Khụ khụ khụ!
Lại có tiếng ho của phụ nữ truyền xuống từ trên lầu. Du Tuyết Đào hô to về phía trên lầu một lần nữa:
“Tôi đã nói rồi, đây là bạn của tôi.”
Tiếng ho khan dừng lại, Du Tuyết Đào nhìn Lý Bạn Phong, nói:
“Việc này rất khó xử lý, trừ khi người bạn kia của cậu có tu vi cao đến mức biến thái, nếu không có giấy thông hành, hắn đừng nghĩ đến chuyện quá cảnh.”
“Chuyện này còn phụ thuộc vào tu vi?”
Lý Bạn Phong cảm thấy tu vi của người cưỡi Tiên Hạc kia cũng rất cao, nhưng anh ta cũng không thể đi qua.
Du Tuyết Đào gật đầu:
“Đúng là cần phải xem tu vi, nếu muốn vượt biên mà không cần giấy thông hành thì chỉ có hai cách.
Thứ nhất, mạo danh thế thân để lấy được giấy thông hành. Nói rõ hơn là cậu có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua giấy thông hành từ người khác, giả mạo người đó để quá quan.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Biện pháp này rất tốt, một tờ giấy thông hành bao nhiêu tiền?”
“Chuyện đó thì tôi không biết, tôi cũng chưa từng làm chuyện đó bao giờ. Chỉ nghe có người khác nói đúng lúc tìm được người trùng tên trùng họ, áp dụng biện pháp như vậy để vượt biên.”
Lý Bạn Phong không hiểu:
“Tại sao phải là người trùng tên trùng họ?”
Du Đào giải thích:
“Quan Phòng Sứ có một món pháp bảo của đức tu, nó sẽ hỏi tên của cậu, cậu phải nói thật trước mặt pháp bảo kia. Nếu không, cậu sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, trừ khi cậu có được giấy thông hành của người trùng tên trùng họ, hoặc là cậu có tầng bậc cao hơn món pháp bảo kia.”
Trùng tên trùng họ?
Cái này xem ra chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Hay là xuống tay với món pháp bảo kia?
Dù sao Lý Bạn Phong cũng là trạch tu tầng hai.
“Món pháp bảo kia đang ở tầng thứ mấy?”
Du Đào trả lời:
“Nghe nói là tầng tám, chỉ cần tu vi trên tầng tám, hơn nữa có thể khống chế món pháp bảo kia trong thời gian ngắn, tóm lại không được để lộ ra một chút sơ hở nào thì có thể thuận lợi quá quan.”
Lý Bạn Phong gật gù, nói:
“Chúng ta bàn tiếp về con đường khác đi.”
Tầng tám?
Phổ La Châu được bao nhiêu người có tu vi tầng tám?
Còn phải cao hơn tầng tám thì chẳng phải là tầng chín hoặc tầng mười sao?
Lý Bạn Phong chưa từng nghe nói qua có người như vậy.
Du Đào nói:
“Một con đường khác gọi là đường hàng rong, tôi nghe nói người bán hàng rong có thể ghé qua khắp nơi, bởi vì có con đường hàng rong.”
Ánh mắt của Lý Bạn Phong sáng lên:
“Đường hàng rong nằm ở nơi nào?”
“Đi hơn hai trăm dặm về hướng tây.”
“Xa một chút cũng không sao.”
Đối với Lý Bạn Phong mà nói, đi bộ hai trăm dặm chỉ mất hơn ba giờ đồng hồ.
Du Tuyết Đào thở dài một tiếng:
“Vấn đề ở đây không phải là xa hay gần, đường hàng rong chỉ là một truyền thuyết. Tuy kiến thức của tôi không nhiều, nhưng dù gì cũng đã sống qua hai mươi sáu mùa xuân, tôi chưa từng nghe nói có người tìm được đường hàng rong, cũng chưa từng nghe có người còn sống rời khỏi Dược Vương Câu từ đường hàng rong.
Tin đồn nói, để tìm được đường hàng rong cần phải có đủ thủ đoạn và cơ duyên. Hơn nữa, bên trong đường hàng rong có vô số yêu ma quỷ quái và mãnh thú, còn hung hiểm hơn gấp trăm lần so với tân địa. Nếu bạn của cậu không có bản lĩnh thì đừng nên ôm tâm tư đi vào chỗ đó.”
Cả hai con đường đều không thể đi, sắc mặt Lý Bạn Phong có chút nghiêm trọng.
Cho xong lời khuyên, Du Đào cẩn thận hỏi một câu:
“Tại sao cậu muốn rời khỏi Dược Vương Câu?”
Nói đến như vậy thì trong lòng mỗi người đều biết rõ, cho nên cũng không cần viện lý do có bạn bè nhờ vả gì đó.
Lý Bạn Phong không vòng vo:
“Vì để tránh né một kẻ thù.”
Câu trả lời rất đơn giản, nhưng Du Đào có thể nghe ra tình huống nghiêm trọng như thế nào.
“Cậu núp ở nhà của tôi trước đi, chắc hẳn kẻ thù kia của cậu không đuổi tới địa phương hẻo lánh này nhanh như vậy đâu.”
Lý Bạn Phong do dự một lát, lắc đầu:
“Bây giờ hắn không tới nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tới. Tôi không thể núp ở nhà của chị, chị dẫn tôi đi đến tổ tuần bổ nhìn một chút.”
Du Tuyết Đào lắc đầu:
“Có đi thì cũng vô ích, muốn khai thác tin tức từ chỗ đó không dễ, hai ngày qua trạm gác không mở, chỉ có thể chờ đến ngày mốt.”
Lý Bạn Phong nhìn lịch, hôm nay là thứ bảy.
Dù sao cũng đến từ ngoại châu, thói quen nghỉ hai ngày một tuần của Quan Phòng Sứ vẫn duy trì tới bây giờ.
Du Tuyết Đào dạo qua một vòng trong thôn, cô mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nấu một bàn đồ ăn phong phú chiêu đãi Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong lấy ra cá mặn và rượu ra, mấy ngày nay hắn toàn ăn đồ đóng hộp, cho nên hắn rất vui vẻ ăn bữa cơm này.
“Người bạn kia của chị không xuống ăn cơm sao?”
Lý Bạn Phong nhìn trên lầu một chút.
Du Tuyết Đào lắc đầu:
“Cô ấy sợ nhìn thấy người sống, không cần để ý đến cô ấy đâu.”
Sau khi ăn uống no đủ, Du Tuyết Đào tìm một cái võng để cho Lý Bạn Phong ngủ ở lầu một.
Chờ đến khi Du Tuyết Đào đi lên lầu hai, Lý Bạn Phong nghe được mấy tiếng cãi vã, hiển nhiên là bạn của Du Đào nổi giận rồi.
“Người đó là bạn của tôi, tôi và cậu ta cũng không làm gì, cô nổi giận cái gì chứ.”
Du Tuyết Đào đang quở trách người bạn kia.
Từ đầu đến cuối, bạn của Du Đào không nói lời nào, chỉ có tiếng khóc thút thít nối tiếp nhau không ngừng.
Lý Bạn Phong không ngủ ở trong lầu trúc, hắn đi tới cánh đồng bên cạnh lầu trúc rồi tiến vào Tùy Thân Cư.
Hắn vừa mới nằm lên giường, chợt nghe tiếng cười khúc khích của máy hát vang lên:
“Ai da, phu quân, sao trên người của chàng lại có mùi phấn son vậy? Chàng qua lại với tiện nhân nào sao?”
Lý Bạn Phong sờ cái hộp trước của máy hát:
“Không phải tiện nhân, là người tốt.”
“Sao còn nói ả ta là người tốt?”
“Cô ấy có thể giúp ta rời khỏi Dược Vương Câu.”
“Sau khi rời khỏi Dược Vương Câu, phu quân muốn đi đâu?”
“Đi vịnh Lục Thủy.”
Leng keng chập cheng!
“Đi vịnh Lục Thủy! Phu quân nghĩ ra sách lược thật là hay!”
Ánh mắt Lý Bạn Phong sáng lên:
“Nương tử cũng thấy sách lược của ta hay sao?”
Xì xì!
“Tiểu thiếp không hiểu thế nào là mưu lược, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Mưu lược của phu quân có như thế nào thì tiểu thiếp cũng cảm thấy tốt.”
Dựa theo kế hoạch của Lý Bạn Phong, sáng sớm ngày mốt hắn sẽ đến tổ tuần bổ quan sát xem có ai cần xuất cảnh không.
Nếu thấy được người nào thích hợp, Lý Bạn Phong sẽ tiến vào Tùy Thân Cư ngay lập tức, nghĩ biện pháp đặt chìa khóa lên người đó.
Lần ra tay này cần phải thật bí mật, mà hành động còn phải chuẩn xác. Chỉ cần người đó thành công xuất cảnh, Lý Bạn Phong có thể cùng đi ra ngoài.
Tình huống này không giống với cách đi bằng tàu hỏa, Lý Bạn Phong không cần quá để ý về vấn đề thời gian.
Nếu như ra sớm thì cùng lắm là khiến người đó giật mình, sẽ không gặp phải nhân viên đáng sợ kia, càng không đối mặt với nguy cơ bị phát hiện ngay trên tàu hỏa mà không có chỗ trốn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Du Đào đi xuống lầu một nhưng không thấy Lý Bạn Phong.
Cô thầm nghĩ hắn đi đâu rồi? Chẳng lẽ đêm qua nghe bọn họ cãi nhau, hắn không thoải mái trong lòng nên đi rồi sao?
Chưa kịp chào hỏi đã đi luôn?
Đến buổi trưa mà Lý Bạn Phong vẫn chưa xuất hiện, Du Đào rất sốt ruột, cô nghe tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, còn tưởng rằng Lý Bạn Phong trở lại. Du Đào chạy ra nhìn một cái, vậy mà người đến lại là đội trưởng tuần bổ Ngô Kim Minh.
“Trưởng quan Ngô? Ngài tìm tôi sao?”
Du Tuyết Đào nhanh chóng che giấu biểu cảm thất vọng, thay vào bộ mặt tươi cười.
Ngô Kim Minh không cười, chuyến đi này của anh ta là vì có nhiệm vụ quan trọng:
“Người anh kết nghĩa tìm cô vào ngày hôm qua đang ở đâu?”
Du Tuyết Đào cười nói:
“Tôi cũng đang tìm hắn, đúng là người không có lương tâm. Đêm qua tôi đút hắn no bụng, sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng đâu.”
“Hắn tên gì?”
“Họ Bạch, tên là Bạch Sa.”
Du Đào không giấu giếm, bất luận cái tên đó là thật hay giả thì cũng không phải do cô bịa ra. Nếu không, đợi đến khi Ngô Kim Minh tìm thấy Lý Bạn Phong, lời khai của hai người sẽ không khớp nhau.
“Họ Bạch?”
Ngô Kim Minh không tin Du Đào lắm, anh ta lấy ra một tấm hình từ trong phong thư rồi đưa cho Du Đào:
“Có phải là người này hay không?”
Du Tuyết Đào nhìn qua một cái, đó là tấm hình chụp lúc Lý Bạn Phong học đại học.
Lúc đầu nhìn qua thì khá giống, nhưng nhìn kỹ thì cảm thấy không giống lắm.
Lý Bạn Phong ở trong hình có dáng người mảnh khảnh, mặc quần áo thể thao, mặt mày non choẹt, có chút ngây thơ.
Bây giờ, đã lâu Lý Bạn Phong không chăm chút cho bản thân, tóc dài hơn, còn thường xuyên mặc âu phục, tăng thêm vài phần lạnh lùng và chín chắn.
Tuy nhiên, nếu như nhìn kỹ ngũ quan thì vẫn nhận ra nét mặt của Lý Bạn Phong.
Du Đào giả vờ làm như không biết:
“Nhìn quần áo trên người hắn, là người ngoại châu hả?”
“Không cần để ý hắn là người của châu nào, người trong hình không phải là người anh kết nghĩa kia của cô sao?”
Du Đào lắc đầu:
“Không phải, dáng vẻ của cả hai không giống nhau chút nào. Bạch Sa có gương mặt chữ điền, mà khuôn mặt của tiểu tử trong hình hơi dài, Bạch Sa đã ba mươi lăm hay ba mươi sáu tuổi rồi, hình như tiểu tử này mới hai mươi đúng không?
Da của Bạch Sa khá đen, đôi mắt nhỏ, còn tiểu tử này có đôi mắt to, da trắng nõn. Chắc chắn không phải một người.”
Hình và người thật có khác nhau nhiều đến vậy sao?
Thật ra là có, đây chính là kỹ năng nói chuyện của Du Đào.
Đúng là Lý Bạn Phong có gương mặt dài, lúc hắn còn đi học có hơi ốm nên gương mặt trông đặc biệt dài hơn một chút.
Có thể là vì hôm qua lúc xuất hiện ở thôn Ma Trúc, hắn đang đội mũ dạ nên vô tình khiến gương mặt của hắn ngắn hơn không ít.
Cũng vì hắn đội mũ dạ, bị bóng che khuất nên da trông hơi đen, đôi mắt cũng trở nên nhỏ hơn, cho nên những gì Du Đào nói đều là sự thật.
Ngoài ra, Lý Bạn Phong dán râu khắp cằm làm tăng tuổi tác lên không ít, nhìn sơ qua thì đúng là như hai người riêng biệt.
Du Đào miêu tả xong, Ngô Kim Minh cũng cảm thấy người mà anh ta bắt gặp vào ngày hôm qua không giống với Lý Bạn Phong.
Thế nhưng anh ta không yên tâm, quay lại hỏi Du Đào:
“Vị anh kết nghĩa kia của cô làm nghề gì?”
Du Đào lắc đầu nói:
“Chuyện này tôi cũng không biết, đều là nhân duyên sương sớm, chỉ ham muốn khoái hoạt lẫn nhau, có một số chuyện tôi cũng lười hỏi nhiều.”
Ngô Kim Minh vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Du Đào. Du Đào cũng rất ung dung tự nhiên, không hề né tránh.
Ngô Kim Minh cau mày:
“Du Tuyết Đào, tổ tuần bổ nắm rõ hầu hết những người có tu vi ở trong thôn Ma Trúc. Tôi chưa từng gây khó dễ cho cô thì cô cũng đừng nên gây phiền phức cho tôi. Nếu người anh kết nghĩa kia của cô trở lại, lập tức đến tổ tuần bổ báo cho tôi.”
Đôi mắt Du Đào sáng lên, lắc đầu liên tục:
“Tôi nào dám cho hắn trở lại? Tôi nghe anh nói như vậy, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy sợ, trưởng quan Ngô, rốt cuộc người mà anh muốn tìm phạm phải tội gì vậy?”
Ngô Kim Minh nói:
“Người mà chúng tôi muốn tìm tên là Lý Bạn Phong, đã dán cáo thị ở cửa thôn, cô dành chút thời gian đến đó xem đi.
Tôi không biết người anh kết nghĩa này của cô có phải Lý Bạn Phong hay không. Lý Bạn Phong đắc tội với Lục gia, bây giờ Lục gia đang truy lùng hắn khắp Dược Vương Câu, hắn rất có thể sẽ xuất cảnh để vượt biên.
Vẫn là câu nói kia, nếu cô có tin tức của hắn thì lập tức báo cho tôi biết, bằng không, cô sẽ bị coi là đồng phạm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận