Phổ la chi chủ

Chương 102: Thuốc của ai tốt nhất?

Lý Bạn Phong thay quần áo của hộ vệ, lặng lẽ vào kho thuốc, đủ loại dược liệu chất đống trên giá.
Hắn không biết dược liệu, cũng không biết thuốc thành phẩm, dược liệu đựng trong bao tải lớn chắc không đáng giá, Lý Bạn Phong không lấy, những thứ trong lọ hũ chắc đều là đồ tốt, Lý Bạn Phong vơ vét một chuyến, chuyển hết vào Tùy Thân Cư.
Một chiếc hộp gỗ có khóa, hắn đoán chắc là thứ bên trong giá trị nhất, Lý Bạn Phong cũng lấy luôn.
Thấy Lý Bạn Phong chuyển về một đống đồ, máy hát phun ra một làn hơi nước, biểu cảm có chút khinh thường.
Kho thuốc đã vét sạch, Lý Bạn Phong lại đến quầy trước cửa, từ trong quầy tìm ra tám vạn ba nghìn hai trăm mười tám đồng, một trăm hai mươi sáu đồng Đại Dương, cũng cất hết vào Tùy Thân Cư.
Đồ đã lấy gần hết, Lý Bạn Phong trở về phòng của "người dưa hấu", lại nhặt thêm ít ruột dưa hấu, nuốt vào bụng, từ góc nhà kéo ra một bao tải.
Bao tải chứa những hạt nâu, có mùi tanh hôi khó chịu.
Đây là phân bón cho "người dưa hấu", Lý Bạn Phong không biết thứ này có nguồn gốc gì nhưng biết công dụng của nó.
Hắn cho "người dưa hấu" ăn phân bón, "người dưa hấu" vốn đờ đẫn ngay lập tức trợn tròn mắt, trở nên hung dữ.
Lý Bạn Phong từ trong ra ngoài đều là mùi dưa hấu, "người dưa hấu" coi hắn là người nhà.
Lý Bạn Phong ra lệnh:
"Giết!"
Hơn hai mươi "người dưa hấu" chỉnh tề đi ra khỏi phòng rồi chạy vào sân.
Trong tiệm thuốc, hơn mười hộ vệ đang ngủ trong phòng. Đột nhiên ầm một tiếng, cửa phòng bị đập vỡ, hơn hai mươi "người dưa hấu" ập vào.
Một tên hộ vệ dụi mắt thấy cả đám "người dưa hấu" vào phòng, hét lớn:
"Bỏ mẹ, mau..."
Vừa hét được ba chữ, một "người dưa hấu" đã chém đứt đầu gã.
Đám hộ vệ lần lượt tỉnh dậy, kẻ nhát gan không hiểu chuyện gì xảy ra đã trực tiếp bị "người dưa hấu" chém ngã xuống đất.
Kẻ lớn gan cầm vũ khí chiến đấu với "người dưa hấu", nhưng "người dưa hấu" không biết đau, cũng không biết sợ, hộ vệ căn bản không phải là đối thủ của chúng, chống đỡ không được mấy chiêu, lần lượt bỏ mạng dưới đao.
Hai hộ vệ thông minh nhất trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, hét lớn:
"Đại chi quải, có chuyện rồi!"
Trong sân sau, đại chi quải - tức hộ vệ trưởng Tống Bách Minh nghe thấy động tĩnh, ra lệnh cho hai võ tu tầng một:
"Các cậu canh giữ ở sân sau, không được đi đâu hết!"
Nói xong, Tống Bách Minh xông vào sân trước, hắn ta định xem thử là tên trộm nào, trước tiên định thương lượng trước với đối phương.
Đợi đến khi thấy trong sân toàn là "người dưa hấu", Tống Bách Minh mới lập tức cau mày.
Sao chuyện này lại xảy ra được?
Người dưa hấu ra tay làm hại người, phải có hai điều kiện tiên quyết.
Điều kiện thứ nhất, phải ăn phân bón.
Điều kiện thứ hai, phải có người ăn dưa hấu đặc biệt, đổ mồ hôi, sau đó ra lệnh cho họ.
Nhóm "người dưa hấu" này có người chuyên canh giữ, chuyện như vậy lẽ ra không thể xảy ra được mới phải.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, Tống Bách Minh gọi một tên hộ vệ:
"Đi lấy dưa hấu đến đây."
Vệ binh vừa chạy được hai bước đã bị một "người dưa hấu" đâm một nhát vào ngực.
Tống Bách Minh thấy vậy đã phải tự mình xông vào phòng thuốc, chuẩn bị đi lấy dưa hấu.
Người dưa hấu thấy người là giết, thấy vậy liền bao vây Tống Bách Minh ở giữa sân.
Trong lúc nóng nảy, Tống Bách Minh đột nhiên cúi người, hai cánh tay trong nháy mắt phồng lên làm rách áo.
Từ vai đến ngón tay, hai tay được phủ một lớp giáp cứng, lòng bàn tay cũng phồng lên, từ năm ngón biến thành hai cái, giống như một đôi càng to. Hai càng nhanh chóng cắt đứt đầu một "người dưa hấu".
Ruột dưa hấu chảy ra, Tống Bách Minh nhặt ruột dưa hấu lên định đưa vào miệng.
Nhưng tốc độ của hắn ta không đủ nhanh, có một lớp giáp, tốc độ càng chậm hơn.
Người dưa hấu mất đầu vung đao chém, tiếp tục chiến đấu với Tống Bách Minh, càng của Tống Bách Minh vung lên vung xuống, chém "người dưa hấu" thành một đống ruột dưa hấu và vỏ dưa.
Người này... Giống như một con cua.
Cái gọi là thể tu, hình như rất có đặc điểm sinh học.
Lý Bạn Phong không chậm trễ, nhân lúc Tống Bách Minh bị cản trở, hắn trèo lên nóc nhà ở sân sau.
Cảnh Chí Uy đứng giữa sân đang quát mắng hộ vệ:
"Mẹ kiếp, tên khốn nào thả dưa hấu ra, hôm nay ông đây muốn lột da nó!"
Hai võ tu khuyên Cảnh Chí Uy về phòng:
"Thiếu gia, ngài về phòng nhanh đi, trong sân rất nguy hiểm."
"Sợ cái gì! Lấy một quả dưa hấu đến đây, hét một tiếng là chúng dừng hết, tôi nói cho các người biết, đây là tôi bỏ số tiền lớn mua về, đánh hỏng một hai quả tôi không so đo với các người, nhưng nếu đánh hỏng hết, xem tôi xử lý các người thế nào."
Một hộ vệ chạy đến phòng thuốc ở sân trước lấy dưa hấu cho y.
Dì Ba xinh đẹp khoác một chiếc áo gấm màu xanh từ trong nhà đi ra. Cô ta kéo tay Cảnh Chí Uy, giọng điệu nũng nịu:
"Gia, về phòng nhanh đi, em sợ lắm."
Dì Ba thực sự sợ hãi, người run rẩy, “tâm hồn” cũng run rẩy, cặp đào bự chà bá cũng run rẩy theo.
Cảnh Chí Uy đẩy dì Ba ra, hét về phía hộ vệ:
"Lấy dưa hấu đến đây chưa, các người còn định chậm trễ đến bao giờ?"
Đây là điểm yếu của "người dưa hấu", chỉ cần ăn dưa hấu, đổ mồ hôi, là có thể ra lệnh cho "người dưa hấu".
Theo tình hình này, Cảnh Chí Uy rất nhanh có thể ăn được dưa hấu, rất nhanh có thể khống chế được "người dưa hấu".
Nhưng mục đích Lý Bạn Phong đến đây không phải chỉ để lấy thuốc, cũng không chỉ là lấy tiền, càng không phải là để "người dưa hấu" gây chuyện.
Hắn muốn làm một chuyện lớn!
Về chuyện lớn này, hắn cũng có thể tự làm, nhưng muốn trong thời gian ngắn hoàn thành triệt để mọi chuyện, tốt nhất nên nhờ người giúp đỡ.
Làm việc phải bỏ vốn.
Làm chuyện lớn cũng phải bỏ vốn lớn!
Lý Bạn Phong nằm trên xà nhà rồi quẹt một que diêm đốt tờ tiền giấy trong tay.
Một mùi rượu nồng nặc xộc đến, Lý Bạn Phong nghe thấy giọng nói của Diêu lão tiên sinh:
"Tìm ta có chuyện gì? Không phải muốn ta giết người chứ? Chuyện này không hợp với thân phận của ta đâu."
Điều này nằm trong dự đoán của Lý Bạn Phong, Diêu lão tiên sinh đã nói, chuyện không hợp với thân phận của ông thì không thể làm.
"Chuyện giết người sao tôi dám làm phiền đến ông."
"Vậy cậu có chuyện gì? Chữa bệnh hay mua thuốc? Chuyện khác miễn bàn."
Lý Bạn Phong nói:
"Tôi muốn mua thuốc, mua ít rượu thuốc tốt."
"Mua rượu thuốc?"
Lão tiên sinh cười nói:
"Rượu mạnh hay rượu nhẹ?"
"Rượu mạnh, càng mạnh càng tốt."
"Một mình cậu uống sao?"
Lý Bạn Phong tính sơ sơ:
"Đủ cho hơn một trăm người uống."
"Nhiều rượu thế sao? Ta bán rượu thuốc chứ không phải rượu độc, cậu nghĩ kỹ chưa!"
Lý Bạn Phong kiên định trả lời:
"Tôi nghĩ kỹ rồi, rượu để chữa bệnh cho Tiểu Bàn là thích hợp nhất."
"Cậu muốn uống rượu ở đâu?"
"Ngay tại tiệm thuốc này."
Lão tiên sinh đáp:
"Ta có rượu đóng bình, cũng có rượu bán lẻ, rượu bán lẻ thì mạnh hơn, nhưng khá khó khăn không dễ dọn dẹp, cậu muốn loại nào?"
"Loại bán lẻ, càng lẻ càng tốt, tốt nhất là ông tự phun một ngụm."
Lão tiên sinh cười nói:
"Ngoài tiền đặt cọc, tiền rượu tính riêng là năm mươi vạn, không trả giá, uống ngay tại tiệm thuốc này, không được mang ra ngoài."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Được!"
Vừa dứt lời, tiền giấy cháy hết.
Phù, một trận gió thổi qua.
Trong nháy mắt, mùi rượu nồng nặc bao trùm toàn bộ tiệm thuốc.
Bên tai lại vang lên giọng nói của Diêu lão tiên sinh:
"Cậu nhớ kĩ, thuốc của ta là thuốc tốt nhất của Dược Vương Câu, chỉ có thể dùng để chữa bệnh."
Lý Bạn Phong nghiêm túc đáp:
"Ông yên tâm, tôi dùng để chữa bệnh cho họ mà."
"Hắc hắc hắc!"
Sau một tràng cười, giọng nói của Diêu lão tiên sinh biến mất.
Lý Bạn Phong lấy ra con lắc đồng hồ Hàm Huyết rồi vặn ốc vít, làm phun ra lớp dầu mỡ còn sót lại.
Hắn quẹt một que diêm ném vào dòng dầu mỡ đang phun ra.
Một con rắn lửa xuất hiện trên bầu trời đêm. Trong chớp mắt, toàn bộ tiệm thuốc Cảnh gia chìm trong biển lửa.
Lý Bạn Phong mở Tùy Thân Cư rồi ném chìa khóa ra ngoài tường viện của tiệm thuốc.
Ngồi trong chính phòng, Lý Bạn Phong cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Diêu lão tiên sinh.
Diêu lão tiên sinh đã nói, nếu Lý Bạn Phong là người thông minh thì sau khi đàm phán xong tự nhiên sẽ biết thân phận của ông.
Bây giờ Lý Bạn Phong đã biết chưa?
Biết rồi.
Diêu lão tiên sinh nói, thuốc của ông là thuốc tốt nhất của Dược Vương Câu.
Thuốc của ai là thuốc tốt nhất của Dược Vương Câu?
Tất nhiên là Dược Vương rồi.
Ở bên ngoài Dược Vương Câu, Dược Vương không thể ra tay giúp đỡ, nhưng ở bên trong Dược Vương Câu, Dược Vương có thể giúp đỡ.
Dược Vương của Dược Vương Câu là tửu tu.
Ngạc nhiên không cơ chứ?
Lý Bạn Phong không có thời gian để ngạc nhiên, hắn còn có việc khác phải làm.

Lửa lớn bùng cháy, Cảnh Chí Uy không bình tĩnh được nữa, y xông ra khỏi nhà rồi đứng trong sân lớn tiếng kêu gọi:
"Mấy người ngây ra đó làm gì, còn không mau đi dập lửa, đi dập lửa đi. Mẹ kiếp, tôi đã bảo mấy người là thường ngày tích trữ nhiều nước một chút, nếu không cũng đã dập xong từ lâu rồi. Hai người theo tôi vào nhà để mang đồ ra ngoài, trước tiên mang tiền ra, còn có đồng Đại Dương, còn có tranh chữ..."
Cảnh Chí Uy xách đi hai thùng tiền. Còn hai võ tu thì mỗi người xách hai hộp tiền ra khỏi nhà.
Cảnh Chí Uy còn gọi người đến lấy tranh chữ, nhưng lúc này lửa lớn đã cháy vào trong nhà.
Hộ vệ không dám vào nhà, lần lượt chạy ra cửa sau để thoát thân.
Cảnh Chí Uy tức giận quát:
"Lũ vô dụng này, trước tiên đi lấy đan dược trước đi!"
Y tự mình đi ra sân trước lấy thuốc, nhưng thấy "người dưa hấu" xếp thành hàng chỉnh tề đi vào sân sau.
Sao "người dưa hấu" lại vào được?
Đại chi quải, hộ vệ trưởng Tống Bách Minh đâu?
Tống Bách Minh đã bỏ trốn.
Không thể trách đại chi quải không trung thành, hắn ta là người, hắn ta sợ lửa nhưng đám "người dưa hấu" thì không sợ.
Lửa càng lúc càng lớn, "người dưa hấu" càng lúc càng nhiều, hai hộ vệ võ tu vội vàng khuyên Cảnh Chí Uy:
"Thiếu gia, mau chạy đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn."
Cảnh Chí Uy nghiến răng xách theo hộp tiền xông về phía cửa sau.
Hai tên võ tu bám sát phía sau, dì Ba chạy chậm, loạng choạng, miễn cưỡng theo sau.
Đến gần cửa sau, khói rất nồng làm Cảnh Chí Uy không mở mắt ra được nên bị đồ vật trên mặt đất làm vấp ngã, suýt nữa đã ngã xuống.
Một hộ vệ tiến lên đỡ Cảnh Chí Uy:
"Thiếu gia, ngài mau đi theo tôi!"
Cảnh Chí Uy vội vàng đi theo hộ vệ, hai võ tu phía sau tức giận.
Tên này là ai vậy?
Thật là vô liêm sỉ!
Sắp ra khỏi cửa rồi lại chạy đến tranh công?
Khi chúng ta liều mạng bảo vệ thiếu gia, hắn chạy đi đâu rồi?
Hai võ tu lập tức đuổi theo nhưng sau khi ra khỏi cửa sau mới phát hiện bóng dáng của thiếu gia đột nhiên biến mất.
Không ổn, tên kia có thể là giả, hắn không phải là hộ vệ của thiếu gia!
"Thiếu gia!"
Hai võ tu vừa chạy vừa gọi đuổi theo hướng Cảnh Chí Uy biến mất, nhưng vừa đuổi được hai bước, trước mắt đột nhiên tối đen.
Leng keng.
Lý Bạn Phong ném chìa khóa ra ngoài.
Rầm.
Cửa phòng đóng lại.
Hộ vệ dẫn Cảnh Chí Uy chạy trốn lúc nãy chính là Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong vẫn luôn mặc quần áo của hộ vệ. Do trạch tu lại dễ bị người ta xem nhẹ, Cảnh Chí Uy vốn đang hoảng loạn lại bị khói làm cay mắt nên không phát hiện ra "hộ vệ" này thật ra là một người lạ.
Lý Bạn Phong cứ thế dẫn Cảnh Chí Uy vào Tùy Thân Cư.
Cảnh Chí Uy mò mẫm xung quanh, hét lên:
"Đây là đâu, đây là nơi nào?"
Hai hộ vệ cảm nhận được khí tức của Lý Bạn Phong nhưng vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể, lớn tiếng mắng:
"Tên khốn kiếp ở đâu? Mày dùng tà thuật gì, mau ra đây cho lão tử, thì lão tử còn để cho mày toàn thây!"
Lý Bạn Phong thở dài:
"Sợ nương tử ăn quá béo, vốn chỉ cho nương tử ăn một cái, ai ngờ lại đến ba."
Hắn thực sự chỉ muốn dẫn Cảnh Chí Uy vào, nhưng không ngờ hai võ tu lại trung thành như vậy, cũng đi theo vào Tùy Thân Cư.
Nghe thấy giọng nói của Lý Bạn Phong, hai võ tu phân biệt được vị trí của hắn, xông lên muốn liều mạng với Lý Bạn Phong.
Nhưng bọn họ có đánh lại Lý Bạn Phong không?
Trạch tu tầng một ở trong nhà của mình, chiến lực có thể sánh ngang với tu giả tầng hai.
Huống hồ nương tử còn đang chờ dùng bữa.
Rầm rầm rầm rầm!
Tiếng trống nhạc cụ lại vang lên.
Lý Bạn Phong dễ dàng đối phó với hai võ tu, còn không quên dặn dò máy hát một câu:
"Nương tử, cơm của nàng đã dọn xong, ăn chậm một chút nhé."
Xì! Xì! Xì!
"Quan nhân, không thể chậm được nữa rồi, đừng chê cười thiếp, thiếp thực sự rất đói rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận