Phổ la chi chủ

Chương 157: Cục diện thay đổi

Lý Bạn Phong cố gắng hết sức để kiềm chế đôi chân run rẩy, lắng nghe nương tử giảng giải về kỹ pháp tầng ba.
"Ai da, tướng công, thật ra trạch tu tầng một hay tầng hai căn bản cũng không có kỹ pháp gì, bọn họ chỉ có hai thiên phú, một là Thủ Nhà Tại Chỗ, chính là trạch tu khi ở trong nhà thì chiến lực sẽ tăng thêm một tầng.
Hai là Nhắm Mắt Làm Ngơ, chính là khi trạch tu ra khỏi nhà sẽ không bị người khác chú ý đến."
Lý Bạn Phong gật đầu nói:
"Mấy cái đó ta đã biết, vậy Bách Vị Linh Lung Tị Tiêm Thượng, Kim Tinh Thu Hào Biện Âm Dương, Thông Suốt Linh Âm, chẳng lẽ không phải kỹ pháp sao?"
Kim Tinh Thu Hào Biện Âm Dương nghĩa là mắt vàng có thể phân biệt rõ âm dương từng li từng tí.
Bách Vị Linh Lung Tị Tiêm Thượng nghĩa là trăm mùi phảng phất trên đầu mũi.
Hai chân hắn không chỉ run rẩy, mà còn giống như muốn lìa khỏi thân.
"Những cái đó là kỹ pháp, nhưng đây lại là một bầu trời tình nghĩa của tiểu thiếp, những trạch tu khác chưa chắc đã dùng được."
Đây chính là điểm đặc thù của trạch tu, cũng là nguyên nhân khiến người khác không muốn giao chiến với trạch tu, một số kỹ pháp của trạch tu là do trạch linh ban cho, rất khó nắm được quy luật trong đó.
Nương tử nói tiếp:
"Nhưng kỹ pháp tầng ba lại khác, kĩ pháp này, trạch tu khắp thiên hạ đều như nhau, gọi là Quy Tâm Tự Tiễn.
Trạch tu chỉ cần động lòng nhớ nhà, muốn về nhà, chiến lực sẽ tăng lên trên diện rộng, nhưng có thể tăng bao nhiêu hay duy trì được bao lâu thì phải xem bản lĩnh của phu quân."
Lý Bạn Phong vỗ lên đùi mình một cái:
"Ta có thể kiên trì rất lâu, nàng biết rõ mà."
Xùy!
Máy hát có chút giễu cợt cười khẽ:
"Kỹ pháp Quy Tâm Tự Tiễn, thứ nhất phải nhìn tu vi của phu quân đến đâu, thứ hai là phải xem nỗi lòng muốn về nhà có thiết tha hay không, tu vi càng cao, nỗi nhớ nhà càng thiết tha thì kỹ pháp sẽ càng mạnh, thời gian duy trì cũng được kéo dài."
"Thì ra là như vậy, ta đi ra ngoài thử nghiệm một chút đây."
Lý Bạn Phong vừa đứng dậy đã phóng ra ngoài, hắn không nhịn nổi nữa.
Hắn muốn chạy, không tự chủ được mà muốn chạy thật nhanh, cho dù hắn có giữ thân trên bất động thì dường như hai chân cũng sẽ tự tách ra mà chạy.
Máy hát dặn dò một tiếng:
"Phu quân, trạch tu không tầng, mỗi ngày phải ở nhà ít nhất hai giờ. Lên tầng một ít nhất ba giờ, lên tầng hai phải ở nhà bốn giờ, mà lên đến tầng ba thì không thể ít hơn năm giờ.
Bình thường phu quân bận rộn kiếm kế sinh nhai, cố gắng về sớm một chút, tiểu thiếp cũng chưa từng so đo, nhưng sau này đã lên tầng ba, phu quân phải chú ý quy củ một chút.
Tiểu thiếp thì kiểu gì cũng dễ nói, nhưng căn nhà này thì không dễ nói như vậy đâu."
Lý Bạn Phong đáp lại một tiếng, lập tức rời khỏi Tùy Thân Cư.
Trong ngoại thất, trên đài sen của hoa sen đồng toát ra một giọt sương.
Không phải nàng đang chảy nước miếng, mà là đang đổ mồ hôi lạnh.
Hắn một đường chạy nhanh như gió, chạy ra khỏi thôn Lam Dương, chạy tới vùng hoang dã, chạy như điên không có mục đích.
Chỉ có chạy như điên mới có thể kiềm chế đôi chân đang không ngừng run rẩy.
Vừa chạy, Lý Bạn Phong vừa nghĩ:
Những lời dặn dò cuối cùng của máy hát có mấy câu vô cùng quan trọng, pháp môn tu hành của trạch tu phải cân bằng giữa tu giả và ngôi nhà cùng với trạch linh.
Nếu như trạch tu ra ngoài lâu ngày không về nhà, hoặc là thời gian ở nhà không đủ thì sẽ khiến trạch tu trở nên xa cách với ngôi nhà, thậm chí còn khiến ngôi nhà phản phệ.
Nếu Tùy Thân Cư muốn phản phệ mình, nó sẽ trực tiếp động thủ hay là liên thủ với nương tử cùng đối phó với mình?
Nghĩ đến vấn đề này hình như có chút thừa thãi.
Nếu nương tử đã muốn đối phó với mình, căn bản không cần liên thủ với Tùy Thân Cư, quan trọng là ở chỗ...
Quan trọng là ở chỗ bao giờ mới có thể dừng lại!
Lý Bạn Phong đã chạy rất lâu rồi.
Từ thôn Lam Dương chạy tới vùng hoang dã, từ vùng hoang dã lại chạy đến một tiểu trấn, từ thôn trấn này chạy đến thôn trấn khác.
Lý Bạn Phong đã chạy hơn trăm dặm, chạy cho đến khi chạy về căn nhà gỗ nhỏ, hắn vẫn hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
Một khi dừng lại, hai chân Lý Bạn Phong sẽ không tự chủ được mà run rẩy.
Hắn đã đánh giá thấp cái gọi là phản phệ này, nếu bây giờ gặp phải kẻ địch, Lý Bạn Phong gần như không có khả năng đánh trả.
Tiếp tục chạy dường như cũng không thể giải quyết vấn đề, trừ khi dựa vào việc chạy mà trực tiếp tấn thăng tầng hai. Mười năm quang âm, mỗi ngày năm mươi dặm, không biết phải chạy đến năm tháng nào nữa.
Làm sao mới giải quyết được vấn đề đây?
Lý Bạn Phong khống chế cánh tay đang run rẩy, từ trong ngực móc ra Kim Nguyên Đan vừa mới luyện chế.
Tổng cộng có ba mươi tám viên, mỗi viên tương đương với một trăm ngày tu hành.
Ba ngàn tám trăm ngày, hơn mười năm tu hành. Nếu nuốt hết số đan dược này, Lý Bạn Phong có thể tấn thăng tầng hai, khôi phục lại tình trạng chỉ còn cao hơn một tầng so với trạch tu.
Nhưng một lần có thể nuốt vào nhiều đan dược như vậy sao?
Dừng lại một chút như vậy, Lý Bạn Phong lại có cảm giác kích động muốn tiếp tục chạy.
Không chạy không được, hai chân sắp tách khỏi khớp hông mà bay ra rồi.
Đây không phải ảo giác, mà cặp chân này của hắn thật sự muốn bay ra ngoài, Lý Bạn Phong nghe được tiếng khớp xương cọ vào nhau.
Trên đùi hắn rỉ máu, vùng da xung quanh sắp bị bắp đùi kéo rách.
Không chỉ chân mà các khớp xương trên người cũng muốn lao ra khỏi cơ thể hắn.
Tay trái muốn lao về phía Đông, tay phải lại muốn lao về phía Tây, cổ lại muốn bay lên trời!
Hai chân hắn phải chạy không ngừng, một khi dừng lại, cơ thể hắn sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nếu mình nuốt ít đan dược quá, vẫn không thể lên tầng hai, hiệu quả phản phệ không thay đổi bao nhiêu.
Cứ chạy lung tung không có mục đích như vậy, cho dù chạy đến chết cũng sợ là không dừng lại được.
Ngộ nhỡ gặp phải kẻ thù thì mất mạng như chơi.
Trở về Tùy Thân Cư rồi nuốt đan dược?
Không ổn.
Chuyện Lý Bạn Phong kiêm tu lữ tu không thể để máy hát biết được.
Máy hát rất căm thù lữ tu, nguyên nhân cụ thể thì hắn không biết.
Nếu như máy hát biết Lý Bạn Phong cắn đan dược để tăng tu vi lữ tu, rất có thể sẽ ngăn cản Lý Bạn Phong tấn thăng, thậm chí có thể đột nhiên phát điên muốn lấy mạng của Lý Bạn Phong.
Một là không làm, hai là làm đến cùng!
Dứt khoát nuốt ngay bây giờ, nếu thật sự không được thì lại quay về Tùy Thân Cư giải độc.
Lý Bạn Phong một đường chạy như điên trở về căn nhà gỗ, Mã Ngũ cầm một tờ báo từ phòng ngủ bước ra:
"Anh Lý, anh đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Lục gia bọn họ..."
"Trước tiên đừng nói nữa, tối nay tôi không đi tân địa được. Canh cửa giúp tôi, không cho phép bất cứ ai vào."
"Anh Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại run dữ vậy?"
"Run, run một chút thì có sao? Không, không phải đang rất tốt hay sao?"
Ngay cả lúc nói chuyện Lý Bạn Phong cũng run, dù sao thì nói cũng không hiểu, cũng không muốn nói nhiều.
Hắn nhanh chóng lên lầu, vào phòng ngủ, đổ ra ba mươi tám viên đan dược, trực tiếp nhét vào trong miệng, uống thêm một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Từ khi đến Phổ La Châu đến nay, đây là lần đầu tiên Lý Bạn Phong dùng đan dược.
Từng viên từng viên Kim Nguyên Đan trôi xuống cổ họng. Trơn tuột, chẳng có chút cảm giác vướng hay hóc gì.
Ba mươi tám viên đan dược vào bụng, Lý Bạn Phong không có cảm giác gì khác thường.
Hắn chỉ cảm thấy mong muốn được chạy không còn mãnh liệt như lúc trước.
Cái này có thể coi là hắn đã tấn thăng lữ tu tầng hai rồi sao?
Phản phệ tu vi đã biến mất?
Hiệu quả nhanh như vậy sao?
Tấn thăng thuận lợi như vậy?
Lý Bạn Phong cảm thấy vui sướng, nhìn lại toàn bộ cơ thể, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn vẫn đang run rẩy, hơn nữa còn run kịch liệt hơn trước.
Sở dĩ cảm thấy ham muốn không mãnh liệt như vậy là vì hắn không còn cảm giác được thân thể mình nữa.
Hắn muốn cử động cánh tay, nhưng cánh tay lại không nghe theo khống chế.
Đan độc mạnh như vậy?
Vội vàng trở về Tùy Thân Cư giải độc!
Nhưng phải giải thích làm sao với nương tử đây?
Chẳng lẽ lại nói ta đột nhiên lên cơn rồi nuốt rất nhiều đan dược!
Giải thích như vậy có thể tin được sao?
Hắn cảm thấy có thể tin được.
Dù sao thì nuốt cũng đã nuốt rồi, mình chỉ cần không nhắc đến lữ tu, chuyện còn lại chính là lừa nàng!
Hỏi xem trên đời này làm gì có người đàn ông nào không lừa gạt vợ mình?
Lý Bạn Phong muốn lấy chìa khóa, nhưng lấy không được, hai tay đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Phải về nhà, mình phải về nhà, mình phải về nhà.
Trán Lý Bạn Phong nổi cộm gân xanh, tròng mắt giăng đầy tơ máu, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, từ từ đưa vào túi quần.
Quy Tâm Tự Tiễn, mong muốn trở về nhà của hắn hết sức khẩn cấp. Điều này cũng khiến thể chất của hắn nhanh chóng tăng lên một tầng, nhất thời vượt qua được ảnh hưởng của đan độc.
Hắn vặn chìa khóa, mở cửa phòng ra, thuận tay ném chìa khóa xuống dưới giường.
Đến khi trở lại Tùy Thân Cư, vừa đi được hai bước, cả người Lý Bạn Phong đã xụi lơ trên mặt đất.
Khoảnh khắc quay về Tùy Thân Cư, mong muốn về nhà đã được thỏa mãn, cảm giác khẩn cấp cũng biến mất, chiến lực tăng lên cũng theo đó biến mất.
Xùy xùy!
Thấy Lý Bạn Phong xụi lơ trên mặt đất, máy hát kinh ngạc hô lên một tiếng:
"Ai da, tướng công, chàng làm sao vậy?"
Lý Bạn Phong còn có thể miễn cưỡng nói chuyện:
"Ta nuốt đan dược, Kim Nguyên Đan."
"Tướng công, chàng nuốt cái đó làm gì?"
"Cảm thấy là đồ đại bổ, cứ vậy mà nuốt thôi."
"Chàng nuốt bao nhiêu?"
"Ba mươi tám viên, nuốt hết rồi."
"Ai da! chàng đúng là đồ điên mà, chán sống rồi sao?"
Một làn hơi nước nâng Lý Bạn Phong lên, đưa hắn nằm lên giường. Lý Bạn Phong nằm yên một lát, dưới làn hơi nước lượn lờ dần dần bình thường trở lại.
Đan độc rất đáng sợ, Lý Bạn Phong cần thời gian rất lâu mới tìm lại được cảm giác thân thể.
Thế nhưng so với tu vi phản phệ thì tốt hơn nhiều. Trước lúc nuốt đan dược, thậm chí hắn còn tưởng đâu thân thể mình sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Chân của Lý Bạn Phong vẫn còn đang run rẩy, giống như muốn tách khỏi thân thể hắn.
Nhưng hắn có thể thấy mức độ run rẩy không còn kịch liệt như lúc trước.
Những giọt sương trên hoa sen đồng không ngừng nối đuôi nhau nhỏ xuống.
Chuyển cảnh.
Mã Ngũ ở dưới lầu đọc báo, tin tức hôm nay quả thật không giống bình thường.
Chuyện của Lục gia đã lên báo, Lục Đông Tuấn tố cáo Hà Ngọc Tú muốn ám hại Lục Đông Lương. Hà Ngọc Tú lại nói Lục Đông Tuấn muốn giết anh đoạt quyền.
Song phương ai cũng cho mình là đúng, chuyện này tạm thời chưa có kết luận.
Cũng chưa có kết luận gì về tung tích của Lục Đông Lương.
Đám mõm chúa nhao nhao đưa ra bình luận sự việc, Mã Ngũ lười đọc, cái y quan tâm không phải mấy tin tức giật gân này.
Mã gia huy động vốn từ nhiều nguồn, chuẩn bị khai hoang tân địa.
Mặc dù những năm gần đây Mã gia đang xuống dốc, nhưng khai hoang tân địa cũng không đến nỗi phải huy động vốn từ nhiều nguồn.
Mã Ngũ hiểu rõ cha mình, mục đích Mã gia làm như vậy là vì muốn rút hết tiền đang gửi trong ngân hàng của Lục gia ra. Cha y muốn tận lực tránh xa cuộc tranh chấp này.
Lại đọc một tin tức khác. Nhị tiểu thư Sở gia Sở Hoài Viên đính chính tin đồn giết chồng là sai sự thật, đến Bách Lạc Môn là vì Ca Hậu Khương Mộng Đình nịnh nọt.
Sở nhị lại đến Bách Lạc Môn.
Ả luôn tơ tưởng đến Bách Lạc Môn, nhưng đây lại là sản nghiệp của Lục gia, ả không chen chân vào được, nhưng hiện tại cơ hội đã đến.
Chuyện này cũng đại biểu cho thái độ của Sở gia, bọn họ muốn nhúng tay vào cuộc tranh chấp này, hơn nữa còn muốn vơ vét một chút.
Mã Ngũ đọc tin tức mà cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lục gia rối loạn, cục diện ở Phổ La Châu sắp được vẽ lại, ở trong đó, y ngửi được mùi vị của thời cơ.
Phổ La Châu xảy ra chuyện lớn, Lục gia rối loạn, đoán chứng không có ai rảnh rỗi để tâm đến Lý Bạn Phong.
Nghĩ đến đây, Mã Ngũ lại cảm thấy lo lắng cho tình hình của Lý Bạn Phong.
Y vốn muốn lên phòng ngủ trên lầu hỏi thăm một chút, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa ra nhìn, đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, trên người mặc áo khoác dài màu đen. Mặt trắng không râu, đeo kính râm gọng tròn, đầu đội mũ dạ rộng vành.
"Ông tìm ai?"
Mã Ngũ lịch sự hỏi một câu.
Người đàn ông trung niên cười nói:
"Người tôi tìm chính là ngài, Ngũ công tử."
Trong lòng Mã Ngũ có chút căng thẳng, cố ra vẻ bình tĩnh nói:
"Ông tên là?"
"Tôi là Dương Nham Tranh, là quản sự của Sở gia."
Vừa nghe thấy cái tên này, Mã Ngũ nhớ tới lời của ông chủ Ngụy đã nói trước khi chết.
Dương Nham Tranh là người của nhị tiểu thư Sở gia, ông ta chính là kẻ xúi giục người khác hãm hại Mã Ngũ.
"Ông tới có việc gì sao?"
Mã Ngũ đứng ở cửa, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Dương Nham Tranh cười nói:
"Tháng này tiểu thư nhà tôi tổ chức tiệc sinh nhật, muốn mời ngài tham gia, tôi đến đây là để đưa thiệp mời cho ngài."
Mã Ngũ nhận lấy thiệp mời, nhìn thoáng qua một cái, mỉm cười nói:
"Tiểu thư nhà ông muốn mời tôi? Tôi đã bị tống cổ ra khỏi gia tộc, lấy thân phận này đi dự sinh nhật của nhị tiểu thư Sở gia cũng được sao?"
Dương Nham Tranh nói:
"Tiểu thư nhà tôi cảm thấy ngài không có lỗi gì lớn, cũng không đáng phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Người khác nói thế nào, tiểu thư không quan tâm, chỉ cần ngài đồng ý tham dự, cánh cửa Sở gia luôn mở rộng chào đón ngài."
Mã Ngũ sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên hỏi một câu:
"Nếu tôi không đồng ý đến dự thì sao?"
Dương Nham Tranh im lặng một hồi lâu, thở dài nói:
"Ngũ công tử, mấy ngày nay ngài đã chịu không ít khổ cực. Chẳng lẽ ngài lại muốn nếm trải những khổ cực này thêm một lần nữa sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận