Phổ la chi chủ
Chương 211: Phá cục
"Bán Bách Lạc Môn cho Hầu Tử Khâu đi, không thì muộn mất."
Chờ đợi cả một khoảng thời gian dài đằng đẵng, mãi mới chờ được đến lúc Mã Ngũ quay về, lại chỉ nghe một câu như vậy.
Sở Hoài Viên mất khống chế ngay tại chỗ, lao lên cào cấu người Mã Ngũ:
"Bách Lạc Môn là của tôi! Tại sao phải bán cho ông ta! Tại sao!"
Mã Ngũ đẩy Sở Nhị ra, quát:
"Muốn khóc lóc om sòm thì về nhà mà quậy, đừng có kéo xui xẻo đến chỗ tôi!"
"Tại sao chứ?"
Sở Nhị gào khóc:
"Tôi tốn hết bao nhiêu tâm huyết mới mua lại được Bách Lạc Môn, mà ông ta chỉ cần một lời nói cũng có thể lấy đi, hợp đồng viết trên giấy trắng mực đen không cần đến nữa sao?"
Mã Ngũ sửa sang lại quần áo bị Sở Nhị cào xé, bình tĩnh nói:
"Lúc tôi sa cơ, cô giày vò tôi đến mức thừa chết thiếu sống. Chuyện này tôi còn chưa tính sổ với cô, theo lý mà nói, tôi không nên nói nhiều lời với cô mới đúng. Nhưng chuyện này đã liên lụy đến tôi rồi. Nên tôi chỉ muốn cảnh tỉnh cô một câu, nhân lúc hiện tại Hầu Tử Khâu chưa muốn làm lớn chuyện, tìm giá phù hợp rồi bán Bách Lạc Môn cho ông ấy đi. Lúc Lục Đông Lương còn chủ quản gia tộc, phần lớn chuyện kinh doanh đều giao cho Hầu Tử Khâu quản lý. Cô tỉnh táo lại rồi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, Hầu Tử Khâu làm việc tàn nhẫn đến mức nào? Cô không muốn sống thì thôi, nhưng đừng khiến tôi liên lụy theo!"
Sở Nhị lắc đầu:
"Tôi không tin anh, người bạn kia của anh đâu rồi? Người tên là Lý Thất đâu? Hắn là người gan dạ lắm cơ mà, anh mau kêu hắn đến đây gặp tôi!"
Mã Ngũ ngồi trên ghế sofa, cầm ly rượu lên uống một hớp lớn. Y cũng muốn biết Lý Bạn Phong đang ở đâu. Tình hình bây giờ đang ngày càng phức tạp, y định nhờ Lý Bạn Phong góp ý giúp mình. Mã Ngũ đã trình bày rõ với tòa soạn mấy lần rồi, y và Sở Nhị không có mối quan hệ đặc biệt nào cả. Nhưng tòa soạn căn bản không để ý đến, ngày nào cũng liên tục tung đủ thứ tin tức lớn nhỏ, bịa đặt về quan hệ giữa y và Sở Nhị. Sở Nhị sầm mặt nhìn Mã Ngũ, khàn giọng nói:
"Nếu tôi không giữ được Bách Lạc Môn, anh cũng đừng hòng sống yên ổn, có chết thì chúng ta cùng chết!"
Mã Ngũ trừng mắt nhìn Sở Nhị, nói:
"Tôi hỏi cô một lần nữa, những tin tức trên báo chí kia, tất cả đều là do cô kêu bọn họ viết đúng không?"
Sở Nhị nhướng mày:
"Là tôi đấy! Thì sao? Không muốn liên quan gì đến tôi nữa sao? Được thôi! Cho tôi một biện pháp hay, ngày mai tôi sẽ khiến tòa soạn ngậm miệng!"
Mã Ngũ nhíu mày nhìn Sở Nhị, cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy. Tả Vũ Cương là người không quyết đoán, nhưng là một đại chi quải, kiến thức cơ bản sẽ không thể quá kém mới đúng. Sở Nhị đến thôn Lam Dương vì lo lắng bị Hầu Tử Khâu hạ độc thủ. Ả không ra khỏi thôn, thỉnh thoảng chỉ phái Dương Nham Tranh ra ngoài một chuyến, cũng chỉ đến thành Lục Thủy tìm hiểu chút tin tức. Còn ả thì thậm chí còn không dám rời khỏi thôn Lam Dương, nhưng tòa soạn vẫn không buông tha, hình như chuyện này có gì đó hơi kỳ lạ? Hơn nữa, theo Mã Ngũ biết, sau khi Sở Nhị mua Bách Lạc Môn về, tình hình kinh tế vô cùng tồi tệ. Trong hoàn cảnh này, ả còn có thể tạo ra cho tòa soạn báo được bao nhiêu giá trị? Tại sao tòa soạn vẫn phải nghe theo lệnh của ả? Cảm giác như có một bàn tay đứng sau tất cả những chuyện này, âm thầm thúc đẩy mọi chuyện. Báo chí thuộc về Lăng Diệu Văn, nếu như đây là suy nghĩ của Lăng gia, thì mục đích của hắn khi làm như vậy là gì? Vì muốn khơi mào cuộc chiến giữa Lục gia, Sở gia và Mã gia ư? Phải nhanh chóng dìm chuyện này xuống. Mã Ngũ còn đang suy nghĩ nên khuyên nhủ Sở Nhị như thế nào, chợt thấy Tả Vũ Cương với vẻ mặt căng thẳng bước vào phòng:
"Ngũ công tử, Hầu Tử Khâu đến rồi."
"Còn phái thêm ai đến không?"
Mã Ngũ đứng bật dậy khỏi ghế sofa. "Hắn tự mình đến. " Dựa vào chiến lực và kinh nghiệm của Tả Vũ Cương mà nói, người khiến hắn ta e ngại cũng không nhiều, nhưng Hầu Tử Khâu là một trong số đó. Sở Nhị nghe vậy, lập tức đứng dậy:
"Đến đúng lúc lắm, vừa khéo chấm dứt mọi chuyện với ông ta!"
Mã Ngũ lớn tiếng quát:
"Nhị tiểu thư, dù sao thì đây cũng là địa bàn của tôi, ít nhiều gì cô cũng phải cho tôi chút mặt mũi. Lát nữa thấy đại quản gia Khâu thì hãy nói chuyện đàng hoàng một chút!"
Dương Nham Tranh đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ:
"Tiểu thư, hãy nghe lời Ngũ công tử đi."
Sở Nhị không nói thêm gì nữa, Mã Ngũ tự mình ra ngoài, mời Hầu Tử Khâu vào. Hầu Tử Khâu không chỉ tới một mình, bên cạnh còn có Lục Nguyên Sơn đi cùng. Mọi người ngồi vào chỗ, còn chưa kịp chào hỏi, Sở Nhị đã trừng mắt nhìn Hầu Tử Khâu nói:
"Đại quản gia Khâu, có chuyện tôi muốn nói thẳng, tôi không có tâm trạng để vòng vo Tam quốc với chú, nếu như chú muốn lấy cái mạng này của tôi, có bản lĩnh thì cứ việc tới lấy!"
Ôn Hồng Yến nghe vậy, chuẩn bị để sẵn sàng chiến đấu. Tả Vũ Cương cũng chờ mệnh lệnh của Mã Quân Dương. Dương Nham Tranh kéo Sở Nhị một cái, chỉ cầu xin ả hãy bình tĩnh một chút. Lục Nguyên Sơn cười gượng, quay mặt nhìn về phía Mã Ngũ:
"Quân Dương, quản vợ cậu cho tốt, nói chuyện trước mặt trưởng bối mà sao lại không có chút quy củ nào hết vậy?"
Mã Ngũ hít sâu một hơi nói:
"Anh Sơn, đây không phải là vợ tôi. Ở đây có rất nhiều hiểu lầm, chúng ta hãy từ từ nói..."
Sở Nhị quát:
"Không cần nói! Khâu Chí Hằng, chú đến tìm đến tôi rốt cục là muốn làm gì?"
Hầu Tử Khâu bình tĩnh nói:
"Tôi muốn mua lại Bách Lạc Môn."
Sở Nhị vỗ bàn một cái:
"Không bán!"
Lục Nguyên Sơn cau mày:
"Con mụ điên này, nói chuyện đàng hoàng được không?"
Mã Ngũ ấn bàn tay xuống, ra hiệu cho hai bên bình tĩnh lại:
"Chú Khâu, nếu như chú đã nói là muốn mua, vậy thì chúng ta có thể bàn bạc giá cả một chút được không?"
Khâu Chí Hằng gật đầu:
"Cũng được, có lý. Năm mươi vạn Đại Dương, cậu thấy con số này phù hợp chứ?"
Sở Nhị cắn răng nói:
"Năm mươi vạn? Chú đang nói đùa hả? Lục Đông Tuấn bán Bách Lạc Môn cho tôi với giá tám mươi vạn Đại Dương, chú vừa mở miệng đã chặt đi gần một nửa? Tại sao tôi phải bán cho chú?"
Mã Ngũ nói với Khâu Chí Hằng:
"Chú Khâu, cái giá này thật sự không thích hợp, Bách Lạc Môn là bảng hiệu của thành Lục Thủy..."
"Mua một nửa."
Khâu Chí Hằng mỉm cười nhìn Mã Ngũ, Mã Ngũ ngây ngẩn cả người. Sở Nhị phẫn nộ quát:
"Một nửa tôi cũng không bán, tôi với các người..."
Mã Ngũ nhìn Sở Hoài Viên, Sở Hoài Viên chỉ cảm thấy máu trào lên, ngưng tụ ở gần cổ, khiến họng bị chặn lại. Kỹ pháp Huyết Dũng? Không thể nào, tu vi của Mã Ngũ mới chỉ tầng một. Hầu Tử Khâu khá kinh ngạc:
"Quân Dương, tu vi tăng trưởng nhanh vậy."
Mã Ngũ cười đáp:
"Khiến chú Khâu chê cười rồi, tu vi của tôi vẫn còn kém lắm, vẫn chưa thể dùng được kỹ pháp Huyết Dũng, vừa rồi chỉ dùng kỹ pháp Khích Lệ."
Hầu Tử Khâu là hoan tu tầng bảy, đồng môn với Mã Ngũ. Y cẩn thận quan sát một chút, Mã Ngũ thật sự vừa dùng kỹ pháp Khích Lệ. Khích Lệ là kỹ pháp cấp thấp, nhưng có nguyên lý giống với kỹ pháp Huyết Dũng. Có thể sử dụng kỹ pháp Khích Lệ để tạo ra hiệu quả của Huyết Dũng, chứng tỏ người đó có thiên phú rất tốt đối với đạo môn hoan tu, quả thực khiến Hầu Tử Khâu phải lau mắt mà nhìn. Nhân lúc Sở Nhị không thể nói chuyện, Mã Ngũ vội vàng nói tiếp:
"Ý của chú Khâu là, Lục gia và Sở gia cùng nhau kinh doanh Bách Lạc Môn sao?"
Hầu Tử Khâu gật đầu. Mã Ngũ nằm mơ cũng không ngờ tới, có thể dùng cách này để hóa giải tình huống tưởng chừng như đã rơi vào bế tắc. Lục Nguyên Sơn nhìn Sở Nhị:
"Hoài Viên, chú Khâu đã chừa mặt mũi cho em rồi, em cũng nên biết thỏa mãn mà chấp nhận đi?"
Dương Nham Tranh ở bên cạnh liên tục khuyên nhủ:
"Tiểu thư, cứ quyết định như vậy đi."
Sở Nhị nuốt nước bọt một hồi mới có thể hít thở trở lại. Đầu óc ả cũng tỉnh táo lại không ít, giọng điệu cũng thay đổi:
"Chú Khâu, chúng ta nói cho rõ ràng, Bách Lạc Môn thuộc sở hữu của họ Sở hay là họ Lục?"
Đó là vấn đề mấu chốt, cổ phần có thể chia thành hai, nhưng quyền kinh doanh thuộc về ai? Khâu Chí Hằng nói:
"Vừa của họ Sở, cũng vừa của họ Lục. Thấy cô trước đây chăm chỉ kinh doanh như vậy, nên quyền kinh doanh tạm thời giao cho cô, có Quân Dương giúp cô, chắc hẳn Bách Lạc Môn cũng sẽ không thua lỗ. Nhưng nếu lỗ quá hai phần vốn, cô phải giao quyền kinh doanh giao ra, đồng ý không?"
Sở Nhị tuy ăn nói dữ dằn, thế nhưng không ngốc. Hầu Tử Khâu đã nhượng bộ tới mức như vậy, ả đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục ăn vạ, bèn lập hợp đồng, giải quyết sự việc. Mã Ngũ nhẹ nhõm, nói với mọi người:
"Chú Khâu, nếu không chê thì hãy ở lại Mộng Xuân Viên một đêm đi. Tối nay để vãn bối tổ chức một buổi vũ hội, mong sẽ được tiếp đãi tận tình."
Hầu Tử Khâu gật đầu:
"Cũng được, tôi cũng định ở lại một đêm, ngày mai sẽ tiếp tục cùng Quân Dương thảo luận chuyện làm ăn."
Vừa mới thả lỏng được một đã lập tức căng thẳng lại. Hầu Tử Khâu muốn bàn bạc chuyện làm ăn gì với Mã Ngũ? Mã Ngũ là người thông minh, đương nhiên có thể đoán ra được. Đạp Lưu gia và Tư gia ra ngoài, thôn Lam Dương suy cho cùng vẫn là địa bàn của Lục gia. Mã Ngũ kinh doanh ở đây, phải nộp hoa hồng cho Lục gia, còn cụ thể nộp bao nhiêu thì phải xem ngày mai thương lượng thế nào. Hầu Tử Khâu đã nói thẳng ra trước, là muốn để cho Mã Ngũ có đủ thời gian chuẩn bị. Hầu Tử Khâu xét ở phương diện nào cũng đều làm việc kín kẽ không có một lỗ hổng. Nhưng sau đó vẫn phải xem thành ý của Mã Ngũ tới đâu. Hoa hồng bao nhiêu thì phù hợp? Một nửa? Hầu Tử Khâu có thể hài lòng không? Nhưng đưa nhiều hơn, Mã Ngũ cũng không chấp nhận được. Anh Lý, anh chạy đi đâu rồi? Việc này phải đợi anh quay về bàn bạc mới được.
Bảy giờ tối, vũ hội bắt đầu, Lục Nguyên Sơn mời Sở Nhị nhảy, Sở Nhị không có hứng, tâm trí của ả đều bay đến chỗ Bách Lạc Môn. Mã Ngũ đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Y gọi đến tất cả những vũ công xinh đẹp và có kỹ năng khiêu vũ tốt nhất ở thôn Lam Dương, lần lượt mời họ nhảy. Hầu Tử Khâu là hoan tu, đáng lý ra y nên vui vẻ tiếp nhận sự hiếu khách này. Nhưng hình như y không hứng thú gì mấy, ngồi một mình ở trong góc uống rượu. Rơi vào đường cùng, Mã Ngũ đành phải dẫn các vũ công nhảy hết bài này đến bài khác để duy trì không khí của vũ hội. Vũ hội diễn ra được hơn phân nửa, Tiểu Xuyên chuyển bài, vội vàng đổi sang khúc nhạc "Ngày nào anh trở lại". Mã Ngũ trừng mắt nhìn Tiểu Xuyên. Bài này có ngụ ý đặc biệt, nghĩa là vũ hội sắp kết thúc. "Hoa đẹp không nở mãi, cảnh đẹp cũng chẳng còn, nỗi sầu chồng chất mi, lệ rơi vương nỗi nhớ. Đêm nay ly biệt rồi, ngày nào anh trở lại..."
Âm nhạc vang lên, khó có thể đổi lại được nữa. Mã Ngũ lúng túng, lại nhìn thấy Hầu Tử Khâu đang đổi vị trí. Y chuyển từ góc này sang góc khác ngồi. Ở đó có một vị khách đặc biệt, mặc âu phục đen, đội mũ dạ, vành mũ kéo rất thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ râu rậm ở cằm. Lý Thất! Mã Ngũ không ngờ Lý Bạn Phong sẽ quay lại, cũng không biết hắn vào vũ trường từ lúc nào. Nhưng Hầu Tử Khâu biết. Từ lúc Lý Bạn Phong bước vào cửa, y đã phát hiện ra rồi. Hai người ngồi im lặng một lúc, Hầu Tử Khâu hỏi:
"Tiểu huynh đệ, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?"
Y nhận ra Lý Bạn Phong. Y là hoan tu tầng bảy, có thể hóa giải được thiên phú bị người ta xem nhẹ của trạch tu ở mức độ nhất định. Quan trọng nhất là y không chỉ từng nhìn thấy ảnh của Lý Bạn Phong, mà còn từng gặp cả bản thân Lý Bạn Phong, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của Lý Bạn Phong, nhưng y vẫn không quên được hình dáng của hắn. Lý Bạn Phong khẽ gật đầu:
"Tôi vẫn ổn, Khâu đại ca gần đây thế nào?"
"Không ổn lắm."
Khâu Chí Hằng thở dài:
"Từ lần trước đến thành Lục Thủy tìm cậu, mãi cho tới bây giờ, chuyện phiền toái vẫn cứ liên tục kéo đến."
"Hôm nay cũng tới tìm tôi sao?"
Lý Bạn Phong cho rằng Hầu Tử Khâu đến vì chuyện Hồng Liên. Hầu Tử Khâu im lặng một hồi, nói:
"Cứ xem là vậy đi. " Lý Bạn Phong đút tay vào túi áo, cầm chìa khóa. Hầu Tử Khâu nói tiếp:
"Tôi tới tìm cậu là vì chuyện ở thôn Lam Dương, nơi này coi như là địa bàn của Lục gia, sau này chung quy lại cũng phải nộp một ít hoa hồng."
Lý Bạn Phong không thay đổi tư thế ngồi, thấp giọng trả lời:
"Tôi và Mã Ngũ chỉ kiếm miếng cơm ở đây. Chừa cho chúng tôi bao nhiêu, còn tùy vào tấm lòng của Khâu đại ca."
Kiếm miếng cơm... Khâu Chí Hằng nhớ tới việc mình đã xin đồ ăn của Lý Bạn Phong trên tàu hỏa. Chuyện đã qua, ân tình nên trả thì cũng đã trả rồi, Khâu Chí Hằng không cần phải vì chuyện này mà trở nên xoắn xuýt. Mãi đến khi đoạn kết của khúc nhạc vang lên, Khâu Chí Hằng mới mở miệng:
"Nếu như vẫn là hai người các cậu kinh doanh, cuối năm chỉ cần nộp cho Lục gia chút lòng thành là được rồi. Nhưng Mã gia không thể tiếp nhận thôn Lam Dương, lá cờ của Lục gia vẫn còn đặt ở đây, nếu không thì phải nói chuyện khác."
Khâu Chí Hằng lại nhượng bộ. Lý Bạn Phong bỏ mũ xuống, đặt trước ngực, thi lễ với Khâu Chí Hằng. Đây là đang bày tỏ sự cảm kích đối với Khâu Chí Hằng. Khâu Chí Hằng cười một tiếng, đội mũ, rời khỏi vũ trường. Tối hôm đó, Khâu Chí Hằng và Lục Nguyên Sơn rời khỏi thôn Lam Dương. Mã Ngũ bị dọa sợ, y cho rằng Khâu Chí Hằng nhận ra Lý Bạn Phong rồi sẽ ra tay với hắn, dù sao thì Lục Đông Lương trước đó vẫn luôn muốn bắt Lý Bạn Phong. Nếu thật sự là như vậy, Mã Ngũ dù có liều chết hay phải tiêu tốn toàn bộ gia sản, cũng phải sống mái đến cùng với Hầu Tử Khâu, kiên quyết bảo vệ Lý Bạn Phong. Nhưng không ngờ Khâu Chí Hằng cứ vậy mà đi, không những không làm tổn thương Lý Bạn Phong, mà còn giải quyết ổn thỏa chuyện ở thôn Lam Dương. Chỉ cần cuối năm bày tỏ chút lòng thành? Hầu Tử Khâu là người khoan dung như vậy sao? Mã Ngũ mừng như điên:
"Anh Lý, anh và Khâu Chí Hằng có giao tình với nhau sao?"
Lý Bạn Phong không trả lời. Giao tình thì có, nhưng cũng không đến mức này. Chuyện trên tàu hỏa đã qua, hai bên không ai nợ ai, phần bao dung này của Hầu Tử Khâu khiến Lý Bạn Phong cũng có chút khó hiểu.
Trên xe ngựa, Lục Nguyên Sơn hỏi Khâu Chí Hằng:
"Chú Khâu, chúng ta có nhượng bộ họ quá rồi không? Cháu nghĩ chúng ta nên chiếm ít nhất sáu phần Bách Lạc Môn, còn thôn Lam Dương thì ít nhất phải thu ba phần tiền hoa hồng của họ."
Hầu Tử Khâu khẽ lắc đầu, đưa một tờ báo cho Lục Nguyên Sơn. Đây là báo chiều hôm nay, tin tức đầu đề là: Lục Sở tranh phong, ai có thể gánh được bảng hiệu của thành Lục Thủy? Trang thứ hai còn có một tin tức khác: Hổ lạc đồng bằng, Mã gia nhân cơ hội chiếm lấy thôn Lam Dương, liệu Lục gia có cam tâm chịu nhục? Những tin tức tương tự ngày nào cũng có, Lục Nguyên Sơn không cảm thấy chúng có gì đặc biệt. Hầu Tử Khâu nói:
"Ngay cả cậu cũng không cảm thấy đặc biệt, toàn bộ Phổ La Châu cũng cho rằng nó không có gì đặc biệt, ngày mai hắn lại tung một tin tức khác, nói rằng Lục gia trở mặt với Mã gia và Sở gia, người khác cũng cho rằng điều này là đương nhiên."
Lục Nguyên Sơn lơ đễnh đáp:
"Báo chí đều là như vậy, dù họ có viết gì thì cũng không phải sự thật."
Hầu Tử Khâu lắc đầu:
"Nếu như đêm nay không xử lý ổn thỏa, chuyện này có thể sẽ trở thành sự thật. Nếu Sở Hoài Viên và Mã Quân Dương chết trong tay chúng ta, ngày mai khả năng cao là sẽ khai chiến với Sở gia và Mã gia. Hai đứa kia tuy rằng bị Sở gia và Mã gia bỏ rơi, nhưng chung quy vẫn liên quan đến mặt mũi của gia tộc, lại có người cố ý châm ngòi thổi lửa, sự việc rất dễ trở nên không thể cứu vãn được."
Lục Nguyên Sơn liếc nhìn tờ báo một lần nữa, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề:
"Ý chú Khâu nói, kẻ châm ngòi thổi lửa là Lăng gia?"
Trong mắt Hầu Tử Khâu lóe lên hàn mang:
"Lục Đông Tuấn làm náo loạn ở Hải Cật Lĩnh, nhưng hiện tại đã bặt vô âm tín, Lăng gia lại thu được rất nhiều sản nghiệp lớn. Họ kiếm được đầy bồn đầy bát ở Hải Cật Lĩnh, lại quay đầu đánh chủ ý đến thành Lục Thủy. Hôm nay Lục gia xích mích với Mã gia, ngày mai Lục gia và Sở gia trở mặt, ngày mốt Lục gia tự nội chiến. Trên tờ báo của nhà hắn, Lục gia giống như muốn gây chiến khắp Phổ La Châu. Thu nhập từ Bách Lạc Môn và thôn Lam Dương có thể tạm thời nhường lại, nhưng cục diện tuyệt đối không thể bị Lăng gia chi phối. Nguyên Sơn, tôi nhớ trước kia cậu cũng từng làm trong ngành báo chí."
Lục Nguyên Sơn gật đầu:
"Cháu từng làm qua một thời gian, kiếm được không ít tiền, nhưng cha cháu nói không có tiền đồ. Cháu cũng từng làm điện ảnh, nhưng cha cháu cũng chướng mắt nên đành thôi."
"Vậy thì tiếp tục làm báo đi, dựng một hiệu ảnh, không thể để Lăng gia âm thầm ủ mưu lớn được nữa, cũng phải bóc trần nội tình của họ."
Lục Nguyên Sơn cười, việc này hắn ta rất sẵn lòng.
Ba ngày sau, Bách Lạc Môn lại khai trương một lần nữa, Sở Hoài Viên và Mã Ngũ cùng tổ chức một cuộc đại hội ca múa để tuyển ra mười hai vị Ca Hậu cho năm nay. Hà Gia Khánh ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái mét. Hầu Tử Khâu phá cục. Cục diện ở Bách Lạc Môn và ở thôn Lam Dương đều đã bị hắn phá! Ta thật sự đã đánh giá thấp hắn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận