Phổ la chi chủ

Chương 274: Nào có ngàn ngày phòng trộm

Lý Bạn Phong đặt đầu của Trác Dụ Linh trước mặt Lục Tiểu Lan, bảo cô ta bước ra.
Lục Tiểu Lan không ngốc, Lý Bạn Phong đã giết Trác Dụ Linh, hai cao thủ tầng năm khác không rõ tung tích, khả năng cao cũng đã chết dưới tay Lý Bạn Phong.
Cô ta biết mình không thể nào là đối thủ của Lý Bạn Phong, hiện tại chỉ cần bước ra khỏi mảnh đất, cô ta chắc chắn sẽ phải chết.
Cô ta không chịu đi ra, nhưng Lý Bạn Phong chắc chắn sẽ dẫn cô ta ra được.
Kẻ Ngu Ngàn Lo, lo được lo mất, nhìn thủ cấp của Trác Dụ Linh, Lý Bạn Phong cho rằng Lục Tiểu Lan không thể nào giữ được lý trí, cô ta nhất định sẽ phẫn nộ, nhất định sẽ vì phẫn nộ mà trở nên rối rắm.
Chỉ cần có chút rối rắm, sẽ không 
thoát khỏi 
kỹ pháp Kẻ Ngu Ngàn Lo, cô ta nhất định sẽ đưa ra lựa chọn có lợi cho Lý Bạn Phong. 
Lục Tiểu Lan 
nhìn đầu Trác Dụ Linh, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn. 
Đây là mẹ ruột của cô ta. 
Cả đời tận tâm bồi dưỡng cô ta thành 
một sát thủ chuyên nghiệp. 
Bất kể khi còn bé, Lục Tiểu Lan phải chịu bao nhiêu khổ cực, bà 
ta 
chưa từng mềm lòng với cô. 
Trước tiên gả Lục Tiểu Lan cho Mã Ngũ, lại gả Lục Tiểu Lan cho Hà Gia 
Khánh, sau đó vì Hồng Liên lại để cho Lục Tiểu Lan ám sát mẹ ruột của Hà Gia Khánh! 
Nhìn thấy đầu của Trác Dụ Linh, Lục Tiểu Lan không hề rối rắm, cô ta lựa chọn không bước ra. 
Cô ta không ra, Lý Bạn Phong nên làm gì bây giờ? 
Xông 
vào mảnh đất, đánh một trận với Thu Đại Tượng? 
Thu Đại Tượng là Địa Đầu Thần, Địa Đầu Thần có cấp bậc gì? 
Chắc là tầng mười? 
Trạch tu tầng năm cộng thêm lữ tu tầng bốn là tầng chín, so với tầng mười kém 
một chút, mình còn có hai kỹ pháp ngu tu, chắc cũng có thể tính là 
tu vi tầng hai, cộng lại... 
Thôi vậy. 
Dù có điên đến đâu, Lý Bạn Phong cũng không muốn đi 
khiêu khích Thu Lạc Diệp lúc này, dù sao hai 
người cũng từng có giao tình. 
Mạng của Lý Bạn Phong suýt chút nữa đã mất trong tay lão. 
Nhưng nên xử lý Lục Tiểu Lan thế nào đây? 
Cô ta ở trên mảnh đất này, 
có cách nào để đề phòng cô ta? 
*** 
Hà Gia Khánh sờ nút áo, trả lời Lăng Diệu Ảnh: "Anh chắc chắn là bạn của tôi giết Trác Dụ Linh?" 
"Lục Tiểu Lan nói cô ta tận mắt nhìn thấy Lý Bạn Phong cầm đầu của Trác Dụ Linh." 
"Phạm Bảo Hưng và Thôi Lập Sinh đâu?" 
"Tới g·i·ờ vẫn chưa liên lạc được, chắc cũng đã chết dưới 
tay bạn của cậu rồi." 
"Không thể nào, một mình hắn không thể nào làm được chuyện này, hắn chắc chắn đã mai phục từ trước." 
Lăng Diệu Ảnh không cho là vậy: "Gia Khánh, chuyện này tôi làm rất bí mật, không thể để lộ tin tức trước được, bạn của cậu cũng không phải 
thần 
cơ 
diệu toán, không thể nào chuẩn bị chu toàn mọi 
chuyện như vậy được. 
Tôi lại cảm thấy là cậu đã đánh giá thấp tu vi của hắn 
rồi, trong 
tay hắn có Huyền Sinh Hồng Liên, bây giờ cũng không biết tu vi của hắn rốt cuộc đã đến tầng nào." 
"Tầng nào gì chứ, anh nên rõ ràng, anh đã từng giao đấu với hắn." 
"Tôi biết 
hắn yếu hơn tôi, 
nhưng lúc đó do tôi đánh 
lén, tu vi của hắn bây 
giờ có thể 
đã vượt qua tầng năm rồi." 
"Nói mớ gì vậy? Hắn đến Phổ La Châu còn chưa được một năm!" 
"Có lẽ hắn đã bỏ ra 
không ít công phu cho Hồng Liên." 
Hà Gia 
Khánh rất chắc chắn với phán đoán của mình: "Đây không phải chuyện chỉ cần bỏ công phu là có thể giải quyết được, có lẽ hắn thật sự đã dùng Huyền Sinh Hồng Liên, nhưng sẽ 
không dùng nhiều, thứ đó phải trả giá quá lớn, hắn căn bản không chịu đựng nổi." 
Cả hai im lặng một lúc, Lăng Diệu Ảnh không muốn 
tiếp tục tranh cãi, Hà Gia Khánh đang suy nghĩ đối sách tiếp theo. 
"Để Lục Tiểu 
Lan tiếp tục ở trên mảnh đất theo dõi, tìm cơ hội thả móc câu vào thôn Chính Kinh." 
"Gia Khánh, Trác Dụ Linh vừa mới chết, còn để Lục Tiểu Lan 
làm chuyện này thì không thích hợp lắm đâu." 
"Có gì mà không thích hợp, mẹ con họ ngay cả chỗ 
dung thân cũng không có, nếu không phải 
anh ra mặt giới thiệu, cô ta căn bản cũng không lên được núi Thiết Dương, chứ đừng nói là trở thành trại chủ như hôm nay, người như cô ta, chúng ta không cần phải thương hại." 
"Tôi không thương hại cô ta, tôi sợ cô ta làm hỏng việc, tôi luôn cảm 
thấy bạn của cậu không đơn giản, chuyện này tốt nhất để tôi tự mình theo dõi." 
"Anh không thể đi, chuyện ở thành Lục Thủy đều phải dựa vào anh, chuyện này cũng không đáng để anh phân tâm. 
Phim mới sắp đóng máy rồi, chuyện này không thể qua loa được, ngành điện ảnh ở Phổ La Châu chỉ có thể là của một mình anh, chúng ta 
đầu tư lớn như vậy 
cho bộ phim này, nhất định phải bán chạy." 
Lăng Diệu Ảnh rất tự tin về chuyện này: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi." 
*** 
Bộ phim mới mà Hà Gia Khánh nói đến tên là "Huyết Nhận Thần Thám", không phải một bộ mà là mười bộ. 
Mười bộ phim, mỗi bộ dài nửa tiếng, tình tiết liền mạch, diễn viên cố định, ở ngoại châu, điều này rất phổ biến, nói trắng ra là một bộ phim truyền hình dài tập. 
Nhưng ở Phổ La Châu, phần lớn mọi người cả đời đều chưa từng xem phim bộ, cũng không có khái niệm về phim bộ. 
Nếu bộ phim này thành công, đồng nghĩa với việc Lăng Diệu Ảnh đã khai 
sáng ra một lĩnh vực điện ảnh hoàn toàn mới, đây cũng là cơ hội quan trọng để Lăng gia độc chiếm thị trường phim ảnh. 
Hà Gia Khánh biết lĩnh vực này có thể thu được bao nhiêu lợi ích, cũng b·i·ế·t ngoài lợi ích, lĩnh vực này 
còn có giá trị lớn hơn 
nữa. 
Một số kế hoạch đã bị đảo lộn, nhưng những bước quan trọng không thể xảy ra sai sót, ba 
ngày trước khi 
bộ phim được công 
chiếu, Hà Gia 
Khánh còn liên lạc riêng với Lăng Diệu Ảnh. 
"Tuyên truyền đã đâu vào đấy chưa? Nếu c·ả·m thấy chưa đủ sức nóng thì có thể dời lịch công chiếu." 
"Đã đâu vào đấy rồi, ngày công chiếu, các đại gia tộc đều sẽ cử người đến ủng hộ." 
"Tôi không lo lắng về 
các đại gia tộc, tôi lo lắng cho mấy vị đồng hành kia (cùng nghề), họ không muốn từ bỏ miếng bánh ngon này, e là sẽ đến quậy phá." 
"Trong các công ty điện ảnh ở Phổ La Châu đều có người của tôi, bọn họ có động tĩnh gì đều 
không qua được mắt tôi đâu, Gia Khánh, cậu đừng lo lắng về chuyện này nữa. 
Nên lo lắng là Lục Tiểu Lan, bên đó vẫn chưa có tiến triển gì, thôn Chính Kinh được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chi quải là Thoa Nga phu nhân, còn có không ít dị quái hỗ trợ tuần tra, Lục Tiểu Lan căn bản không lẻn vào được." 
Hà Gia Khánh cười nói: "Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm? Cứ để Lục Tiểu Lan tiếp tục theo dõi, người bạn kia của tôi không phải người kiên nhẫn, xem hắn có thể kiên trì được bao lâu." 
Cả hai kết thúc liên lạc, Lăng Diệu Ảnh vội vàng chuẩn bị cho buổi họp báo. 
"Huyết Nhận 
Thần Thám" quả thật đã gây được tiếng vang 
lớn, buổi họp báo còn chưa bắt đầu, kí giả của tờ soạn đã chen 
chúc chật kín phòng khách của Lăng gia, sau khi dàn diễn viên chính xuất hiện, tiếng 
đèn flash và tiếng bấm máy ảnh vang lên 
không ngớt. 
Vài kí giả vây quanh nữ chính Tiêu Tú Phi, một kí giả hỏi: "Từng là Ca Hậu, cô đảm 
nhận vai nữ chính trong một bộ phim điện 
ảnh hoành tráng như vậy có cảm thấy áp lực từ nhiều phía không?" 
Tiêu Tú Phi gật đầu đáp: "Áp lực đúng là có, bộ phim ‘Huyết Nhận Thần Thám’ 
được quay trong suốt một năm, trong quá trình quay, tôi đã nghe rất nhiều lời nghi ngờ, thậm chí còn nghi ngờ chính năng lực của mình. 
Ở đây, tôi muốn 
gửi lời cảm ơn chân thành 
nhất đến toàn thể đồng nghiệp trong đoàn 
làm phim ‘Huyết Nhận Thần Thám’, chính họ đã cho tôi niềm tin, cho tôi dũng khí để có thể 
kiên trì đi hết chặng 
đường gian nan này! Để tôi có được thành 
tựu đáng tự hào này trong cuộc đời!" 
Một kí giả khác hỏi: 
"Nghe nói cô có một số cảnh quay rất táo bạo trong bộ phim này, cô có thể tiết lộ một chút chi tiết 
cho chúng tôi được không?" 
Tiêu Tú Phi lắc đầu nói: "Trước khi bộ phim được công chiếu 
chính thức, tôi sẽ không tiết lộ 
bất kỳ chi tiết nào, đây là đạo đức 
nghề nghiệp, 
cũng là trách nhiệm của tôi đối với nhà sản xuất, tôi chỉ hy 
vọng mọi người hãy dùng góc nhìn nghệ thuật để thưởng thức diễn xuất của tôi trong phim." 
Lại có kí giả hỏi: "Có tin đồn trong một cảnh quay với 
nam chính Chu Xương Hoành, hai 
người đã diễn giả làm thật, tin tức này có thật không?" 
Tiêu Tú Phi mỉm cười: "Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, tôi và Chu tiên sinh đều rất tập trung cho mỗi cảnh quay, chúng tôi nhập vai 
rất sâu." 
"Ý cô là rất sâu?" 
Tiêu Tú Phi trả lời rất dứt khoát: "Phải, 
rất sâu." 
Tiếng máy ảnh lại vang 
lên như sấm rền, những kí giả không có cơ hội 
đặt câu hỏi cũng đã nắm bắt được nội dung quan trọng mà họ muốn. 
Thật ra những kí giả 
này đều là do Lăng Diệu Ảnh sắp xếp, y muốn tạo chủ đề nóng. 
Phỏng vấn nam nữ chính xong, đến 
lượt nhà sản xuất. 
Một kí giả đặt câu hỏi: "Chúng tôi nghe nói ở một số vùng sâu vùng xa đã 
có bản chiếu 
lậu của ‘Huyết Nhận Thần Thám’, tin tức này có thật không?" 
Lăng Diệu Ảnh mỉm cười nói: "Ở đây, tôi xin khẳng định rằng, ‘Huyết Nhận 
Thần Thám’ không tồn tại bản chiếu lậu, mười tập phim 
chỉ được lưu vào một cuộn phim nhựa duy nhất, một ngày trước 
khi công chiếu chính thức chúng tôi 
mới bắt đầu sao chép. 
Nhân tiện đây, tôi cũng xin nhắc nhở các vị đồng hành khác một chút, nếu muốn hợp tác với Điện ảnh Lăng gia, chúng tôi luôn chào đón, còn nếu muốn nhắm vào Điện ảnh Lăng gia, 
tôi khuyên các người hãy dừng lại trước khi quá muộn." 
Buổi họp báo kết thúc, các kí giả lần lượt giải tán. 
Lý Bạn Phong cất máy ảnh, kéo thấp vành mũ, rời khỏi Công ty Điện ảnh Lăng gia. 
Đây không phải lần đầu tiên hắn đến đây, lần này hắn giả làm 
kí giả, lần trước giả 
làm công 
nhân dựng 
phim trường, lần trước 
nữa thì giả làm người giao cơm. 
Hà Gia Khánh nói đúng, làm gì có chuyện ngàn ngày phòng trộm. 
*** 
Tối hôm đó, Hà Gia Khánh nằm trên giường không nhúc nhích, hộ lý thay túi tiểu cho y, Trần Trường Thụy đứng ngoài cửa phòng bệnh, không vào trong. 
Hà Gia Khánh biết Trần Trường Thụy đang ở ngoài cửa, trước mặt một khuy tu tầng cao muốn duy trì trạng thái giả vờ cũng không 
phải chuyện dễ dàng. 
Trùng hợp là đúng lúc này Lăng Diệu Ảnh lại truyền tin. 
Nút áo trước ngực rung nhẹ, hộ lý không nhận ra, nhưng nếu Trần Trường Thụy cẩn thận quan sát thì nhất định sẽ phát hiện ra. 
Nghe hay không? 
Nếu nghe, rất có thể 
sẽ bị Trần Trường 
Thụy nghe 
lén. 
Nếu không nghe, nút áo cứ rung như vậy, chỉ cần Trần Trường Thụy nghe thấy một chút động tĩnh là 
Hà Gia Khánh sẽ bại lộ ngay. 
Mẹ 
nó rốt cuộc là chuyện gì, sao lại phải liên lạc với ta vào lúc này? 
Hà Gia Khánh rối rắm một lát, sau đó nhanh chóng chạm vào nút áo. 
Hộ lý không phát hiện ra, nhưng Trần Trường Thụy lại đẩy cửa bước vào, ông ta đã nghe thấy động tĩnh. 
Hộ lý ngẩn người, cô nhận ra Trần Trường Thụy: "Cảnh sát Trần, đã trễ thế này rồi mà ngài..." 
Trần Trường Thụy cười nói: "Cô cứ làm việc của cô đi, tôi chỉ đến xem một chút thôi." 
Hà Gia Khánh nằm bất động trên giường, không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào. 
Giọng nói của Lăng Diệu Ảnh truyền đến từ nút áo: 
"Gia Khánh, xảy ra chuyện rồi, công ty tôi bị cháy, không lấy được phim nhựa, tất cả đều bị cháy sạch rồi." 
Hà Gia Khánh muốn giết người. 
Tim y như đang rỉ máu. 

hận 
không thể lôi Lăng Diệu Ảnh ra băm 
thành trăm mảnh! 
Nhưng bây 
giờ y không thể động đậy. 
Không chỉ không thể động đậy, y còn không được phép biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. 
Cho dù là trên mặt hay là lông mày cũng không được phép có bất kỳ thay đổi nào. 
Lăng Diệu 
Ảnh 
vẫn 
không ngừng nói: "Gia Khánh, bây giờ phải làm sao đây? Tôi biết là tôi 
sơ suất, cậu 
nói gì đi chứ, Gia Khánh, cậu nói gì đi..." 
Hà Gia Khánh vẫn nằm im không nhúc nhích. 
Thật là khó khăn! 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận