Phổ la chi chủ

Chương 168: Gia tộc khuy tu

Lý Bạn Phong ngồi trong nhà gỗ, lặng lẽ nhìn Mã Ngũ mang báo chiều về.
Chuyện Lục Đông Lương đi dự tiệc đã lên báo, dựa theo trên báo miêu tả, Lục Đông Lương vẫn còn sống, mà lại tình trạng cũng không tệ, có thể trực tiếp khiêu chiến với Hà Ngọc Tú. ‌.
Mã Ngũ vô cùng lo lắng về chuyện này:
"Hôm qua thám tử tư Da Boyens đến tìm tôi, tìm hiểu tin tức liên quan tới anh, hắn nói Lục Đông Lương còn sống.
Trước đó, tôi cũng đã nghe qua tin tức tương tự, vốn cho rằng chỉ là tin đồn, ai ngờ hôm nay báo chiều đưa tin, Lục Đông Lương quả thực còn sống, ông ta rất có thể đang thuê Da Boyens đến điều tra tung tích của anh."
Lý Bạn Phong bỏ tờ báo chiều xuống. ‌.
Hắn xác định Lục Đông Lương đã chết rồi, hôm qua hắn vừa ăn một viên Kim Nguyên Đan, theo lý mà nói, viên đan dược kia coi như là một phần của Lục Đông Lương.
Lục Đông Lương trên báo từ đâu‌ mà ra?
Hiển nhiên là có người giả trang.
Nhưng kẻ đó dùng cách gì để giả trang thành Lục Đông Lương?
Thứ đầu tiên Lý Bạn Phong nghĩ đến chính là bộ da giả của Lục Tiểu Lan, lúc ấy cô giả trang thành Hà Gia Khánh, Lý Bạn Phong hoàn toàn không phân biệt được từ bề ngoài.
Lý Bạn Phong vẫn đang suy tư, Mã Ngũ nhắc nhở một câu:
"Anh Lý, sắp tới đừng đi thành Lục Thủy nữa."
"Không đi thành Lục Thủy thì làm sao chúng ta xuất hàng được?"
"Chuyện xuất hàng tạm thời không cần phải lo, hôm nay Sở nhị vào thôn, gom sạch sẽ hàng trong kho rồi."
Nhìn thấy Mã Ngũ lấy ra mấy vali tiền, Lý Bạn Phong vô cùng phấn chấn:
"Tôi nói rồi, giữa hai người có tình cảm thật mà."
Mã Ngũ cười khổ:
"Cô ta còn mang cả nhà báo tới, lần này là tôi hoàn toàn để bị cuốn vào."
"Mang nhà báo tới?"
Lý Bạn Phong nhớ tới một vài chuyện:
"Chuyện này và chuyện anh ngủ với thập thất tẩu cũng không khác gì mấy."
Mã Ngũ châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, mọi chuyện căn bản đã có thể vén màn rõ ràng:
"Ngoại trừ lão Tam ra, trong nhà thật sự cũng không có người nào khác muốn đối phó với tôi.
Nhìn nhận từ tình huống hôm nay, quan hệ giữa Sở nhị và toà soạn rất không bình thường, lúc trước Tam ca gài bẫy hại tôi, rất có thể là do Sở nhị giật dây.
Tam ca tự cho là đắc thủ rồi, Sở nhị lập tức sai đám nhà báo tung tin ra ngoài, khiến tôi bị tống cổ ra khỏi Mã gia, về phần Lão Tam cuối cùng ra sao, Sở nhị căn bản không bận tâm."
Lý Bạn Phong không quá tán thành với suy nghĩ này:
"Tôi đoán Sở nhị cũng quan tâm tới Tam ca anh, cô ta hi vọng cái bao cỏ này sẽ được quản lý Mã gia sớm một chút, kéo cả sản nghiệp Mã gia lỗ theo hắn."
Mã Ngũ vẩy tàn thuốc:
"Không nhất định phải là Tam ca của tôi, sau khi tôi bị trục xuất khỏi gia tộc, Nhị tỷ tiếp quản hai cái vũ trường của tôi, một vũ trường đã bán cho Sở gia, vũ trường tiếp theo dự tính sẽ bán đi vào tháng sau."
"Cũng có thể Nhị tỷ của anh là bao cỏ."
Mã Ngũ gật đầu nói:
"Trước mắt xem ra là như vậy, Sở nhị liên tiếp thu mua sản nghiệp của Mã gia, lại muốn mượn lấy thanh danh của tôi, ngụy tạo hình ảnh Mã gia liên thủ với Sở gia, mượn cơ hội chen chân vào chuyện làm ăn của Lục gia, tâm cơ của con đàn bà này cũng ghê gớm lắm."
Lý Bạn Phong suy nghĩ một chút, cũng đốt một điếu thuốc:
"Thật ra đây ‌là chuyện tốt."
"Sao anh lại nghĩ như vậy?"
"Mấy ngày tới anh theo dõi giá thị trường mà nhập hàng, liệt kê ra một danh sách, thông báo cho Sở nhị tiểu thư tới lấy hàng.
Lưu gia không dám đắc ‌tội Sở nhị tiểu thư, chắc chắn không dám hạ độc thủ, nếu Sở nhị tiểu thư đồng ý, sau này chúng ta không cần phải rầu rĩ vì chuyện xuất hàng nữa."
Mã Ngũ nghe vậy mỉm cười:
"Nếu cô ta không đồng ý, tôi lập tức tung tin ra, chuyện Sở gia liên thủ với Mã gia cũng trở thành tin vịt."
Nói chuyện với người thông minh đúng là không tốn hơi chút nào.
Mã Ngũ vẫn có chút lo lắng:
"Tôi đoán Sở nhị nhất định sẽ đồng ý, nhưng Ngự Phường Trai kia không tiện ăn nói cho lắm, chúng ta cũng không thể cắt đứt giao dịch với bên họ, chuyện làm ăn này có dính tới Hà gia."
Hà gia.
Đi đến đâu cũng không thể thoát khỏi bàn tay của những đại gia tộc này.
Lý Bạn Phong dập thuốc, đứng lên nói:
"Hàng của Ngự Phường Trai để tôi chuyển."
"Anh Lý, Lục Đông Lương còn sống, anh phải nghe tôi, cố gắng đừng đi thành Lục Thủy nữa."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Ngược lại tôi muốn xem thử Lục Đông Lương là dạng người như thế nào.
Ngoài ra còn chuyện này không biết anh có nắm được hay không, đám nhà báo này rốt cuộc là có lai lịch gì? Sao chuyện gì bọn họ cũng dám đưa lên báo?"
Mã Ngũ vẫn thật là biết việc này:
"Toàn bộ báo chí ở Phổ La Châu đều nằm trong tay của Lăng Diệu Văn."
Lăng Diệu Văn, cái tên này nghe hơi quen tai.
"Hắn có liên quan gì đến Lăng Diệu Thanh bán máy hát không?"
"Lăng Diệu Văn là anh của Lăng Diệu Thanh, Lăng Diệu Thanh còn có một người em, tên là Lăng Diệu Ảnh, ba anh em ai cũng có sở trường riêng.
Lăng Diệu Văn kinh doanh báo chí, tạp chí cùng với các loại sách, miễn là những thứ có liên quan đến con chữ, hắn đều vươn cánh tay tới để thâu tóm.
Lăng Diệu Thanh bề ngoài chỉ kinh doanh tiệm máy hát, trên thực tế thì phần lớn các sản phẩm đĩa nhạc ở Phổ La Châu đều từ tay hắn mà ra. Ca Vương, Ca Hậu, ban nhạc, gánh hát, hễ có chút tiếng tăm là đều có quan hệ với hắn.
Lăng Diệu Ảnh bề ngoài chỉ buôn bán máy ảnh và máy quay phim, nhưng nền điện ảnh của Phổ La Châu cũng như rạp chiếu phim và đám minh tinh lớn nhỏ đều nằm dưới sự khống chế của hắn.
Nói đơn giản một chút, liên quan đến chữ thì tìm Lăng Diệu Văn, liên quan đến âm thanh thì tìm Lăng Diệu Thanh, liên quan đến hình ảnh thì tìm Lăng Diệu Ảnh, nội tình của ba anh em bọn họ cũng không nông đâu."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Nội tình không nông, chắc hẳn tu vi cũng không nông."
Làm ăn ở Phổ La Châu, không có thực lực cứng cáp thì căn bản là kinh doanh không nổi.
Mã Ngũ gật đầu:
"Lăng gia là gia tộc khuy tu, nghe nói tu vi của ba anh em đều không dưới tầng bảy, có người thậm chí còn nói, bọn họ được xem như là đại gia tộc thứ năm của Phổ La Châu."
Muốn làm ăn lớn, quả thật phải nhìn xem thực lực có cứng hay không.
Thực lực của Lý Bạn Phong và Mã Ngũ hiện tại cứng thế nào?
Về mặt tu vi đều nhờ hết vào Lý Bạn Phong chống đỡ, trạch tu tầng ba, lữ tu tầng hai.
Tu vi của Mã Ngũ thì có thể bỏ qua không cần tính, nhưng y vẫn có thể cáo mượn oai hùm nhờ vào thanh danh của Mã gia một chút.
Chỉ bằng chút thực lực ấy, có thể giữ vững thôn Lam Dương đã là may mắn lắm rồi.
Có đường tắt để tăng thực lực lên không?
Thật ra là có, nhưng tác dụng phụ quá lớn.
"Anh Mã, anh có phương pháp hóa giải đan độc hay không?"
Mã Ngũ cau mày lại:
"Cái này khó lắm, mỗi loại đan dược khác nhau sẽ có phương pháp hóa giải khác nhau, đan dược được tạo ra từ những tiệm thuốc khác nhau lại có tính chất đan độc khác nhau nữa.
Trước đó anh cho tôi viên Huyền Sí Đan kia, phẩm chất vô cùng tinh khiết, phương pháp để hóa giải thật ra không hề khó."
Lý Bạn Phong có chút kích động:
"Anh nói thử xem, không khó như thế nào?"
"Tốn chút thời gian là được, tôi ăn đan dược rồi ngủ hết một ngày, trong vòng ba ngày tiếp theo không ăn đan dược nào khác, đan độc sẽ chậm rãi tiêu trừ."
Lý Bạn Phong xoa trán, nói cũng như không.
Hắn không thể phung phí thời gian được, mỗi ngày hắn phải về Tùy Thân Cư, nếu tùy tiện ăn đan dược, chắc chắn sẽ bị máy hát phát hiện.
Thấy Lý Bạn Phong lặng thinh một lúc lâu, Mã Ngũ vội bổ sung một câu:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để ý tìm kiếm những phương pháp hóa ‌giải đan dược khác, nếu không tìm thấy trong sách, tôi sẽ tìm vài người bạn để hỏi."
Cố gắng hết sức để ý.
Chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lý Bạn Phong lấy ra một viên đan dược đặt trước mặt Mã Ngũ.
Mã Ngũ cầm lên nhìn thử, viên đan tràn ngập kim quang khiến đầu ngón tay Mã Ngũ phát run.
Cho dù là công tử hào môn đi chăng nữa, nhìn thấy một viên Kim Nguyên Đan này cũng phải run rẩy.
"Anh Lý, đan ‌dược này từ đâu ra?"
"Một người bạn tặng cho tôi, tôi tặng cho anh."
Mã Ngũ liên tục xua tay:
"Thứ này tôi cũng không thể nhận, đây là hàng tốt, có tiền cũng chưa chắc đã mua được."
"Không tặng miễn phí cho anh, anh tìm phương pháp giải độc của viên đan dược này xem."
Trước mặt phải có một cám dỗ cực kì lớn thì Mã Ngũ mới có thể thật sự chú tâm vào việc này.
Trở lại Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong nằm trên giường chuẩn bị ngủ, chợt nghe máy hát chậm rãi hát:
"Anh à, anh đừng quên em nhé,
Em là Mai Nương, người thương của anh,
Em từng ngồi trên cửa sổ ở nhà anh.
Nhai lấy tình lang tươi ngon kia."
Một câu cuối cùng hình như là nhai quả cau mới đúng? Sao lại đổi thành nhai tình lang rồi?
"Nương tử có phải hát sai rồi hay không?"
"Ai da! tướng công, tiểu thiếp chưa từng hát sai, là tướng công nhớ lầm đó, tiểu thiếp trước đó vài ngày đã ăn no một bữa, nhưng tướng công nhiều ngày rồi chưa chịu mua thức ăn."
"Mua thức ăn sao, chuyện này dễ nói."
"Tình lang này ăn cũng ngon mà."
"Nương tử cứ nói những lời đáng sợ như vậy thôi."
Lý Bạn Phong đặt tay lên tủ gỗ dưới mâm đĩa của máy hát, nhẹ nhàng vuốt ve.
Máy hát cười khanh khách không ngừng, ‌lại phun ra một làn hơi nước, dựa sát vào Lý Bạn Phong nằm ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, lão chưởng quỹ tiệm vàng mã Lưu gia Lưu Lương Nghĩa, đi theo lão gia Tư gia là Tư Văn Niên, cùng nhau đến nhà chính Mã gia.
Tiếp đãi bọn họ chính là Tứ công tử Mã gia, Mã Quân Giang.
Lưu Lương Nghĩa trước tiên đưa ra một đôi trang sức phỉ thúy để bày tỏ chút lòng thành, sau đó lập tức báo cáo chuyện Mã Ngũ chiếm đoạt thôn Lam Dương cho Mã Quân Giang.
Mã Quân Giang nghe vậy thì có chút tức giận:
"Cái thằng chuyên gây rối này, không ngờ lại làm ra cả chuyện như vậy."
Lưu Lương Nghĩa thở dài:
"Chúng ta không muốn làm khó Ngũ công tử, thôn Lam Dương là do Ngũ công tử tự mình giành được, chúng ta chỉ tìm cậu ấy thu tiền hàng tháng theo quy củ, không ngờ con trai tôi bị người ta đánh thành phế nhân, đám chi quải dưới trướng chết hết mười mấy..."
Nói đến đây, Lưu Lương Nghĩa nước mắt lưng tròng, giọng hơi run rẩy.
Có chút chiêu trò kỹ xảo trong lời nói, nhưng lại không thể qua được lỗ tai của Mã Quân Giang.
"Chưởng quỹ Lưu, vừa nãy tôi nghe chưa hiểu, ông nói là Quân Dương đánh lệnh lang đến mức trọng thương? Còn làm tổn thất mười mấy thuộc hạ của ông? Tu vi của Quân Dương ra sao tôi biết, hẳn là nó không có bản lĩnh này mới đúng chứ?"
Lưu Lương Nghĩa cúi đầu không nói, Tư Văn Niên ở bên cạnh kể lại sự thật:
"Đả thương Xương Vũ là do nhị tiểu thư Sở gia, tôi cũng không biết cô ấy có quan hệ gì với Ngũ công tử, vậy mà bằng lòng ra mặt thay Ngũ công tử."
Mã Quân Giang lại hỏi:
"Ông nói là Quân Dương tìm tới Sở nhị tiểu thư, cố tình đi đánh Lưu Xương Vũ?"
"Cái này..."
Tuy Mã Quân Giang không rành về chuyện làm ăn, nhưng cũng từng trải không ít, muốn dựa vào kĩ xảo ăn nói để lừa hắn ta là điều không thể.
Lưu Lương Nghĩa bất đắc dĩ, kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra một lượt.
Mã Quân Giang nghe vậy lắc đầu nói:
"Lão Lưu, việc này tôi không giúp ông được, là con trai ông đi chặn đường Sở nhị tiểu thư người ta, giữa đôi bên có ân oán gì, ông nên đi tìm Sở nhị tiểu thư để hỏi cho rõ ràng.
Về phần Quân Dương có quan hệ như thế nào với Sở nhị tiểu thư, chuyện này tôi cũng không muốn biết, nó đã không còn là người của Mã gia nữa, chuyện nó làm không liên quan gì đến Mã gia."
Đã nói được mứ‌c này, có dây dưa thêm cũng vô dụng, Mã Quân Giang trả đôi trang sức phỉ thúy lại cho Lưu Lương Nghĩa, hai bên tạm biệt trong không vui.
Ra khỏi cổng dinh thự Mã gia, Lưu Lương Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói:
"Kêu ta đi tìm Sở nhị hỏi cho rõ ràng? Đây còn là tiếng người sao? Có thể nói chuyện rõ ràng gì với con yêu nữ kia chứ?"
Tư Văn Niên khuyên nhủ:
"Lão ca à, đừng nóng vội, không nói lý lẽ với người ngoài được, chúng ta đi tìm nhị gia của Lục gia đi, Lục gia là người một nhà với chúng ta!"
Lưu Lương Nghĩa không lạc quan cho lắm:
"Nếu đại gia vẫn còn, chuyện này ‌ngược lại còn có kết quả, Nhị gia thì..."
"Chút nữa gặp nhị gia cũng đừng nói những lời này!"
Tư Văn Niên trừng mắt nhìn Lưu Lương Nghĩa một cái.
Thật ra Tư Văn Niên đã lo lắng thừa thãi, Lưu Lương Nghĩa sẽ không nói bậy trước mặt Lục Đông Tuấn, bởi vì Lục Đông Tuấn căn‌ bản sẽ không gặp ông ta.
Lần trước giả trang thành Lục Đông Lương thành công, Lục Đông Tuấn cho rằng con đường của mình đã được trải bằng phẳng rồi.
Lại không ngờ được, hai ngày trước ông ta muốn hạch toán sản nghiệp của Lục gia, Hầu Tử Khâu ngay cả sổ sách cũng không cho ông ta đụng vào.
Khâu Chí Hằng ngang ngược như vậy, lại còn được trên dưới Lục gia ủng hộ, Lục Đông Tuấn không thể nhịn được nữa, hai ngày nay đang muốn tìm cơ hội để ra tay với Hầu Tử Khâu, ông ta đâu có dư hơi sức để quản chuyện vặt vãnh của Lưu gia.
Tư Văn Niên khuyên bảo Lưu Lương Nghĩa:
"Hôm nay tâm trạng Lục nhị gia không tốt, hôm nào khác chúng ta lại đến bàn bạc sau."
Lưu Lương Nghĩa hừ lạnh một tiếng:
"Hôm nào? Không biết phải chờ đến năm nào tháng nào!"
Tư Văn Niên cau mày:
"Lão Lưu, ông đã nói như vậy, chuyện nhà ông tôi cũng không muốn quản nữa."
Lưu Lương Nghĩa cắn răng đáp:
"Được, không cần người khác quản, chuyện này tôi tự mình xử lý! Chẳng phải Mã Quân Giang đã nói rồi sao, Mã Quân Dương không còn là người của Mã gia bọn họ nữa, vậy thì chờ mà nhặt xác cho hắn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận