Phổ la chi chủ

Chương 418: Bối Vô Song

Bạt Sơn Chủ ngày xưa bại bởi Bối Vô Song, phải cắt mười dặm đất ở vùng Đông Nam.
Lý Bạn Phong biết lãnh địa của Bối Vô Song hẳn là ở phía đông nam, nhưng không ngờ vừa tiến vào địa bàn của lão đã có thể gặp được lão.
Lão tới tìm mình sao?
Xem xét từ thái độ của tên du thương vừa rồi, lão quả thực đã động sát tâm với mình.
Nếu thật sự phải cương với lão, Lý Bạn Phong căn bản không có phần thắng, nhưng nếu như chỉ muốn chạy trốn, có lẽ còn có cơ hội.
Thật sự không được thì vào Tùy Thân Cư, tốt nhất có thể dẫn lão vào theo, dẫn không vào cũng có thể tạm thời trốn tránh lão.
Mấu chốt là không biết đạo môn của lão là gì, mình còn có cơ hội móc chìa khóa hay không. Trận chiến này quá khó đánh, tốt nhất không nên giao thủ với lão. Địa bàn là của người ta, đối phương đã chuẩn bị trước khi đến, Lý Bạn Phong lại không nắm được bao nhiêu thông tin về Bối Vô Song, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thậm chí cũng chẳng biết lão là một con lạc đà. Khó đánh thì khó đánh, nhưng Lý Bạn Phong rất bình tĩnh, sự bình tĩnh này ngược lại khiến cho Bối Vô Song có chút lo lắng. Người này cũng rất thẳng thắn, trực tiếp nói rõ với Lý Bạn Phong:
"Cậu đến từ địa bàn của Mạnh Ngọc Xuân, có người nói cho ta biết, cậu là tình nhân của nàng ta."
Không cần nghĩ, việc này là A Hà nói cho lão biết. A Hà có thể cũng không ngờ được, thông tin Lý Bạn Phong là tình nhân của Mạnh Ngọc Xuân, chỉ có A Hà và Tiểu Phượng nghe qua. Lạc Đà nói tiếp:
"Tình nhân của Mạnh Ngọc Xuân đột nhiên đến địa bàn của ta, việc này khiến ta rất khó chịu. Dựa theo tính tình của ta, mặc kệ cậu muốn tới làm gì, ta đều phải giết cậu, chấm dứt hậu hoạn. Nhưng hiện tại xem ra, giết cậu hình như không hề dễ dàng như vậy. Ta đã từng gặp lữ tu tầng chín, Cưỡi Ngựa Xem Hoa mà hắn dùng không hung ác bằng cậu. Ta không biết tu vi của cậu như thế nào, cho nên không muốn giao thủ với cậu. Ta chỉ hỏi cậu mấy chuyện, nếu cậu bằng lòng nói thật, chuyện hôm nay của chúng ta coi như qua."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Hỏi đi."
"Chuyện thứ nhất, cậu từ Hải Cật Lĩnh đến đây sao?"
Lý Bạn Phong lắc đầu. Bối Vô Song nói:
"Phan lão của Hải Cật Lĩnh là bạn của ta, nếu như cậu quen biết với Phan lão, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này ngay tại chỗ."
Mình và Phan Đức Hải quen biết sao? Người này thật sự là bạn của Phan Đức Hải? Trong tình huống này, tốt nhất không nên kéo loạn quan hệ, Lý Bạn Phong lắc đầu đáp:
"Tôi biết Phan Đức Hải, nhưng không tính là người quen."
Hắn gọi thẳng tên Phan Đức Hải, điều này khiến cho Bối Vô Song trở nên càng thêm thận trọng. "Ta hỏi cậu một chuyện, cậu tới địa bàn của ta là muốn làm gì?"
Lý Bạn Phong thành thật trả lời:
"Vì tìm Thiên Tuyền Hoan Thổ."
"Cậu muốn Thiên Tuyền Hoan Thổ làm gì?"
Lý Bạn Phong nghiêm túc nói bừa:
"Vì Mạnh Ngọc Xuân."
Bối Vô Song lè lưỡi với Lý Bạn Phong, như thể đang cười với Lý Bạn Phong:
"Cậu còn trẻ tuổi, sao đã không chịu nổi rồi?"
Lạc đà này luôn thích lè lưỡi với người khác, cũng không biết đây là trào phúng hay là tính nết của bản thân lão. Lý Bạn Phong cũng mỉm cười:
"Tuổi trẻ hay không thì không tiện nói, nhưng ai cũng có lúc không chịu nổi mà."
Bối Vô Song lại hỏi:
"Làm sao cậu biết chỗ của ta có Thiên Tuyền Hoan Thổ?"
"Hỏi được từ Tam Hoan Trùng."
Câu này là thật. "Cậu có thể nghe hiểu được lời của Tam Hoan Trùng?"
Bối Vô Song vô cùng hoài nghi, bởi vì ngay cả lão cũng nghe không hiểu lời của Tam Hoan Trùng. "Cũng không dám nói hoàn toàn nghe hiểu được, có thể nghe hiểu sương sương vài câu, nên đi theo con Tam Hoan Trùng kia tới đây."
Lý Bạn Phong chỉ vào nơi xa nói:
"Vừa rồi ông cũng nhìn thấy con Tam Hoan Trùng kia, bị các ông dọa chạy rồi."
Nói tới đây, về mặt logic không có nửa điểm sơ hở. Bối Vô Song gật đầu:
"Ta tin tưởng cậu, ta dẫn cậu đi tìm Thiên Tuyền Hoan Thổ, cậu có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
Lý Bạn Phong nói một tiếng cảm ơn, đi theo Bối Vô Song đi sâu vào trong địa bàn. Đi hơn hai mươi dặm, phía trước có một hang núi, lạc đà dẫn Lý Bạn Phong vào hang núi, rẽ đông rẽ tây, đi mười mấy chỗ rẽ, tới phụ cận một cái hang ngầm. Bối Vô Song thở phì phò:
"Thiên Tuyền Hoan Thổ ở ngay phía dưới, cậu tự xuống lấy đi."
Lý Bạn Phong nhìn hang động một chút, lại quay sang nhìn lạc đà. Bối Vô Song lè lưỡi với Lý Bạn Phong:
"Sao vậy? Không dám? Cậu là lữ tu, có thủ đoạn Xu Cát Tị Hung, nếu ta muốn hại cậu, chẳng lẽ cậu còn không nhìn ra?"
Lý Bạn Phong quả thật không cảm nhận được ác ý, nhưng cảnh giới của Bối Vô Song cao hơn hắn quá nhiều, không cảm giác được ác ý của lão cũng hợp tình hợp lý. Nhưng nếu như Lý Bạn Phong bây giờ không xuống, khả năng cao sẽ bại lộ tu vi của hắn kém xa Bối Vô Song, thậm chí còn có thể khiến cho Bối Vô Song hoài nghi động cơ của hắn. Bây giờ đi xuống, cùng lắm sẽ trúng bẫy của Bối Vô Song, Lý Bạn Phong có thể trốn vào Tùy Thân Cư, còn có thể lợi dụng Tùy Thân Cư thoát khỏi địa bàn của Bối Vô Song, về phần nên lấy lại chìa khóa như thế nào, đến lúc đó bàn bạc với nương tử sau. Cân nhắc một hồi, Lý Bạn Phong mới xuống hang. Hang cũng không sâu, chỉ có ba đến năm mét. Lý Bạn Phong lấy từ bên hông ra một cái túi, dùng xẻng xúc nửa túi đất, quay người trở về cửa hang núi. Bối Vô Song nhìn túi đất trong tay Lý Bạn Phong, hỏi:
"Chừng đó có đủ không? Không đủ thì có thể lấy thêm một ít."
Lý Bạn Phong lắc đầu:
"Cảm ơn ý tốt của ông, đủ rồi."
Nếu như dùng để xây nhà ga, chút đất này còn thiếu rất nhiều. Nhưng nếu như dùng làm dược liệu, dựa theo lời nương tử miêu tả, số đất này quả thực đủ rồi. Lý Bạn Phong sở dĩ chỉ lấy chừng này, chính là không muốn khiến Bối Vô Song quá hoài nghi. Mà đất dùng để xây dựng sân ga, không cần Lý Bạn Phong đi lấy, việc này lúc ở hồ dầu hắn đã có kinh nghiệm. Lý Bạn Phong lại cảm ơn Bối Vô Song, vốn dĩ mọi chuyện đã được giải quyết, không ngờ Bối Vô Song lại đưa ra một yêu cầu:
"Đã đến giờ này rồi, phỏng chừng Mạnh Ngọc Xuân cũng đang chờ cậu trở về ngủ rồi. Nếu cậu đã lấy được Thiên Tuyền Hoan Thổ, không bằng bây giờ ăn một viên, sau khi trở về là vừa lúc dược lực có hiệu quả, cậu lập tức ra oai trước mặt Mạnh Ngọc Xuân."
Lý Bạn Phong cầm nửa túi đất nói:
"Cứ ăn như vậy?"
"Còn có thể ăn kiểu gì nữa? Thiên Tuyền Hoan Thổ chính là dược liệu ăn trực tiếp, chẳng lẽ cậu còn muốn mang về hầm canh sao? Hay là thứ này còn có tác dụng khác đối với cậu?"
Bối Vô Song đúng là đa nghi. Lý Bạn Phong mỉm cười:
"Được, vậy thì ăn ở đây."
Hắn bốc một nắm đất lên, vo thành viên, ăn vào. Bối Vô Song lại thở phì phò:
"Sau này thiếu Hoan Thổ, cứ đến chỗ ta lấy, nhưng trước đó tốt nhất nên chào hỏi ta một tiếng. Chuyện hôm nay coi như bỏ qua, chúng ta sau này còn gặp lại, ta không tiễn cậu nữa."
Lý Bạn Phong ôm quyền, vác nửa túi đất rời khỏi địa bàn của Bối Vô Song. Hắn giết thủ hạ của Bối Vô Song ngay trước mặt lão, vốn tưởng rằng khó tránh khỏi một trận ác chiến, không ngờ việc này lại có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Đi qua ranh giới, đi chưa được bao xa, Mạnh Ngọc Xuân tiến lên đón:
"Lý Thất, ta đang tìm cậu khắp nơi, đầu bếp điều tra được chút tin tức, A Hà và Bối Vô Song có khả năng đã cấu kết."
Lý Bạn Phong căng thẳng nói:
"Thì ra là vậy."
"Hắn còn điều tra được một việc, khả năng cao là Bối Vô Song có xung đột với Địa Đầu Thần của Hải Cật Lĩnh là Phan Đức Hải, hai người có thể sẽ khai chiến."
Lý Bạn Phong hít thở dồn dập:
"Lại còn có chuyện như vậy nữa sao?"
Mạnh Ngọc Xuân than thở:
"Việc này ta cũng không ngờ tới, đến chỗ ta trước, thương lượng đối sách một chút."
"Đến chỗ bà trước thì thôi vậy, tôi có việc gấp."
Lý Bạn Phong bước nhanh, bỏ Mạnh Ngọc Xuân lại phía sau, trực giác nói cho hắn biết, tốt nhất bây giờ không nên tới chỗ ở của Mạnh Ngọc Xuân. Tìm một nơi thích hợp giấu chìa khóa, Lý Bạn Phong nhanh chóng trở về Tùy Thân Cư. Tình huống này không đúng. Khó thở, tim đập nhanh, trên người tê dại từng cơn, hình như là trúng độc. Vừa rồi mình đã ăn cái gì vậy? Không sao, trở về Tùy Thân Cư là có thể giải độc. Vừa vào phòng, nương tử vui vẻ nói:
"Tướng công, thành công rồi, Thiên Tuyền Hoan Thổ đủ rồi."
"Đủ rồi?"
Lý Bạn Phong mở tam phòng, lần trước lấy trộm dầu từ chỗ Kiểm Bất Đại đều cất ở tam phòng. Vừa mở cửa, tam phòng đã tràn ngập đất. Găng tay ở bên cạnh tán thưởng:
"Muốn nói về tốc độ tay chân, còn phải là lão gia tử đây của chúng ta, ngay cả ta cũng phải cảm thấy tự ti."
"Đừng có nói bậy."
Tùy Thân Cư run lên, nghiêm nghị quát:
"Ta không giống ngươi!"
Gặp được thứ mình thích, Tùy Thân Cư đúng là nhanh tay thật, không chỉ chất đầy tam phòng, mà lục phòng, thất phòng, bát phòng cũng đều được chất đầy, Hồng Liên bị đẩy sang ngũ phòng. Nhìn màu sắc của đất, giống hệt như trong túi của Lý Bạn Phong. Bối Vô Song không nói dối, thứ Lý Bạn Phong ăn chính là Thiên Tuyền Hoan Thổ. Hắn cảm thấy trong người nóng ran, đầu cũng có chút choáng váng, nằm trên giường thở hổn hển. Nương tử sờ lên trán Lý Bạn Phong, kinh hô một tiếng:
"Tướng công, sao lại sốt cao như vậy?"
Lý Bạn Phong nói:
"Ta ăn Hoan Thổ."
"Chàng ăn cái này làm gì?"
"Ta gặp Bối Vô Song, không ăn thì không thoát thân được."
"Ăn bao nhiêu?"
Lý Bạn Phong dùng kí hiệu tay miêu tả độ lớn viên thuốc, máy hát thấy vậy thì lập tức hút ngược một luồng hơi nước trở lại. "Tướng công à, chàng ngủ trước đi, ngủ một giấc thật ngoan."
Dưới sự vuốt ve của hơi nước, Lý Bạn Phong dần dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng máy hát biết, hắn sẽ không ngủ quá lâu. Liều lượng của viên thuốc kia quá lớn, sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Không chỉ Lý Bạn Phong sắp xảy ra chuyện lớn, nàng cũng sắp xảy ra chuyện lớn, nếu để Lý Bạn Phong ra tay, đêm nay chắc chắn sẽ tan nát. "Oánh Oánh."
Máy hát gọi một tiếng thân thiết:
"Muội đi lấy nước cho tướng công đi, người chàng ấy nóng lắm."
Nước để ở nhị phòng, Hồng Oánh cũng đã quen bị sai bảo, ả buông bút kẻ mày và son môi xuống, vào nhị phòng dùng thùng múc nước. Máy hát dùng hơi nước đẩy mình rời khỏi mặt đất, lặng lẽ đi tới sau lưng Hồng Oánh. Hồng Oánh cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên quay đầu lại, nhưng đã muộn. Ả không ngờ máy hát lại đánh lén, hai cây kim hát đâm vào da thịt, kim hát rung động, hơi nước rót vào cơ thể, Hồng Oánh không thể cử động được nữa. "Ác phụ, ngươi muốn làm gì?"
Máy hát không trả lời, gấp người Hồng Oánh lại, đầu gối và lòng bàn tay ở dưới, đầu ở phía trước, quả đào ở phía sau, nhét vào trong tủ gỗ. Nàng lấy ba cái loa từ những chiếc máy hát khác ra, lắp lên tủ gỗ, điều chỉnh kích thước một chút. Sau đó nàng lại lấy sơn ra, sửa sang lại tủ gỗ, một chiếc máy hát giả giống nàng chín phần mười cứ như vậy đã được tạo ra. "Oánh Oánh, ngươi là đại cô nương có cửa trước cửa sau, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Ngươi muốn thành toàn cho ta cái gì?"
Hai luồng hơi nước rót vào cơ thể Hồng Oánh, ả không nói nên lời. Tuy nói máy hát chiếm được lợi thế nhờ đánh lén, nhưng Hồng Oánh không ngờ thực lực của máy hát đã khôi phục đến mức này. Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, máy hát đưa "máy hát giả" đến chính phòng, còn mình thì lặng lẽ trốn vào nhị phòng. Không bao lâu sau, Lý Bạn Phong mở mắt ra, sắc mặt đỏ ửng, nhìn về phía "máy hát" bên giường. Hồng Oánh trong tủ gỗ nghe thấy động tĩnh, nhưng cơ thể không thể cử động được. Tên điên này muốn làm gì? Hắn đến sau lưng ta làm gì? Sao hắn lại mở tủ ra? Mùi gì đây? Dầu máy sao? Nhờn nhờn, đây chính là dầu máy sao? Hắn bôi dầu máy vào đây làm gì? Chỉ có một cửa ra vào, hắn còn có thể nhầm chỗ sao? Hắn, hắn, chỗ này của hắn, còn, thật sự là nhầm rồi... Lần tra dầu máy này cũng quá khổ sở rồi! Hồng Oánh đau đến run rẩy toàn thân, nhưng lại không kêu ra tiếng. Máy hát ở nhị phòng âm thầm thở dài. Tiện nhân Hồng Oánh nhà ngươi, lần này coi như tiện nghi cho ngươi rồi, nói không tức giận là giả, nhưng tướng công ăn nhiều Hoan Thổ như vậy, ta chắc chắn không chịu nổi, ngươi có cửa trước cửa sau, ngươi cứ chịu đựng trước đi... Chính phòng đột nhiên không còn động tĩnh nữa. Máy hát nghe thấy Lý Bạn Phong đang lẩm bẩm:
"Mùi vị không đúng."
Máy hát rùng mình một cái, chợt thấy Lý Bạn Phong mở cửa nhị phòng. "Nương tử, ta đã nói cái đó không phải là nàng!"
Lý Bạn Phong xách theo bình dầu, vẻ mặt dữ tợn đi tới. Máy hát muốn chạy trốn, nhưng bị Lý Bạn Phong ôm từ phía sau. Trong tiếng chiêng trống, giọng hát thê lương vang lên:
"Tướng công! Cứ làm đi! Chàng cứ tạm chấp nhận ả đi! Tướng công à, tướng công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận