Phổ la chi chủ

Chương 137: Con đường phát tài

Mã Ngũ nhắc đến Lý Bạn Phong quá đột ngột.
Lý Bạn Phong buông đũa xuống, yên lặng nhìn chằm chằm vào Mã Ngũ.
Bầu không khí cũng không coi như quá căng thẳng, bởi vì Lý Bạn Phong biết, nếu như Mã Ngũ muốn hại hắn thì tuyệt đối sẽ không ngồi đây ăn cơm với hắn, lại càng không chủ động hỏi một cách công khai như vậy.
Mã Ngũ cười nói:
"Anh Lý, người tôi nói chính là Lý Bạn Phong, không phải anh, Lý Bạn Phong là một người bạn của tôi, chúng tôi gặp nhau ở Dược Vương Câu, tôi mặc dù cháy túi, nhưng vẫn có thể nghe ngóng được chút tin tức, tôi nghe nói Lý Bạn Phong đắc tội Lục gia, Lục gia đang truy lùng hắn ở Dược Vương Câu.
Nếu như anh biết Lý Bạn Phong, làm phiền anh truyền lời cho hắn, chỉ cần hắn trốn ở vịnh Lục Thuỷ, nước cờ này coi như đi đúng, vịnh Lục Thuỷ là căn cơ của các đại danh môn, bất kỳ một gia tộc nào cũng không dám gióng trống khua chiêng ở Vịnh Lục Thuỷ.
Phổ La Châu rất lớn, muốn tìm một người rất khó, thế lực của Lục gia mặc dù không nhỏ, nhưng nếu như không tìm được Lý Bạn Phong ở Dược Vương Câu thì cũng sẽ chẳng muốn tìm ở nơi khác, bởi vì đây chỉ là lời nói từ một phía của Lục Tiểu Lan.
Huống hồ gần đây lan truyền không ít tin tức, đều nói sau khi Lý Bạn Phong đến nhà cũ Hà gia đã không có tin tức gì nữa, rất nhiều người đều tin rằng Lý Bạn Phong đã chết trong tay Lục Tiểu Lan.
Người của đại gia tộc cũng không có tính kiên nhẫn tốt như vậy, Lý Bạn Phong bặt vô âm tín, bọn họ sẽ chĩa mũi dùi vào Lục Tiểu Lan, bọn họ sẽ cho rằng Lục Tiểu Lan bịa chuyện, bất kể là Lục gia hay Hà gia đều giống nhau, thời gian dài trôi qua, Lý Bạn Phong sẽ dần dần bị người ta cho vào dĩ vãng.
Anh Lý, anh nhất định phải tìm cơ hội truyền lời này đến cho hắn, để Lý Bạn Phong đừng tới những nơi đông người, chịu khó nằm gai nếm mật chậm rãi chờ, nhất định có thể vượt qua được kiếp nạn này.”
Đây là tầm nhìn của một công tử hào môn.
Đây là sự báo đáp của Mã Ngũ với Lý Thất.
Y biết Lý Thất chính là Lý Bạn Phong, người trước mắt chính là Lý Bạn Phong.
Bởi vì y biết Lý Thất đến từ ngoại châu, có một vài nét tương đồng với Lý Bạn Phong ở trong tấm ảnh.
Mà thời gian Lý Thất xuất hiện cũng giống y hệt với miêu tả của Lục gia về Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong uống một hớp rượu, nói với Mã Ngũ:
"Anh có thể lấy tin tức này mà nói cho Lục gia, nói Lý Bạn Phong đang ở ngay tại vịnh Lục Thuỷ, Lục gia sẽ cho anh không ít tiền thưởng, thậm chí còn có thể trực tiếp cho anh một phần gia nghiệp."
Mã Ngũ gật đầu:
"Tôi cũng từng nghĩ tới rồi, nhưng mà tôi làm không được, bởi vì thời điểm tôi sắp chết đói, Lý Bạn Phong đã cho tôi đồ ăn."
Trầm mặc một hồi lâu, Lý Bạn Phong rót rượu đầy ly.
Mã Ngũ cũng rót một ly.
Hai người đồng thời nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Lý Bạn Phong ăn một miếng thịt bò kho tương:
"Tiếp theo anh dự định làm gì?"
Mã Ngũ cười đáp:
"Tôi tính toán thời gian còn lại của mình, nhiều nhất còn có thể sống khoảng năm sáu ngày, tôi dự định dẫn anh đi dạo ở thôn Lam Dương, nhân tiện nói một chút cho anh biết về những điểm đặc thù của vịnh Lục Thuỷ."
Chỉ còn lại năm sáu ngày.
"Nếu vẫn còn năm sáu ngày, vì sao không tranh thủ thời gian mà đi tu hành, anh thật sự không muốn sống nữa sao?"
Mã Ngũ lắc đầu cười nói:
"Nhớ ngày đó, rất nhiều cô nương để ôm ấp yêu thương, tôi chưa từng nghĩ tới việc tu hành có gì khó khăn, bây giờ nghèo túng, khó khăn lập tức ập tới.
Muốn tìm đạo lữ, đừng nói cái gì tình đầu ý hợp, trước tiên phải nói về tiền đã. Muốn vượt qua cửa ải tầng một là chuyện không thể, chỉ riêng cơ sở tu hành, ít nhất cũng phải ba lần một ngày, mà tiền trả cho ba lần này cũng không ít.
Anh Lý, tôi biết anh là người trượng nghĩa, anh có thể nói tiền này anh trả thay tôi, tôi trước hết cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi đây là một cái động không đáy, ai lấp cũng không đầy.
Huống hồ tôi bị gián đoạn mất mười ngày tu hành, thể phách đã bị hao tổn nghiêm trọng, hiện tại kể cả có đưa cô nương đến miệng, chính tôi cũng không ăn được."
Lý Bạn Phong chớp mắt mấy cái:
"Ý của anh là, hoàn toàn hết cứu nổi?"
Mã Ngũ cười nói:
"Anh Lý thẳng thắn thật, cũng không phải hoàn toàn hết cứu, hiện tại kinh mạch của tôi héo mòn, nhưng vẫn chưa bị tổn hại, nếu có đan dược thì còn có thể tẩm bổ lại, chờ đến lúc kinh mạch bị tổn hại thì chỉ có thể dựa vào canh Hồi Hồn để kéo dài mạng sống.
Nhưng nơi này không phải Dược Vương Câu, đan dược không dễ mua như vậy, giá tiền cũng đắt chết người, canh Hồi Hồn thì càng khỏi nghĩ tới, người bán hàng rong lại không biết ở nơi nào, mệnh số này của tôi cứ như vậy mà chấm dứt."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Dùng đan dược loại nào thì có thể tẩm bổ được cho anh?"
Mã Ngũ nói:
"Thường thấy nhất chính là Xà Ban Đan, không biết anh Lý đã từng nghe nói qua chưa, ăn bảy viên Xà Ban Đan cùng một lúc là có thể khôi phục gần như hoàn toàn, nếu mà có được Xà Ban Đan…"
Đừng nói bảy viên, ngay cả một viên Xà Ban Đan, Mã Ngũ hiện tại cũng mua không nổi.
"Xà Ban Đan thì tôi không có, không biết viên đan dược này có được hay không?"
Lý Bạn Phong lấy ra một viên Hồng Đan đưa cho Mã Ngũ.
Mã Ngũ nhìn một lát, trợn tròn hai mắt:
"Đây là Huyền Sí Đan?"
Lý Bạn Phong hỏi:
"Đan dược này có thể cứu anh sao?"
"Được chứ, được chứ!"
Mã Ngũ vô cùng kích động, nhưng lại hỏi ngược lại:
"Tại sao anh phải cứu tôi?"
Lý Bạn Phong lắc đầu đáp:
"Cũng chưa đến mức cứu anh, đan dược này vẫn luôn không có cơ hội bán ra, tôi đây cũng chờ tiền để dùng, tạm thời bán cho anh, lần này cho anh thiếu, anh phải nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền để trả lại cho tôi.
Nếu tạm thời còn chưa kiếm được thì anh viết giấy nợ cho tôi, chúng ta nói rõ ràng về tiền vốn và lãi, nếu anh ăn đan dược mà có thể kéo dài mạng sống rồi chết sau đó, thì coi như tôi không may mắn, viên đan được kia coi như là chôn cùng anh.”
Những lời Lý Bạn Phong nói đều là thành tâm, hắn thật sự muốn bán đan dược cho Mã Ngũ.
Mã Ngũ nắm chặt đan dược, ngón tay không ngừng run rẩy, có chút bối rối:
"Anh Lý, phần ân tình này của anh, tôi không biết nên làm sao để trả, tôi…"
"Tại sao lại nói không biết? Giả nai đúng không? Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, cho anh dùng tiền trả, anh biết kiếm tiền, trước tiên nói xem anh kiếm tiền như thế nào?"
Mã Ngũ nhận lấy đan dược, rất nghiêm túc nói với Lý Bạn Phong về thủ đoạn kiếm tiền:
"Kiếm tiền nhanh hay chậm, đầu tiên cần xem xét tiền vốn, thứ hai nhìn rủi ro, muốn dùng một đồng kiếm một trăm thì thật là khó khăn vô cùng, nhưng muốn dùng một trăm để kiếm một vạn, độ khó lại ít hơn nhiều."
Lý Bạn Phong nói:
"Nếu tôi muốn dùng một triệu kiếm mười triệu thì sao?"
Mã Ngũ trầm tư một lát:
"Biện pháp nhanh nhất là đi săn ở tân địa, rủi ro có nhưng không quá lớn, có ba phần xác suất bị lỗ một nửa, có hai phần xác suất mất cả chì lẫn chài, còn lại năm phần có thể kiếm tiền, có hai phần xác suất có thể kiếm được mười triệu trở lên, còn lại ba phần, kiếm được bao nhiêu thì khó nói."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Tôi đi chuẩn bị trước cho anh một triệu, sau đó chúng ta thực hiện kế hoạch."
Mã Ngũ giữ chặt Lý Bạn Phong nói:
"Anh Lý, có chuyện tôi vừa nói với anh, tôi bị người ta theo dõi, miễn là có chút tiền, sẽ có người tới cướp.”
Lý Bạn Phong nhíu mày:
"Người này sao có thể như vậy? Cướp bóc là không đúng! Lần sau anh giới thiệu hắn cho tôi quen biết một chút, tôi là người chính trực, tôi cố gắng phê bình hắn một lần."
Mã Ngũ không hiểu ý tứ của Lý Bạn Phong:
"Anh Lý, tôi cũng nhắc nhở anh một câu, người tới tìm tôi mỗi lần lại không giống nhau, rất khó lòng phòng bị."
Mỗi lần đều không giống?
Lý Bạn Phong cau mày nói:
"Anh biết bọn họ sao?"
"Không biết."
"Nếu đã không biết, bọn họ làm sao có thể nhận ra anh, lại còn có thể tìm tới anh?"
Mã Ngũ cũng không nghĩ ra được nguyên do trong đó.
Lý Bạn Phong đang suy tư đối sách, chợt nghe có người gõ cửa, mở cửa ra thì thấy ông chủ Ngụy tới.
"Hai vị, quấy rầy, đây là hai tháng tiền thuê nhà, tổng cộng là năm ngàn đồng, hai vị cất kỹ."
Lý Bạn Phong sửng sốt:
"Có ý gì? Đuổi chúng tôi ra ngoài?"
Ông chủ Ngụy lắc đầu, chỉ vào mặt mũi quấn đầy băng vải của bản thân:
"Tôi không đuổi hai vị đi, hai vị cứ ở đây tuỳ thích, tiền thuê nhà hai tháng này là tôi báo ân hai vị."
Vừa rồi, ông ta nhìn thấy Mã Ngũ ra tay giúp mình.
"Đêm mai đối bàn ở khu đất hoang, tôi và tên chó đẻ Vu mặt rỗ kia làm một trận Hồn Thiên Tràng, nếu có thể sống sót qua ải này thì coi như tôi may mắn, về sau hai vị có thể tuỳ ý ở nơi này, cho dù ở một trăm năm tôi cũng không thu tiền thuê nhà.
Nếu đêm mai không qua nổi, tôi sẽ qua cầu, nơi ở của hai vị, Ngụy mỗ cũng không giúp được nữa."
Nói xong, ông chủ Ngụy cáo từ rời đi, Mã Ngũ cười khổ một tiếng:
"Đây chính là thôn Lam Dương, muốn tìm một chỗ ở an ổn cũng khó."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Ban nãy ông ta nói đối bàn, Hồn Thiên Tràng, qua cầu, là có ý gì?"
Mã Ngũ giải thích:
"Đối bàn chính là quyết đấu, đất hoang đối bàn, chính là đến khu vực bị phá dỡ nhưng chưa được tái xây dựng ở thôn Lam Dương quyết đấu.
Đây là quy củ của thôn Lam Dương, việc lớn hay việc nhỏ đều có thể dùng quyết đấu để định đoạt,
Việc nhỏ có thể đánh ngay bên đường, láng giềng làm chứng, ai thắng người đó làm chủ, sau này cũng có khả năng trở mặt không thừa nhận.
Việc lớn thì phải đến đất hoang, Tống gia làm chứng, cũng là ai thắng người đó làm chủ, sau này nếu như không giữ lời, Tống gia sẽ ra mặt chủ trì công đạo."
"Tống gia?"
Lý Bạn Phong sững sờ:
"Bọn họ có lai lịch như thế nào?"
Mã Ngũ nói:
"Tống gia là người cầm gáo của thôn Lam Dương Thôn, ở thôn Lam Dương. ý nói thủ lĩnh của thôn. cho dù anh muốn mở một sạp hàng bán bánh quẩy, cũng phải nhận được cái gật đầu của Tống gia, dù một ngày chỉ có thể kiếm được một đồng, thì trong đó cũng có năm hào là của Tống gia.
Quyết đấu ở đất hoang là do Tống gia làm chứng, nếu như đánh ban ngày, gọi là Thanh Thiên Tràng, đánh tới khi một bên nhận thua mới thôi, nếu như đánh ban đêm, gọi là Hồn Thiên Tràng, đánh tới khi một bên mất mạng mới thôi,
Ông chủ Ngụy và tên Vu mặt rỗ chọn Hồn Thiên Tràng, chính là muốn đánh một trận sống mái, nếu như ngày mai ông chủ Ngụy qua cầu Nại Hà, cũng chính là chết ở đất hoang, những căn nhà này về sau sẽ thuộc về Vu mặt rỗ, chúng ta phải sớm dọn nhà tìm chỗ ở mới."
Lý Bạn Phong lấy làm lạ hỏi:
"Vậy chúng ta phải đi xem thử rốt cuộc ai là người thắng."
Mã Ngũ lắc đầu:
"Ngày mai, người rảnh rỗi trong thôn đều đến đất hoang để xem náo nhiệt, anh cũng đừng đi, chỗ nào nhiều người thì tốt nhất nên tránh, tôi sẽ đi xem một chút, thuận tiện tìm thêm vài nhân công.
Chúng ta phải đi săn ở tân địa tận ba lần, lần thứ nhất cần không ít nhân công, hơn nữa phải chuẩn bị thêm ít cá thối, vừa làm mồi dụ, vừa làm thứ đánh lạc hướng, kiếm tiền không khó, khó chính là ở chỗ phải gạt được con mắt của Tống gia."
“Đừng dùng cá thối có được hay không?"
Lý Bạn Phong rất chán ghét mùi tanh của cá, lại càng không chịu được mùi của cá thối.
Mã Ngũ chân thành nhìn Lý Bạn Phong:
"Chúng ta là người làm nên đại sự, phải chịu khổ một chút."
Vào lúc ban đêm, Lý Bạn Phong tiếp tục ra ngoài để làm quen hoàn cảnh địa hình.
Mã Ngũ ăn đan dược, ngủ thẳng cẳng đến hoàng hôn ngày hôm sau.
Ngủ một ngày một đêm, khí sắc cả người Mã Ngũ đã tốt lên, sau đó y đến đất hoang xem quyết đấu.
Lý Bạn Phong thì sắm ít đồ ở trong thôn để chuẩn bị đi săn.
Một giờ sáng, Mã Ngũ quay lại, mang về một tin tức tốt cùng mười tên thanh niên.
Tin tức tốt là ông chủ Ngụy đã giành chiến thắng trong trận đối bàn ở đất hoang, Lý Bạn Phong và Mã Ngũ tạm thời không cần dọn nhà.
Còn mười tên thanh niên này sẽ là trợ thủ của bọn họ khi đi săn ở tân địa.
Mã Ngũ mang giấy bút tới, ký hợp đồng sinh tử ngay tại chỗ với mấy cậu thanh niên:
"Mã mỗ là người hào sảng, mọi người cùng tôi làm việc, tiền chắc chắn sẽ không thiếu, nhưng nếu lâm trận rụt đầu, hoặc là đi ra ngoài nói lung tung, đừng trách tôi thủ hạ vô tình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận