Phổ la chi chủ

Chương 162: Giang sơn Tống gia và quy củ của Lý Bạn Phong

Tống Gia Sâm trở về phủ đệ, cầm hai viên đan dược đưa cho Tống Chí Nghị:
"Đan dược này có thể tăng cường khí lực, ăn xong thì mau đi ngủ đi."
Tống Chí Nghị nói:
"Cha, đây là lần đầu tiên con ra trận, lát nữa con sẽ khởi động, tập luyện một chút."
Tống Gia Sâm cau mày:
"Ngày mai đã giao đấu rồi, còn tập luyện cái gì nữa?"
Tống Chí Nghị gãi đầu:
"Cha, sư phụ con nói, lâm trận mới mài đao, dù không bén thì cũng sáng!"
Từ nhỏ cậu ta đã học nghệ ở bên ngoài, thời gian ở bên sư phụ còn lâu hơn cả ở bên cha, mở miệng ra là "Sư phụ con đã từng nói".
Tống Gia Sâm cực kỳ dị ứng với câu cửa miệng này:
"Mẹ nó đừng có nói nhảm nữa, bảo mày ngủ thì ngủ ngay đi!"
Tống Chí Nghị không dám trái lời, ăn cơm trưa xong, dùng đan dược rồi đi ngủ sớm.
Hiệu quả của đan dược đến rất nhanh, Tống Chí Nghị ngủ một mạch đến một giờ sáng, bị Tống Gia Sâm đánh thức.
Vừa thức dậy, Tống Chí Nghị chỉ cảm thấy trong người như có khí lực vô biên:
"Cha, đây là đan dược gì vậy, con chưa ăn bao giờ?"
Tống Gia Sâm hừ một tiếng:
"Đan dược này cha ăn còn tiếc, nếu không phải ngày mai con ra trận, cha cũng sẽ không lấy ra."
Tống Chí Nghị nghe xong, tâm trạng vô cùng tốt.
Loại đan dược này, Tống Gia Sâm quả thật là không nỡ dùng.
Không phải tiếc đan dược, mà là tiếc bản thân ông ta.
Đây là Tủy Trậm Đan, sau khi ăn vào, trong thời gian ngắn có thể tăng chiến lực lên một tầng, Tống Chí Nghị là võ tu tầng một, trong thời gian hai ngày tới, chiến lực của cậu ta có thể miễn cưỡng sánh ngang với võ tu tầng hai.
Nhưng thứ này vẫn phải trả giá.
Sau khi đan dược mất hiệu lực, Tống Chí Nghị sẽ mất trắng hai năm tu vi, cậu ta vốn đã không có thiên phú, cứ như vậy thì việc tấn thăng tầng hai sẽ càng trở nên xa vời hơn.
"Thu xếp đồ đạc, đi theo cha."
Tống Gia Sâm dẫn Tống Chí Nghị ra cửa, không mang theo tùy tùng, không đi cửa chính, hai cha con lén rời khỏi biệt thự từ cửa sau.
Tống Chí Nghị khó hiểu:
"Cha, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đừng nói nữa, cứ đi theo đi."
Hai người băng qua con đường nhỏ, đi mãi đến phía bắc thôn, nghe thấy tiếng xe lu ầm ầm vẫn đang sửa đường, Tống Gia Sâm cố ý đánh một vòng, vào trong một khu phế tích đối diện đường cái.
Tiểu Xuyên Tử cho thêm một xẻng than vào xe lu, liếm vết thương trên môi.

Đến chỗ sâu trong khu phế tích, Tống Gia Sâm nhìn xung quanh thấy không có ai, quay sang nói với Tống Chí Nghị:
"Nhìn kỹ vào, đây là địa điểm cha đã chọn cho con, cha đã sắp xếp nhân thủ xong xuôi, sáng mai sẽ có người đến đây phong tràng, trước khi phong tràng, không ai biết con và Mã Ngũ sẽ đối bàn ở đây."
Nơi này đầy gạch vụn ngói vỡ, còn nhiều bức tường chưa được phá dỡ sạch sẽ, Tống Chí Nghị không mấy hài lòng với môi trường chiến đấu như vậy:
"Cha, tại sao lại chọn nơi này? Con là võ tu, Mã Ngũ là hoan tu, đấu cận chiến con có lợi thế hơn, nơi này lộn xộn như vậy, con không dễ áp sát hắn, nếu hắn thả diều, con sẽ phải chịu thiệt."
"Vớ vẩn, sao cha để con chịu thiệt được chứ?"
Tống Gia Sâm lấy từ trong ngực ra một cái kén tằm, đặt lên một mảnh ngói vỡ.
Một con tằm trắng chui ra khỏi kén.
Con tằm nhả tơ trên mảnh ngói vỡ, Tống Gia Sâm đứng bên cạnh quan sát.
Ước tính tơ đã nhả đủ, Tống Gia Sâm đặt con tằm trắng xuống một đống gỗ bên cạnh mảnh ngói vỡ.
Đống gỗ này có vài chục cây, đều là gỗ tháo dỡ từ nhà xuống, chất thành một đống lộn xộn, đổ sập cũng là chuyện bình thường.
Con tằm trắng cắn một lỗ trên một thanh gỗ rồi chui vào trong, bắt đầu đục khoét.
Đợi gần hai tiếng, cho đến khi phần gỗ quan trọng nhất bị khoét rỗng, Tống Gia Sâm mới thu con tằm trắng núc ních về, cho vào bao tải, vác trên vai.
"Nhớ kỹ cho cha, ngày mai lúc bắt đầu đánh, dụ Mã Ngũ đến chỗ có mảnh ngói vỡ này, chỉ cần hắn giẫm lên mảnh ngói, đống gỗ bên cạnh sẽ đổ sập xuống.
Cho dù đống gỗ này không đè trúng hắn, hắn cũng phải tìm cách né tránh, nhân lúc hắn né tránh thì con chơi hắn một cú thật mạnh, đừng đánh chết hắn, chừa cho hắn chút hơi, đánh cho đến khi hắn cầu xin tha mạng mới thôi."
Tống Chí Nghị sửng sốt một lúc lâu, đúng là cậu ta không hay ở nhà, nhưng cậu ta luôn nghĩ rằng cha mình là một người đàng hoàng uy tín ở thôn Lam Dương, không ngờ lại dùng loại thủ đoạn này để đối bàn:
"Cha, cha định chơi xấu sao, như vậy không được đâu, nếu để người khác biết được..."
Tống Gia Sâm cho Tống Chí Nghị một cái bạt tai:
"Mẹ nó tao một mình dẫn mày ra đây giờ này để làm gì hả? Chẳng phải là để không cho người ta biết sao?"
Ngay cả hộ vệ ông ta cũng không dẫn theo, chuyện này không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết được.
Tống Chí Nghị ôm mặt nói:
"Cha, con đã ăn đan dược, còn là võ tu tầng một, ở tầng một nhiều năm rồi, đối phó với tên Mã Ngũ hoan tu tầng một kia chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để dùng đến thủ đoạn này, đại trượng phu làm việc phải quang minh chính đại..."
Tống Gia Sâm quay đầu lại cho Tống Chí Nghị một cái bạt tai nữa:
"Mày mẹ nó ở bên ngoài học đến hư não rồi, mày biết cái gì gọi là quang minh chính đại?
Tưởng chỉ mình mày có đan dược thôi hả? Mã Ngũ là ai chứ? Ngũ công tử của Mã gia, mày nghĩ hắn thiếu đan dược hơn mày sao?
Mày tưởng là mày lên tầng sớm hơn hắn mấy năm thì có thể đánh bại hắn? Mày ảo tưởng quá rồi đó!
Sáng nay, Đường Thiên Kim đã chặn đường hắn, đến giờ vẫn chưa về. Tao đã phái người đi tìm khắp thôn, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Mày biết đầu Mã Ngũ nhiều sạn cỡ nào không? Mày biết hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện, từng gặp bao nhiêu người rồi không? Cả đời này mày còn chưa từng bước chân ra khỏi vịnh Lục Thủy, mày lấy gì so sánh với hắn?"
Tống Gia Sâm chửi một tràng, bảo Tống Chí Nghị ghi nhớ kỹ vị trí, hai người đi theo đường cũ về nhà.
Trên đường, Tống Chí Nghị vẫn không nhịn được mà cằn nhằn:
"Cha, nếu ngày mai con có thể dùng bản lĩnh chân chính đánh bại Mã Ngũ thì không cần dùng chiêu trò này nữa, người ta mà nhìn ra, mất mặt nhà mình lắm."
"Sao mày lại muốn người ta nhìn ra?"
Tống Gia Sâm nổi điên lên:
"Mày nói cái gì mà bản lĩnh chân chính, mày có biết bản lĩnh chân chính là gì không? Mày tưởng rằng võ nghệ cao cường là bản lĩnh chân chính hả?"
Tống Chí Nghị kinh ngạc hỏi:
"Đối bàn đất hoang, chẳng phải là so tài võ nghệ sao?"
"Mày ăn cái gì mà chậm tiêu quá vậy? So với thằng anh mày đúng là một trời một vực, cha mày ở đây trông coi thôn Lam Dương hơn hai chục năm, trong hai chục năm này, bất kể là Thanh Thiên Tràng hay Hồn Thiên Tràng, có trận nào phân định thắng thua bằng võ nghệ không? Mày không tự nhìn ra được hả?"
Chuyện này cũng không thể trách Tống Chí Nghị được, cậu ta học nghệ ở bên ngoài nhiều năm, cũng chẳng xem qua được bao nhiêu trận đối bàn.
Tống Gia Sâm cũng biết Tống Chí Nghị còn non, lại kiên nhẫn giải thích:
"Trận lão Ngụy đánh với Vu mặt rỗ kia, con nghĩ lão Ngụy có thể thắng không? Nếu không phải lão ta đưa trước cho cha một nghìn đồng Đại Dương, làm sao Vu mặt rỗ có thể đánh được một nửa rồi vấp phải đá ngã lăn ra?
Tên đen to xác do quán trọ Hoa Hiên thuê tới, hắn không biết đánh nhau sao? Vì cớ gì mà khi giao đấu hắn lại thua chứ? Tại sao bức tường lại sập xuống?
Quán trọ bọn chúng thuê mấy nha đầu làm khố quả, khố quả là nghề đặc biệt, làm chuyện vụng trộm, trên sổ sách còn không ghi chép ra, tiền cũng không nộp cho cha, sao cha có thể tha thứ cho chúng được? Sao cha có thể để cho chúng thắng?
Đối bàn đất hoang, ai thắng ai thua, đều do cha mày quyết định, không cần biết là dùng âm mưu hay dương mưu gì, thắng thì đứng, thua thì nằm, đây là quy củ của cha.
Chính nhờ vậy nên cha mới gây dựng nên giang sơn Tống gia này, phần giang sơn này sớm muộn cũng phải giao cho hai anh em con, ngay cả quy củ cũng không học được, tụi bây làm sao gánh vác gia nghiệp?"
Tống Chí Nghị cúi đầu nói:
"Vậy lỡ như bị lộ thì con biết giấu mặt vào đâu, con cũng là nhị thiếu gia Tống gia..."
Tống Gia Sâm tức muốn hộc máu, bao nhiêu năm nay, có một số việc vẫn luôn không muốn nói cho thằng con này, cũng bởi vì nó quá tối dạ.
"Tiểu tử mày đúng là không hiểu gì cả, kém xa thằng anh mày, mẹ nó ngày mai nếu mày..."
Tống Gia Sâm khựng lại, một chân đặt xuống đất, bỗng dưng không nhấc lên được nữa.
"Bùn!"
Tống Gia Sâm hốt hoảng:
"Có người mai phục!"
"Sao vậy cha? Ai mai phục!"
Tống Chí Nghị đúng là đầu đất, thấy Tống Gia Sâm không nhấc chân lên được vậy mà cậu ta vẫn nhào tới.
"Đừng tới đây, mày mẹ nó chứ!"
Tống Gia Sâm có nói thì cũng muộn rồi, Tống Chí Nghị đã đứng ở bên cạnh ông ta, chân cũng không nhấc lên được.
"Cha, đây là làm sao vậy?"
"Cái thằng phế vật này, mày theo tao làm gì? Nếu không phải vì anh mày bị thương, tao đã không gọi mày đến đây!
Cởi giày ra! Cởi ra rồi thì đừng để chân chạm đất, đạp lên giày rồi nhảy sang chỗ khác, đừng chống tay xuống đất, chân kia cũng đừng chạm đất."
Tống Gia Sâm có kinh nghiệm, cọ xát chân trong giày, nhanh chóng rút một chân ra.
Chân kia khó gỡ hơn, Tống Gia Sâm vẫn đang dùng sức, bỗng nghe thấy một tiếng động lớn từ phía xa.
Xình xịch! Xình xịch!
Cái gì đang đến vậy?
Tống Gia Sâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con quái vật khổng lồ phun ra khói mù lao tới.
Lý Bạn Phong lái xe lu lao tới.
Bảo Tiểu Xuyên Tử đi làm việc, chính là để giám sát nhất cử nhất động của Tống Gia Sâm.
Nhìn thấy cha con Tống Gia Sâm, Tiểu Xuyên Tử lập tức báo tin cho Lý Bạn Phong.
Đêm hôm khuya khoắt, đất hoang vô cùng yên tĩnh, Lý Bạn Phong là trạch tu tầng ba, rất dễ bị người ta xem nhẹ, dựa vào khuyên tai Khản Ti, hắn lần theo tiếng động tìm được cha con Tống Gia Sâm, quay lại dẫn Tiểu Xuyên Tử theo, bố trí mai phục trên đường trước.
Lần trước xem hai quán trọ đối bàn, Lý Bạn Phong đã nhìn ra mánh khóe.
Đối bàn đất hoang, không phải so quyền cước, mà là so tài ăn nói, thủ đoạn và tâm cơ.
Quán trọ Lưu Nguyên tìm được một người đàn ông trung niên dẻo miệng, cuối cùng đã thắng cuộc đối bàn, thắng là thắng, không ai quan tâm ông ta thắng như thế nào, người ta cho rằng ông ta có lý nên thắng.
Còn về phần tại sao bức tường đột nhiên sập xuống, sao lại trùng hợp đến như vậy, đè trúng tên đen to xác đó, những chuyện này không ai để ý.
Cho dù có người để ý thì sao chứ?
Vu mặt rỗ chết ở Hồn Thiên Tràng, hắn muốn để ý cũng không thể nói được nữa.
Quán trọ Hoa Hiên đắc tội với Tống Gia Sâm, có thể tiếp tục kinh doanh hay không còn chưa biết, còn dám để ý cái gì?
Người đến xem náo nhiệt sẽ đi để ý sao?
Xem xong là thỏa mãn rồi, những chuyện khác, bọn họ lười quan tâm!
Suy nghĩ của Tống Gia Sâm là đúng, không cần biết là dùng mưu mô thủ đoạn gì, chỉ cần thắng là được, ở điểm này, Lý Bạn Phong đồng quan điểm với ông ta.
Nhưng về chi tiết, hai người cũng có một số khác biệt.
Tống Gia Sâm từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới tỷ thí công bằng.
Lý Bạn Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tỷ thí.
Tỷ thí cái gì chứ?
Phân định thắng thua, nhất định phải thượng đài sao?
Ai muốn thượng đài với ông chứ?
Cho dù cha con bọn họ bị dính bùn, Lý Bạn Phong cũng không định đối đầu trực tiếp, bùn không dính sắt, bánh xe sắt của xe lu rất thích hợp để ra tay.
Xe lu lao đến trước mặt Tống Gia Sâm, Tống Gia Sâm rút dao găm ra, đâm thẳng vào mặt Lý Bạn Phong.
Là một võ tu tầng ba, cú đâm này được thực hiện vô cùng chính xác.
Nhưng Lý Bạn Phong với tu vi trạch tu tầng ba lại thêm lữ tu tầng hai, chỉ cần cúi đầu là đã dễ dàng né tránh.
Tống Gia Sâm muốn tìm kiếm vũ khí khác nhưng đã quá muộn.
Bánh xe sắt khổng lồ nghiền thẳng lên người Tống Chí Nghị, từ đầu gối trở xuống đều bị cuốn ở dưới bánh xe, tiếng kêu thảm thiết vang lên nghe thật não nề.
Tống Gia Sâm cố gắng gỡ một chiếc giày ra, thừa cơ lùi lại một bước, dồn hết sức lực chống vào bánh xe.
Võ tu tầng ba quả thật có khí lực, vậy mà lại có thể khiến cho xe lu dừng lại.
Lý Bạn Phong mở van hơi đến mức tối đa, lặng lẽ nhìn Tống Gia Sâm.
Tống Gia Sâm mặt mày tím tái, ngẩng đầu lên nhìn Lý Bạn Phong gào thét:
"Chó đẻ, mày dám chơi tao!"
Lý Bạn Phong cười đáp:
"Tôi khá thích hai câu vừa rồi của ông, thắng thì đứng, thua thì nằm, tôi tặng ông thêm một câu, chết thì câm miệng."
Dứt lời, Lý Bạn Phong quay sang nói với Tiểu Xuyên:
"Có phải ông ta muốn chặt một chân của cậu không?"
"Đúng!"
Tiểu Xuyên ở phía sau cắn răng gật đầu.
Lý Bạn Phong rút Đường đao ra đưa cho Tiểu Xuyên.
"Người anh em, vào việc, tháo chân cho Tống đại gia."
Tiểu Xuyên cầm đao, bước xuống xe lu, giơ đao chém vào đùi phải của Tống Gia Sâm.
Không cần cậu ta dùng sức, Đường đao sắc bén cỡ nào cơ chứ? Một đao hạ xuống, chân phải của Tống Gia Sâm lập tức đứt lìa.
Lần này Tống Gia Sâm không thể chống được nữa, xe lu trực tiếp cán qua hai cha con.
Khi xe dừng lại, Lý Bạn Phong thấy mặt đất không dễ xử lý cho lắm.
Tiểu Xuyên nói:
"Thất gia, chuyện này ngài đừng lo, lát nữa tôi sẽ dùng chút nhựa đường phủ lên, san phẳng là được, ngài cứ tiếp tục làm việc của mình đi."
Người anh em này rất hiểu chuyện!
Lý Bạn Phong cười, kéo vành mũ thấp xuống, rời khỏi đất hoang.
Mười hai giờ rưỡi trưa ngày hôm sau.
Người của Tống gia sớm đã đến để phong tràng, nhưng Tống Gia Sâm và Tống Chí Nghị lại không đến.
Đã chờ hết nửa tiếng ở đất hoang, Mã Ngũ hét về phía đám người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt:
"Tuy Mã Quân Dương tôi đã sa sút, nhưng tôi vẫn đứng ở đây như một trang hảo hán! Tống Gia Sâm nói muốn đối bàn ở đất hoang, tôi đến rồi, tôi không tìm người thay thế, tự mình đến!
Chẳng qua là liều mạng thôi, nhưng Mã Quân Dương tôi không hề hèn nhát! Hôm nay tôi sẽ chờ ở đây, xem Tống Gia Sâm và con trai ông ta có dám đến hay không!"
Lý Bạn Phong mỉm cười nhìn y, Tiểu Xuyên Tử ở trong đám đông dẫn đầu vỗ tay tán thưởng.
Đúng là nói chẳng sai, chuyện đối bàn ở đất hoang này, so chính là so tài ăn nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận