Phổ la chi chủ

Chương 65: Nên ra tay rồi (1)

Năm giờ sáng, cô nương Du Đào nằm bò dưới đất, không ngừng nôn mửa, cô đã đến giới hạn rồi.
“Không được, mình phải xuống núi…”
Cô nương Du Đào cố gắng giãy giụa, run run rẩy rẩy rời khỏi khu rừng.
Từ khi Lý Bạn Phong rời đi, cô nương Du Đào cũng đã có suy nghĩ xuống núi, nhưng mỗi khi nhìn thấy người khác vẫn đang hái hoa, cô vẫn không nỡ đi.
Chịu ảnh hưởng bởi sự ăn mòn của sương độc, năng suất của Du Đào nhanh chóng giảm sút, trong tám tiếng qua, cô chỉ hái được tổng cộng ba gốc Xà Ban Cúc, phần lớn thời gian đều dùng để nghỉ ngơi.
Biết rõ bản thân hoa mắt chóng mặt, ngay cả đi đường cũng tốn sức, nhưng nhìn những người khác đều đang hái hoa, trong lòng Du Đào luôn cảm thấy chán nản.
Con người chính là như vậy, nhìn thấy người khác kiếm tiền, lập tức cảm thấy bản thân thật thảm hại, cảm thấy biển vàng đang ở ngay trước mắt, cắn răng là có thể kiếm nhiều thêm một khoản.
Nhưng chịu đựng đến hiện tại, cô hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Suốt dọc đường đi trên núi, lờ mờ nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Du Đào giật mình, che túi ở thắt lưng lại, đột nhiên quay đầu.
Lần quay đầu này quá mạnh khiến tầm nhìn lay chuyển, Du Đào ngã xuống đất.
Sau lưng quả thực có người đuổi đến, là tiểu nha đầu Thảo Diệp.
Thảo Diệp bước đến đỡ Du Đào lên, từ trong lòng lấy ra chiếc bình sứ, đưa cho Du Đào:
“Chị, chỗ em có Thanh Lương Tán, chị ăn một miếng, có thể tốt hơn một chút, nếu chị không tin, em ăn một miếng trước…”
Du Đào cười, nhận lấy bình sứ, ăn một miếng, nghỉ ngơi một lát, quả nhiên tốt lên không ít.
“Hôm nay, ăn không ít kẹo thuốc với bột thuốc của em, trong lòng chị thật sự cảm thấy mắc nợ em.”
Du Đào mở chiếc túi ra, lấy ra năm đóa Xà Ban Cúc:
“Đừng chê nhé, chị đây cũng không có nhiều, em nhận lấy đi.”
Thảo Diệp lắc đầu nói:
“Em hái được nhiều hơn chị, em có sáu mươi mốt gốc, em không cần của chị, chị, chúng ta cùng nhau xuống núi đi, trên đường còn nhờ chị chiếu cố.”
Du Đào véo má Thảo Diệp, tươi cười nói:
“Đi, chúng ta cùng đi.”
Hai người đi xuống núi, đi chưa đến một tiếng, phía trước có bóng dáng một người chặn đường đi.
Thảo Diệp giật mình, lui lại sau lưng Du Đào.
Du Đào từng đi khắp bốn phương nên vẫn có vài phần bình tĩnh.
Đầu tiên cô quan sát tình hình đường núi một chút, sau đó hét nói với người chặn đường:
“Vị đại ca này, anh muốn tìm Xà Ban Cúc sao? Tôi có thể chỉ đường cho anh, đó là địa điểm tốt, rất nhiều hoa.”
Trong sương mù dày đặc, người đàn ông kia lên tiếng:
“Ta cảm thấy trước mắt chính là nơi tốt, ta cảm thấy hai đóa hoa các người rất đẹp.”
Nghe giọng nói này có chút quen tai.
Du Đào nghe thấy vậy liền cười:
“Đại ca, cái miệng này của anh ngọt thật, nếu nói tôi là một bông hoa, tôi cũng mặt dày nhận, nhưng con bé này mới mấy tuổi đầu? Cùng lắm coi như nụ hoa, anh cũng đành lòng ra tay?”
Lúc nói chuyện, Du Đào đưa tay về phía Thảo Diệp, ra hiệu cô bé cầm Thanh Lương Tán qua đây.
Ăn một miếng Thanh Lương Tán, tình hình của Du Đào tốt hơn một chút, cô ý thức được có lẽ là không vượt được cửa ải này nữa.
Người đàn ông đó đi lên phía trước hai bước, trong cảnh đêm, chiếu ra cái đầu bóng loáng o.
Lại là tên đầu trọc này!
“Ta không phí lời với hai người.”
Tên đầu trọc lau con dao:
“Để hoa lại, tha cho hai người một con đường sống.”
Lúc nói chuyện, sau lưng tên đầu trọc lại lòi ra thêm ba tên tay sai của gã.
Thảo Diệp rất sợ hãi, vội vàng che chiếc túi ở thắt lưng lại.
Du Đào vỗ vỗ cô bé, ra hiệu cô đừng căng thẳng.
Dược tu không thể đánh, nhưng có lẽ sẽ dùng thuốc, không biết con bé này có mang theo độc dược hay không.
Lại nói, tại sao Du Đào không nghe lời tên đầu trọc, để Xà Ban Cúc lại, bảo vệ tính mạng của mình?
Bởi vì cô từng đi khắp bốn phương, biết loại người trước mắt này là loại người gì.
Đây là rừng hoang núi vắng, hai người họ lại là phụ nữ.
Cho dù thật sự để hoa lại, bọn họ cũng chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng, hơn nữa còn sẽ không dễ dàng chết đi.
Du Đào khẽ cười một tiếng, nháy mắt với tên đầu trọc, đầy dịu dàng nói:
“Đại ca, xem anh nói này, nam tử hán đại trượng phu, ức hiếp hai người con gái yếu đuối như chúng tôi, anh đành lòng thật sao?”
Tên đầu trọc cười nói:
“Ta vẫn có chút không đành lòng thật, như vậy đi, hai người các cô cùng nhau hầu hạ ta, ai hầu hạ ta thoải mái, ta thưởng người đó một gốc hoa.”
“Đại ca, một gốc sao đủ! Tôi bán thêm chút hơi sức, anh thưởng tôi thêm một ít không được sao?”
Du Đào quay người uốn éo, ba vòng chuẩn chỉ, đầy mê hoặc.
Đặc biệt là giọng nói của cô, giống như lông ngỗng nhúng mật ong, lướt nhẹ qua lại trên sống lưng.
Nhịp tim của tên đầu trọc đang tăng nhanh, nhịp tim của ba tên tay sai của gã cũng tăng nhanh không kém.
“Con đàn bà thối tha, hóa ra mày mới là hoan tu, lúc ban ngày chính là mày làm!”
Tên đầu trọc phun một hơi:
“Mày giỡn mặt với ông nội mày hả? Hôm nay để ông nội cho mày nếm mùi!”
Bốn người cùng xông lên, Du Đào rút ra từ thắt lưng hai con dao ngắn.
Trong khu rừng nhỏ, Lão Yên Bào bỏ mẩu lá thuốc cuối cùng vào tẩu thuốc, châm lửa, hút hai hơi dài.
“Tôi đây cũng đủ số rồi, các vị, có duyên ắt gặp lại.”
Lão Yên Bào hái trọn chín mươi mốt gốc Xà Ban Cúc, trong nhóm người này, lão kiếm được nhiều nhất.
Nhưng lão cũng không chống đỡ được nữa.
Lão dùng dầu khói để bảo vệ cổ họng, lọc được không ít sương độc, nhưng chung quy tuổi tác đã cao, kéo dài gần hai mươi tiếng trên Núi Khổ Vụ, đến giới hạn rồi.
Lão Yên Bào đứng dậy vừa định đi, Hổ Cao Tử bước đến chặn lão lại:
“Lão hán, đừng vội, trời còn chưa sáng, đợi chút rồi đi.”
Lão Yên Bào nhìn ra tình hình không đúng, quan sát Hổ Cao Tử từ trên xuống dưới:
“Gì đây, chưa gì đã muốn giở trò rồi?”
Hổ Cao Tử cười nói:
“Lão hán, nói chuyện đừng khó nghe như thế, chúng ta kết giao, đoạn đường này không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Lão mang theo nhiều hoa tốt như vậy xuống núi, nửa đường chắc chắn phải xảy ra chuyện, chi bằng giao cho chúng tôi bảo quản thay lão, sau khi xuống núi rồi trả lại lão.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận