Phổ la chi chủ

Chương 376: Tang Môn Tinh

Giang Tương Bang, Dược Vương Đường, đường chủ La Chính Nam đang ngồi trên sân thượng nghe đài, vừa nghe vừa cười: "Thiên hạ rộng lớn, đúng là muôn hình vạn trạng, một người và hai con lừa, giữa thanh thiên bạch nhật... Chuyện này mà cũng xảy ra ở Dược Vương Câu!"
La Chính Nam đang vui vẻ thì tên côn lang dưới trướng là Tôn Hưng Binh đến báo: "Hàn Kim Vệ đến rồi."
"Hàn đường chủ đến rồi, mau mời vào!"
Tôn Hưng Binh nói: "Đường chủ, Hàn Kim Vệ đã không còn là đường chủ nữa, ngài còn khách sáo với hắn như vậy?"
Hàn Kim Vệ vốn là đường chủ cầu Hoàng Thổ của Giang Tương Bang, vì địa bàn cầu Hoàng Thổ không có buôn bán gì mấy nên Hàn Kim Vệ thường xuyên dẫn người đến ngoại châu làm việc.
Lần trước khi ở ngoại châu, vừa lúc nhận được lệnh của Tiêu Chính Công, đến thôn Thiết Môn đoạt "Trường thương Triệu Kiêu 
Uyển", kết quả bị Lý Bạn Phong tính kế, khiến toàn bộ người của cầu Hoàng Thổ bị tiêu diệt. 
Sau 
đó "Trường thương Triệu Kiêu Uyển" được La Chính Nam mua về, Tiêu Chính Công không để La Chính Nam lên làm phó bang chủ, nhưng có một việc y thực 
hiện, y giao đường khẩu cầu Hoàng 
Thổ cho La Chính Nam. 
Hiện tại La Chính Nam là đường chủ của 
hai đường khẩu, còn Hàn Kim Vệ đã thành thuộc hạ 
của La 
Chính 
Nam, La Chính Nam quả thật không cần phải khách khí với y. 
Nhưng La Chính Nam là người tinh tế, hắn ta g·i·á·o huấn tên côn 
lang dưới trướng: "Cậu là người không hiểu chuyện, gọi hắn một tiếng 
đường chủ thì sao? Biết đâu ngày nào đó người ta sẽ quật khởi. 
Người xưa nói rất hay, 
lễ nhiều người không trách, dịch 
thành tiếng nước ngoài, cái này gọi là EQ 
cao, cậu biết không? Mau mời người ta vào!" 
Hàn Kim Vệ tới, sau 
vài câu khách sáo, Hàn Kim Vệ nói rõ ý đồ 
đến đây: "Đường chủ, tôi muốn về cầu Hoàng Thổ nhìn xem, tiện thể xử lý chuyện làm ăn của bang." 
La Chính Nam cười, nhìn ra tâm tư của Hàn Kim Vệ. 
Y đây là không muốn ở lại Dược Vương Câu, không muốn chịu sự quản thúc của La Chính Nam. 
"Hàn 
đường chủ, cầu Hoàng Thổ còn làm ăn gì nữa đâu?" 
"Có chứ, ba đà khẩu, mỗi người quản một khu vực, tôi mang danh sách đến, ngài xem qua." 
La Chính Nam lười nhìn: "Tháng trước tôi vừa đến cầu Hoàng Thổ, đi hơn mười dặm, không thấy mấy hộ gia đình, nơi đó hoang tàn rồi, còn đến đó làm gì?" 
"Đường chủ, chúng ta còn có trên trăm anh em ở đó, việc này..." 
"Thương lượng với các anh em một chút, ai bằng lòng đến Dược Vương Câu, tôi nhận, còn không 
muốn tới thì giải tán, tự tìm đường đi." 
"Đường chủ, chuyện này không được, bọn họ đều 
đang cống hiến cho bang mà." 
"Cống hiến gì chứ? Làm như tôi không biết? Cầu Hoàng Thổ chẳng còn buôn bán gì được nữa, việc duy nhất có thể 
làm chỉ còn b·u·ô·n người." 
Hàn Kim Vệ cúi đầu: "Đó cũng là nghề của bang chúng ta." 
Giang Tương Bang làm đủ mọi chuyện, bắt cóc buôn người cũng là một trong số đó. 
La Chính Nam trầm mặt xuống, nói chuyện không khách khí nữa: "Lão Hàn, có một số việc tôi đã nói với anh rồi, hôm nay tôi sẽ nhắc lại lần nữa. 
Bang môn có nghề nghiệp của bang môn, đường khẩu có quy củ của đường khẩu, ở Dược Vương Đường này, việc buôn người không thể làm, ai mà làm thì chính là đối đầu với La Chính Nam tôi." 
"Vâng, vâng."  
Hàn Kim Vệ không dám cãi lại La Chính Nam, sau vài câu nhạt nhẽo, y vội vàng rời đi. 
La Chính 
Nam tiếp tục nghe radio, 
còn nghe chuyện “chơi lừa” trên đường, vừa nghe, vừa lẩm bẩm: "Tên tang 
tu kia vì sao lại đến Dược Vương 
Câu? Chuyện này có liên quan gì đến vị kia ở cầu Hoàng 
Thổ hay 
không? 
Tên khốn kiếp này dám đi trêu chọc Hầu Tử Khâu, chỉ có thể trách hắn không biết nhìn, giữa đường bị lừa làm nhục, chắc là hắn cũng không còn mặt mũi ở lại Dược Vương Câu. Hắn biến đi là tốt nhất, càng sớm càng tốt." 
La Chính Nam mong tên tang tu kia biến đi càng sớm càng tốt, nhưng Vu Hòa Thuận vẫn chưa đi. 
Không những không đi, lão dưỡng thương hai ngày, 
lại chạy đến tiệm thuốc Khâu Ký gây chuyện. 
Đây là logic cố hữu 
của đám tang tu, ai khiến lão bị thương, lão sẽ 
bám riết lấy người đó. 
"Các người khiến tôi bị thương thành 
ra cỡ này, nếu không cho tôi một lời giải thích, các người phải chăm sóc tôi cả 
đời!" 
Tiểu nhị Đinh Hữu Minh của tiệm thuốc tức giận: "Ai thèm chăm sóc ông cả đời? 
Nói bậy bạ gì vậy?" 
"Tôi nói cái gì? Các người làm tôi bị thương, tôi đến nói lý với các người!"  
Vu Hòa Thuận giở trò cũ, lớn tiếng ồn ào, khiến mọi người hiếu kỳ vây xem. 
Đinh 
Hữu Minh không sợ lão, lên tiếng c·ò·n to hơn: "Ai làm ông bị thương? Ông bị con lừa làm bị thương mà, ông tìm nó nói lý đi, bảo nó hầu hạ ông cả đời đi!" 
Lời vừa dứt, mọi người cười ồ lên. 
Vu Hòa Thuận đỏ mặt: "Cậu đừng nói bậy..." 
"Ai nói bậy? Ông hỏi mọi người xem, ai mà không biết ông bị lừa chơi 
trên đường chứ!" 
"Tôi, đó là..." Vu 
Hòa Thuận muốn giải thích một câu là do lão đã trúng kỹ pháp. 
Đinh 
Hữu Minh căn bản không cho lão cơ hội giải thích: "Tôi mặc kệ ông thật lòng hay giả dối, dù 
sao ông cũng đã bị lừa chơi giữa đường!" 
"Tôi, tôi là..." 
"Ông bị lừa hành rồi!" 
"Cậu đừng có ngậm máu 
phun người!" 
"Tôi có bằng chứng, 
ông chính 
là bị lừa hành!"  
Đinh Hữu Minh mở máy chiếu phim ra, chiếc máy chiếu mà Lý Bạn Phong cố tình mang đến. 
Hình ảnh bị lừa bạch bạch trên đường, được chiếu 
lên trước 
cửa tiệm thuốc. 
Mọi người cười vang, trầm trồ khen ngợi, Vu Hòa Thuận tức đến 
nghẹn họng, xoay người rời đi. 
Hậu đường tiệm thuốc, Lý Bạn Phong hỏi 
Khâu Chí Hằng: "Lão ta sẽ không phá hỏng phong thủy của 
tiệm thuốc chứ?" 
Khâu Chí Hằng lắc đầu: "Chúng ta không bị người bên ngoài chỉ trích, phong thủy không bị phá đâu, lão không yên ổn 
ở Dược Vương Câu này được nữa." 
Bên ngoài tiệm thuốc, tiếng cười cợt vang lên không ngớt. 
Lý Bạn Phong không cười. 
Chuyện này không bình thường. 
Tang tu quả thật khó đối phó, Lý Bạn Phong thừa 
nhận điều này. 
Khâu Chí Hằng quả thật có 
bản lĩnh, Lý Bạn Phong cũng thừa nhận điều này. 
Chưởng quỹ Phùng và Dư Nam không muốn liên lụy, trốn đi là chuyện 
dễ hiểu. 
Nhưng người kéo xe kia vì sao phải trốn? 
Người kéo xe là cao nhân 
của lữ tu, nếu chỉ là một tên tang tu như vậy, nếu lão già kia chỉ có nhiêu đó thực lực, người kéo xe chắc chắn 
có cách đối phó. 
Chuyện này có thể không đơn giản như vậy. 
Hai ngày sau, tiệm vải Dư gia khai trương. 
Nhìn thấy Lý Bạn Phong, Dư Nam rất vui mừng, mời Lý Bạn Phong đến tiệm ăn uống rượu. 
Uống hai chén, Lý Bạn Phong hỏi chuyện tránh nạn, Dư Nam trả lời: "Chưởng quỹ Phùng nói cho tôi biết Dược Vương Câu sắp có chuyện chẳng lành, bảo tôi ra ngoài lánh nạn hai ngày, tôi bèn đến tân địa." 
Tin tức vẫn xuất phát từ chỗ chưởng quỹ Phùng. 
Lại qua mấy ngày sau, chưởng quỹ 
Phùng cũng trở về. 
Biết được Lý Bạn Phong đã về, chưởng quỹ Phùng vừa mừng vừa sợ: "Ông chủ Lý, lâu rồi không 
gặp, tôi đợi ngài bao nhiêu ngày rồi, chúng ta thanh toán tiền đan dược trước đã." 
Số đan dược mà Lý Bạn Phong gửi bán ở chỗ chưởng 
quỹ Phùng đều đã bán hết. 
Chưởng quỹ Phùng làm ăn rất có nguyên 
tắc, theo thỏa thuận, rõ ràng sòng 
phẳng. 
Lý Bạn Phong xua tay nói: "Tiền đan dược không cần vội, trước nói chuyện lánh nạn này đã, ông nghe được tin tức từ đâu vậy?" 
Chưởng quỹ Phùng uống một ngụm trà rồi đáp: "Nghe một 
người 
bạn 
nói." 
Chuyện này lão không muốn nói, chuyện chưởng quỹ Phùng không muốn nói, Lý Bạn Phong chưa bao giờ ép hỏi. 
"Tôi đến tìm ông 
là muốn hỏi thăm một người, anh trai của ông, Phùng Sùng Lợi." 
Chưởng quỹ Phùng khẽ cau mày, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi có thể hỏi một câu, ngài tìm hắn có chuyện gì không?" 
"Chuyện làm ăn." 
Chưởng quỹ Phùng thở dài: "Tôi thật sự không muốn nhắc đến hắn, tuy là anh em ruột thịt, nhưng không phải người cùng đường. 
Nhưng 
tôi từng có giao hẹn với hắn, chuyện làm ăn phải giúp đỡ lẫn nhau, ngài đã hỏi rồi, tôi 
cũng không thể không nói. 
Mấy ngày trước, hắn đến cầu Hoàng 
Thổ một chuyến, từ cầu Hoàng Thổ đến Dược Vương Câu, hắn tìm tôi, nói Dược Vương Câu 
sắp có tang tu đến, bảo tôi ra ngoài lánh nạn. 
Tang tu là khắc tinh của người làm ăn, tôi bèn báo tin cho ông chủ Khâu và chưởng quỹ Dư, bản thân cũng trốn về quê, mấy hôm nay nghe nói tang tu đã đi rồi, tôi mới dám quay về. 
Nếu ngài muốn tìm anh trai tôi hợp tác làm ăn, theo tôi được biết hắn lại đến cầu Hoàng Thổ nữa, ngài đến đó xem sao, có lẽ hắn vẫn chưa đi." 
Cầu Hoàng Thổ là một thị trấn nhỏ nằm giữa thành Lục 
Thủy và Hắc Thạch Pha. 
Lý Bạn Phong đi tàu hỏa mấy lần đều đi ngang qua cầu Hoàng Thổ, nhưng chưa từng ghé tới. 
Hôm sau, Khâu Chí Hằng giúp Lý Bạn Phong làm giấy 
thông hành, tiễn Lý Bạn Phong ra ga. 
Đến quảng trường trước nhà ga, hai người vừa xuống tàu, bỗng nghe thấy tiếng người cãi 
cọ, lần theo tiếng nhìn lại thì 
thấy một đám người đang làm khó một người kéo xe. 
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi nói: "Đến phố Nguyên Chính có một đoạn đường mà thôi, ông lấy tận tám đồng, ông nghèo đến điên rồi hay sao vậy?" 
Người kéo xe ngơ ngác nói: "Cái này, cái này chẳng phải đều là 
giá như vậy sao?" 
Từ nhà ga đến phố Bài Phường là tám đồng, đó là giá thị trường. 
Phố Nguyên Chính còn xa hơn phố Bài Phường một chút, lấy tám đồng thật sự không tính là nhiều. 
Nhưng đám người này không chịu buông tha, một 
bà lão nói: "Giá thị trường cái gì? Anh thấy người già mà còn hét giá trên trời, với kiểu làm ăn như anh, đáng đời anh nghèo rớt mồng tơi, bảy đồng, anh đi không?" 
Người kéo xe cũng sợ hãi, gật đầu nói: "Vậy thì đi." 
Bà lão hô lên một tiếng: "Lên xe!" 
Mười mấy 
người ùa lên xe, khiến người kéo xe sợ hãi: "Các vị à, xe của tôi chở tối đa hai người, mọi người muốn làm gì đây?" 
Bà lão hừ lạnh một tiếng: "Ai nói chỉ chở 
được hai người, chúng tôi chen chúc một chút không được sao?" 
Người kéo xe ngăn cản: "Không được, mọi người làm hỏng xe tôi mất!" 
"Sao 
đây, đưa tiền rồi không cho đi xe? Khi dễ người ngoại hương bọn tôi hả? Dược Vương Câu các người toàn thói như vậy sao? Nơi này còn ra thể thống gì 
nữa?" 
Mọi người vừa đẩy vừa xô, người kéo xe lập tức kéo xe bỏ chạy. 
Lý Bạn Phong nhìn sơ qua, đám người vây quanh người kéo xe có khoảng mười lăm người. 
Khâu Chí Hằng cũng ngây người, nói với Lý Bạn Phong: "Người anh em, đi thôi! Đừng dính vào xui xẻo." 
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Bây giờ tôi chưa thể đi được, tôi phải đi gặp một người bạn cũ." 
Khâu Chí Hằng ngẩn người: "Tôi cũng muốn đi tìm một người bạn cũ, chúng ta không phải muốn tìm cùng một người chứ?" 
Hai người muốn tìm đúng là cùng một người. 
Khâu Chí Hằng dẫn Lý 
Bạn Phong đến thôn Bách 
Hương, từ trong thôn 
đi về phía Đông Nam hơn bảy mươi dặm, đến một ngọn núi hoang. 
Đi sâu vào trong núi hoang, đi qua hai bãi tha 
ma, nhìn từ xa đã thấy 
một ngôi nhà nhỏ. 
Vừa bước vào sân, một mùi rượu xộc thẳng vào mặt, Diêu lão nằm trên ghế 
tựa, ôm 
bình 
rượu, đang hát tuồng: "Bức thư này đến thật đúng lúc, trời giúp Hoàng Trung lập đại công, đứng trước cửa doanh truyền hiệu lệnh, tướng sĩ trên dưới nghe đây..." 
Định Quân Sơn! 
Phải nói là Diêu lão hát tuồng này rất hay. 
Nhìn thấy Lý Bạn Phong, Diêu lão đứng dậy khỏi ghế, nắm lấy tay Lý Bạn Phong, cười ha hả nói: "Tiểu tử nhà cậu sao lại đến đây?" 
Lý Bạn Phong khách khí đáp lời: "Cố tình đến thăm ngài." 
"Làm ăn vẫn tốt chứ?" 
"Nhờ phúc của ngài, công việc vẫn ổn." 
"Sao không dẫn vợ con theo cùng?" 
"Chuyện này..." Lý Bạn Phong không biết nên trả lời thế nào. 
Diêu lão cau mày nói: "Tiểu Khâu, không phải ta chê gì cậu, nhìn bộ râu của cậu này, cũng không biết sửa 
sang lại cho tử tế." 
Lý 
Bạn Phong nhìn Khâu Chí Hằng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng. 
Diêu lão nhìn Khâu Chí Hằng, xoa xoa trán: "Uống nhiều quá, nhìn nhầm rồi, đây mới là 
Tiểu Khâu!" 
Ông quay sang nhìn Lý Bạn Phong, nói: "Sao cậu lại đến cùng Tiểu Khâu?" 
"Tôi và Khâu đại ca vốn là người quen." 
"Ta biết hai người quen nhau mà, nha đầu này, ta phải nhắc nhở cô một câu, Tiểu Khâu 
là người có gia đình rồi, không hợp với cô đâu. 
Cô không phải vẫn luôn thích Lý Thất sao? Thật ra cái tên Lý Thất 
kia cũng chẳng ra gì!" 
"Cái đó của Lý Thất rất tốt 
đấy."  
Lý Bạn Phong nhìn Diêu lão, nói: "Rốt cuộc ông đã uống bao nhiêu rồi?" 
"Không nhiều lắm!" Diêu lão giơ hai ngón tay: "Tám cân rưỡi, còn nửa cân trong bình." 
Khâu Chí Hằng lên tiếng: "Diêu lão, chúng tôi đến tìm ông, là muốn báo cho ông một tiếng, Dược Vương Câu xuất hiện tang tu." 
"Chuyện này ta đã nghe nói!"  
Diêu lão tỏ vẻ không quan tâm: "Không phải chỉ là một tên tang tu quèn thôi sao? Cậu còn không xử lý nổi, chuyện cỏn con thế 
này cần gì phải tìm 
đến ta?" 
Khâu Chí Hằng lắc đầu: "Không phải một tên, 
mà là mười lăm tên." 
"Mười lăm tên?" Diêu lão giật mình, tỉnh rượu. 
"Sao 
lại có đến mười lăm tên?"  
Diêu lão lẩm 
bẩm: "Đạo môn của hắn có bao nhiêu người chứ? Sao có thể đến mười lăm tên được?" 
Im lặng một lúc, Diêu lão ngẩng đầu lên hỏi: "Gần đây có ai trong hai người từng đến cầu Hoàng Thổ không?" 
Lý Bạn Phong lắc đầu lia 
lịa, hắn chưa từng đến đó. 
Khâu Chí Hằng nói: "Đầu năm nay tôi có đến đó một lần." 
"Tình hình bên đó ra sao?" 
"Không ổn lắm, rất tiêu điều, chẳng còn ai sinh sống." 
Diêu lão nheo mắt: "Ta nhớ không nhầm thì nơi đó sản xuất than đá, còn có mỏ sắt, không đến nỗi nào." 
Khâu Chí Hằng nói: "Làm ăn ở đó rắc rối lắm, thương nhân đều 
chuyển đến Hắc Thạch Pha, người dân bình thường cũng 
đều dọn đi hết rồi." 
Diêu lão đặt bình rượu xuống, vẻ mặt kinh ngạc: "Lẽ nào tên Tang Môn Tinh 
kia đang nhắm vào ta?" 
(Tang Môn Tinh: bại tinh trong vòng sao Thái Tuế, ám chỉ những kẻ mang đến vận rủi) 
Bạn cần đăng nhập để bình luận