Phổ la chi chủ

Chương 126: Y cười

Khâu Chí Hằng đi theo Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh đến nhà cũ của Hà gia.
Đi đến cổng nhà, Khâu Chí Hằng lập tức dừng bước, chắn người trước Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh.
Y lặng lẽ quan sát một lượt ngôi nhà này, phát hiện ra có điều gì đó bất thường.
Lý Bạn Phong núp ở phía xa, lấy khuyên tai Khản Ty ra, nhẹ nhàng gõ vào nó hai lần.
Giọng nói từ trong khuyên tai truyền đến:
"Lão gia, chờ ngài phân phó."
"Chờ xem động tĩnh của bọn họ đã."
Pháp bảo có linh tính, khuyên tai Khản Ty hơi rung lên mấy lần, Lý Bạn Phong nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của Hầu Tử Khâu và Tiêu Diệp Từ.
Hầu Tử Khâu nói:
"Trong ngôi nhà này có trạch linh, cấp bậc không phải là quá cao, nhưng đây là nhà của nó, không dễ dàng đối phó đâu."
Tiêu Diệp Từ kinh ngạc đáp:
"Quản gia Khâu, hoá ra tiểu thư Tiểu Lan là trạch tu!"
Khâu Chí Hằng lắc đầu:
"Tiểu Lan không phải trạch tu, đây không phải trạch linh của cô ấy, mà là cô ấy đang bị nhốt trong ngôi nhà này."
Tiêu Diệp Từ vội vàng ôm lấy Lục Xuân Oánh, lập tức lui lại:
"Má ơi, đó là một trạch linh vô chủ! Đó không phải là ác linh chứ?"
Lý Bạn Phong thầm nghĩ:
“Hầu Tử Khâu tới nơi này là có mục đích gì? Tiêu Diệp Từ gọi hắn là quản gia Khâu, chẳng lẽ hắn là người của Lục gia? Hắn tới để cứu Lục Tiểu Lan ra ngoài?”
Khâu Chí Hằng đứng trước cổng trạch viện, hồi lâu không nhúc nhích.
Ánh mắt y đảo qua từng góc hẻo lánh trong viện.
Hai con mèo bị y nhìn thấy, bắt đầu lăn lộn.
Một đám mèo ghép thành đôi bắt đầu chơi đùa với nhau.
Một con chuột từ góc tường chui ra, ôm lấy một con mèo.
Một con mèo lạc đàn khác bắt đầu cọ người vào gốc đại thụ.
Đại thụ duỗi cành ra cuốn lấy một gốc đại thụ khác.
Một gốc đại thụ nữa lại duỗi ra cành, cuốn lấy dây mây bên trên căn nhà tây.
Hai dây mây lại quấn lấy nhau ở cùng một chỗ.
Đúng lúc này, Lục Tiểu Lan gầy như que củi khô đang ra sức mở cửa sổ sát đất ra.
"Chú Khâu, cứu tôi với!"
Lục Tiểu Lan ló đầu ra, nhìn thấy Hầu Tử Khâu, ra sức la lên.
Khâu Chí Hằng nhìn về phía cửa sổ sát mặt đất, thông qua một khe hở nhỏ hơn mười phân mà nhìn quanh một lượt phía bên trong cửa sổ.
Theo lời Tiêu Diệp Từ, bên trong cửa sổ chỉ là một mảnh đen kịt, không có thứ gì cả.
Khâu Chí Hằng lờ mờ thấy được vị trí của trạch linh, đồng tử của y kịch liệt co lại.
Toàn bộ căn nhà tây khẽ lắc lư, Lục Tiểu Lan dùng hết khí lực kéo cửa sổ sát đất lên, cố sức ép toàn bộ cơ thể ra ngoài qua miệng cửa rộng không đến hai mươi phân.
Dây leo rũ xuống trên vách tường muốn ngăn cản cô, nhưng bọn chúng chỉ chằng chịt quấn lại ở một chỗ, bện vào nhau không cách nào thoát ra được.
Lục Tiểu Lan rời khỏi căn nhà tây, chẳng thèm để ý tới danh tiết của tiểu thư khuê các, điên cuồng chạy khỏi sân, lao thẳng vào lòng Khâu Chí Hằng.
Cô biết điều này không phù hợp với thân phận, nhưng cô không nghĩ được nhiều như vậy, hiện tại cô chỉ muốn tìm người để ôm một cái.
Nhưng Khâu Chí Hằng không có ý định ôm cô, không chỉ vì thân phận của Lục Tiểu Lan, mà còn bao gồm tình cảnh của cô lúc này nữa.
Mặc dù vị tiểu thư này đến tận bây giờ vẫn không biết mình đã rơi vào tình cảnh gì.
Khâu Chí Hằng giữ lễ né cái ôm của Lục Tiểu Lan, Lục Tiểu Lan hơi hoang mang, nhớ tới nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô ngượng ngùng ôm lấy Tiêu Diệp Từ bên cạnh.
Mặc dù không biết bọn họ là ai, nhưng bọn họ ở đây, chắc chắn là ân nhân cứu mạng của mình.
"Ơ…"
Tiêu Diệp Từ bị ôm không biết phải làm sao:
"Tiểu thư Tiểu Lan, cô, cô nhìn này, cô làm sao vậy, cô đừng khóc nữa, đừng sợ, không phải là đã thoát ra được rồi sao, đã thoát được rồi, không phải rất tốt sao."
Lục Tiểu Lan khóc một hồi lâu, xoay mặt hỏi Khâu Chí Hằng:
"Chú Khâu, làm sao mà chú biết tôi đang ở đây? Là cha tôi gọi chú tới ư?"
Khâu Chí Hằng lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh:
"Là phu nhân Diệp Từ và tiểu thư Xuân Oánh gọi tôi tới, bọn họ nói cô viết thư cho bọn họ, nhắn nhủ rằng đến nhà cũ của Hà gia tìm cô."
Phu nhân Diệp Từ?
Tiểu thư Xuân Oánh?
Họ là ai vậy nhỉ?
Lục Tiểu Lan hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh nói:
"Tôi không viết thư cho các người, tôi cũng không biết các người."
Tiêu Diệp Từ nghe vậy cau mày:
"Tiểu thư Tiểu Lan, cô nói vậy là không đúng rồi, sau khi nhận được thư của cô, chúng tôi mới vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm cô đó.
Vì tìm cô mà chúng tôi đã phải chịu không ít khổ sở đây này, hiện tại đã cứu được cô rồi, cô lại lập tức trở mặt không nhận người, việc này không hay đâu!"
Lục Xuân Oánh kéo tay Tiêu Diệp Từ, ra hiệu cho cô ta chú ý phải nói chuyện có chừng mực, bộ dạng của cô ta bây giờ nhìn không giống phong thái của phu nhân nhà giàu có chút nào.
Lục Tiểu Lan vẫn khó hiểu như cũ, Tiêu Diệp Từ mở thư tay mà Lục Tiểu Lan tự viết ra, giao cho Lục Tiểu Lan.
Lục Tiểu Lan nhìn kĩ, quả thật đúng là chữ viết của cô!
Nội dung thư đại khái là, Lục Tiểu Lan đang tha thiết tìm kiếm em gái thất lạc nhiều năm, bây giờ rốt cuộc tìm được tin tức, hi vọng Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh lập tức đến nhà cũ của Hà gia giúp đỡ.
Lục Tiểu Lan cầm thư lắc đầu liên tục:
"Đây không phải thư do tôi viết, tôi thật sự không biết các người mà."
Tiêu Diệp Từ trợn tròn mắt, rất muốn chửi thề, lại không lên tiếng được, điều này không phù hợp với khí chất của người đọc sách:
"Cô, cô, người như cô, người như cô đúng thật không tử tế chút nào, cô rốt cuộc là có ý gì đây!"
Lục Tiểu Lan không thèm để ý đến Tiêu Diệp Từ, xoay mặt nói với Khâu Chí Hằng:
"Chú Khâu, tôi phải tìm một người, hắn tên là Lý Bạn Phong, hắn còn ở Dược Vương Câu, không có ai dẫn đường, hắn sẽ không thoát ra được mất, chú nhất định phải tìm ra người này."
Khâu Chí Hằng trầm mặc chốc lát nói:
"Tiểu thư, trước tiên cô hãy đến vịnh Lục Thủy với tôi một chuyến đã, trở về phủ đệ rồi nói chuyện này sau."
Lục Tiểu Lan lắc đầu đáp:
"Tôi không thể trở về phủ đệ, việc của tôi còn chưa làm xong, tôi nhất định phải tìm được Lý Bạn Phong, chú Khâu, chú giúp tôi một chút đi."
Khâu Chí Hằng không đáp.
Lục Tiểu Lan thở dài nói:
“Nếu chú không giúp tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách vậy."
Nhất định phải tìm được Lý Bạn Phong, nhất định phải tìm được Huyền Sinh Hồng Liên, nhất định phải đòi được công đạo.
Chuyện này liên quan đến việc về sau cô có được chỗ đứng ở Lục gia hay không!
Cô quay người định rời đi, lại bị Hầu Tử Khâu chặn lại.
Lục Tiểu Lan giật mình:
"Chú Khâu, chú như vậy là có ý gì?"
Hầu Tử Khâu mặt không đổi sắc đáp:
"Tiểu thư, cô nhất định phải cùng tôi về phủ đệ, những chuyện sau khi cô trở về, tôi không quản được, nhưng một đường này, tôi có thể bảo vệ cô bình an."
"Chú Khâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tiểu Lan có chút sợ hãi, vốn cho rằng rời khỏi nhà cũ của Hà gia rồi, trên đời này không còn thứ gì có thế khiến cô sợ hãi nữa.
Nhưng hiện tại cô thật sự sợ hãi, thái độ của Khâu Chí Hằng khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
Khâu Chí Hằng móc từ trong ngực ra một bộ còng tay:
"Tiểu thư, trở về cùng tôi, nếu cô không nghe tôi khuyên, e là cô sẽ phải chịu khổ."
Lục Tiểu Lan sau khi ngạc nhiên thật lâu, không tranh luận thừa thãi nữa.
Cô biết mình không phải là đối thủ của Khâu Chí Hằng.
Khâu Chí Hằng đi phía trước, Lục Tiểu Lan đi theo ở giữa, Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh đi theo ở cuối.
Đi ngang qua chỗ ngoặt cuối hẻm, Khâu Chí Hằng liếc mắt nhìn về hướng mép tường, y cảm giác nơi này hình như có người.
Trạch tu có thiên phú khiến người khác không thể phát hiện ra, nhưng tu vi của Khâu Chí Hằng quá cao, một chút vết tích còn sót lại đã bị y phát hiện.
Cẩn thận xem xét một lượt, vẫn không tìm được tung tích của người kia, Khâu Chí Hằng tiếp tục đi về phía trước, Lục Tiểu Lan lặng lẽ theo sau lưng, vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao lại phải bắt mình lập tức trở về phủ đệ?
Hai mẹ con này có lai lịch gì?
Ai đã viết thư cho bọn họ?

Lý Bạn Phong rời khỏi Tùy Thân Cư, hút một điếu thuốc.
Trong hẻm Tuyến Xâu hẹp dài giống như bị bao phủ bởi một tầng mây đen, đè ép khiến Lý Bạn Phong khó thở.
Lục Tiểu Lan đã ra ngoài.
Cô sẽ nói ra hết thảy.
Lục gia nếu như muốn lấy được hoa sen đồng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Lý Bạn Phong.
Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.
Lý Bạn Phong có thể đánh thắng được Lục gia sao?
Đại khái là không thể.
Lục gia là một trong tứ đại gia tộc cường hãn nhất của Phổ La Châu.
Vậy thì chạy.
Có thể chạy đến chỗ nào đây?
Không có giấy thông hành, ngay cả Dược Vương Câu, Lý Bạn Phong cũng không thoát ra được.
Nếu như còn ở lại Dược Vương Câu, Lục gia dù phải đào lên ba thước đất cũng sẽ tìm thấy Lý Bạn Phong.
Chờ chút.
Đào sâu ba thước đất?
Bọn họ dám sao?
Giang Tương Bang không dám, bọn họ không dán bố cáo, cũng không treo thưởng, từ đầu đến cuối bọn họ không dám để lộ việc này.
Hoa sen đồng là của Hà Gia Khánh, Giang Tương Bang không dám đắc tội với Hà gia, cho nên không dám trắng trợn cướp hoa sen đồng.
Lục gia có sợ đắc tội với Hà gia không?
Có lẽ không sợ, nhưng bọn họ cũng chưa chắc sẽ đồng ý để lộ chuyện này, nếu không cũng sẽ chẳng tìm tới thám tử tư để đối phó với mình.
Nếu như bọn họ không muốn lộ ra, mình vẫn có thể tiếp tục trốn ở Dược Vương Câu.
Đi bộ đến đường Bài Phường, Lý Bạn Phong liếc mắt nhìn tiệm tạp hóa Phùng gia.
Hiện tại chỉ có thể ngóng trông chưởng quỹ Phùng mau chóng cầm giấy thông hành tới, hai ngàn vạn cũng tốt, ba ngàn vạn cũng được, cầm giấy thông hành đến trước đã, trước hết phải nghĩ cách để tích lũy thật nhiều tiền, sau khi có được giấy thông hành rồi, lập tức rời khỏi Phổ La Châu.
Nhưng trong đầu Lý Bạn Phong vẫn còn có một nghi vấn khác.
Rốt cuộc là ai đã tìm tới Tiêu Diệp Từ và Lục Xuân Oánh?
Chắc chắn không phải là Lục Tiểu Lan, ngoại trừ Lý Bạn Phong, Lục Tiểu Lan không thể liên lạc được với bất kỳ ai khác, nếu không cô cũng chẳng cần phải ở đây chịu khổ lâu như vậy!
Ngoài Lục Tiểu Lan ra, còn có thể là ai đây?

Bệnh viện Việt Châu số hai, trong phòng bệnh số 302, Hà Gia Khánh đang nằm trên giường bệnh, nở một nụ cười.
Hà Hải Sinh đang ngủ gật bên giường bệnh đột nhiên tỉnh giấc, nhìn Hà Gia Khánh một lát, không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Hình như vừa rồi ông ta cảm thấy Hà Gia Khánh bỗng nhiên nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận