Phổ la chi chủ

Chương 385: Hôm Nay Muốn Động Ngươi

Lý Bạn Phong ngồi trong sân của Diêu lão, nhìn một đám người đá cao hơn một mét, dọn gạch và cát bùn, đang xây tường.
Bên ngoài sân dựng một lò nung, mấy người đá đang nung gạch.
Lúc Khâu Chí Hằng lên núi, y chỉ cõng trên lưng một bao tải đá.
Trên bao tải đá này, sau khi đổ lên hai thùng nước trong, những tảng đá biến thành thợ thủ công, thợ đất, thợ ngói, thợ mộc, các loại tay nghề đều biết.
"Khâu đại ca, thứ này đổi từ đâu vậy?"
Khâu Chí Hằng nói:
"Mua từ chỗ một công tu tầng cao, trước kia tôi chỉ thích đồ của công tu, nếu không phải bị ép vào hoan tu, tôi còn thật sự muốn làm công tu."
Bị ép? Lục Đông Lương ép? Chuyện này Lý Bạn Phong cũng không hỏi nhiều. "Người anh em, sau này tôi sẽ ở đây trông coi Diêu lão, chỉ cần tin tức không bị rò rỉ ra ngoài, người ngoài sẽ không biết Diêu lão xảy ra chuyện, bọn họ cũng không dám tìm Dược Vương Câu gây phiền phức. Chuyện tiệm thuốc cậu không cần lo lắng, cách xa một chút, làm ăn vẫn có thể quản lý."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Chị dâu làm sao bây giờ? Chuyển tới cùng anh?"
Khâu Chí Hằng khẽ thở dài, việc này quả thật không dễ làm. Y không muốn để vợ chịu khổ theo mình, nhưng y là hoan tu, vợ còn phải ở bên cạnh. "Chờ tôi trở về thương lượng với cô ấy."
Lý Bạn Phong gật đầu nói:
"Anh nói với chị dâu, chờ mấy ngày nữa chuyển tới đây, đến lúc đó chúng ta thay phiên nhau ở trên núi trông coi."
"Cậu muốn ở đây trông coi? Vậy không được, cậu là lữ tu, phải đi khắp nơi, sao có thể luôn ở một chỗ?"
"Tóm lại tôi có cách."
Mấy ngày nay Lý Bạn Phong vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, rốt cuộc là để ai tới trông nom Dược Vương Câu. Cuối cùng hắn rút ra một kết luận, để bất kỳ Địa Đầu Thần nào đến Dược Vương Câu đều không thích hợp. Nhân khí của Dược Vương Câu không tính là quá thịnh vượng, chắc chắn không so được với vịnh Lục Thủy. Nhưng đây là chính địa, là một phần ba chính địa của Phổ La Châu, Địa Đầu Thần ở tân địa có ai không thèm? Cho dù mời Phùng Đái Khổ tới, cũng khó nói nàng ta có thể có ý đồ khác hay không. Canh giữ thôi, chỉ chờ Diêu lão tỉnh lại. Trước tiên mình ở đây canh một tháng, không có việc gì đi dạo trong núi phụ cận, không đi xa, thật sự không được thì dùng đan dược chống đỡ, tháng sau lại đổi Khâu Chí Hằng. Qua vài ngày, nhà cửa đã sửa xong, Lý Bạn Phong cũng hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh. Thế núi này rất phức tạp, đường núi đan xen, rất dễ khiến người ta lạc đường. Sân của Diêu lão ở vị trí giao thông thuận tiện, nhưng lại dễ thủ khó công, vị trí này cực kỳ khó tìm, đây là ánh mắt của danh tướng một đời. Hơn nữa nơi này cực kỳ hẻo lánh, Lý Bạn Phong không khỏi hoài nghi, lúc trước Tang Môn Tinh đã tìm tới như thế nào. Chỉ cần tin tức không bị rò rỉ ra ngoài, Lý Bạn Phong cảm thấy trong vòng mấy năm sẽ không có người tìm được nơi này. Nhưng trưa hôm nay, hắn đang đi dạo trong núi, lại phát hiện có một ông lão tìm tới. Ông lão này mặc một bộ quần áo vải thô, dùng khăn lông bọc đầu, phía sau có một cái sọt, trong tay cầm liềm, xem bộ dáng là người hái thuốc. Đi đâu hái thuốc không được, cần gì phải tới đây? Ông ta đi dọc theo đường mòn lên núi, cứ đi theo cách này, một lát nữa sẽ phát hiện ra sân của Diêu lão. Lý Bạn Phong muốn ngăn ông ta lại, nhưng nếu làm như vậy, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Chi bằng dùng cô nương giấy dọa ông ta chạy là được rồi. Lý Bạn Phong trở về Tùy Thân Cư, lấy cô nương giấy ra, vừa ra khỏi cửa thì thấy ông lão đã đi về một con đường núi khác. Lý Bạn Phong thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về sân của Diêu lão. Chỉ là một ông lão, thật ra cũng không cần phải căng thẳng như vậy, cho dù nhìn thấy tiểu viện của Diệu lão thì có thể ra sao? Rừng hoang núi vắng ở Phổ La Châu này rất nhiều, ngẫu nhiên gặp được một nhà dân nào đó cũng không tính là chuyện mới mẻ... Chờ chút. Lý Bạn Phong đi đến gần sân, nghe thấy tiếng động thông qua khuyên tai Khiên Ti. Hình như không chỉ có một ông lão tới. Còn có một ông lão khác đã vào phòng của Diêu lão. Nghe thấy giọng nói của ông lão này, mồ hôi của Lý Bạn Phong chảy xuống. Hắn nhận ra ông lão này. "Lão Diêu, đừng giả vờ nữa, ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi không muốn gặp ta đúng không? Ngươi không dậy thì đừng trách ta không khách khí, một phòng đồ tốt này của ngươi, ta sẽ lấy đi hết. Lá cờ này, đao này, thứ tốt như vậy đi đâu tìm?"
Phan Đức Hải! Đây là giọng nói của Phan Đức Hải! Sao lão ta lại tới đây? "Khế thư của ngươi giấu ở chỗ nào?"
Phan Đức Hải nhìn về phía Diêu lão cười nói:
"Không nói đúng không? Ngươi không nói thì ta đào, ta đào nát phòng ngươi lên, ta không tin không đào ra!"
Lý Bạn Phong cắn răng. Hiện tại hắn là lữ tu tầng bảy, cộng thêm trạch tu tầng sáu. Có thể đánh bại Phan Đức Hải không? Đối chiến trực diện chắc chắn không được, nhưng nếu có thể kéo Phan Đức Hải vào trong Tùy Thân Cư thì có phần thắng. Một mình nương tử đã có thể xử lý Bạt Sơn Chủ, liên thủ với Hồng Oánh, hẳn là có thể đối phó Phan Đức Hải. Mình ở bên cạnh trợ giúp, một đám pháp bảo cũng có thể giúp đỡ, mấu chốt là làm sao dẫn lão ta vào trong. Lý Bạn Phong đang suy nghĩ đối sách, chợt nghe thấy trong sân lại có người nói chuyện. "Xem ra chúng ta đến muộn."
"Không muộn, đúng lúc."
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới, Lý Bạn Phong theo bản năng muốn móc chìa khóa. Không vội, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, khả năng cao ngay cả cơ hội giấu chìa khóa cũng không có. Hắn là trạch tu tầng sáu, dựa vào thiên phú của trạch tu, có thể không khiến người khác chú ý. Nhưng hai người trong sân kia là nhân vật nào? Bọn họ biết rõ Phan Đức Hải ở trong phòng , à còn bình tĩnh như vậy. Liệu bọn họ có phát hiện ra mình không? Nhờ quen thuộc địa hình, Lý Bạn Phong tìm một chỗ bí mật ẩn nấp, tầm nhìn ở chỗ này tuy hạn chế, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy tình huống trong sân. Thật trùng hợp, ông lão hái thuốc kia cũng đi về phía sân. Sao ông lão này lại đúng lúc xuất hiện như vậy? Ông đi đâu không đi, cứ phải đến đây. "Có ai không? Ta chỉ đi ngang qua, xin miếng nước uống!"
Ông lão đứng ở cửa sân, nhìn vào trong. Trong sân có một tên ăn mày và một người đàn ông quần áo sang trọng đang đứng. Người đàn ông kia hơn năm mươi tuổi, nhìn ông lão ở cửa một chút, nói với tên ăn mày:
"Lại có một tên đến tìm chết."
Tên ăn mày lắc đầu:
"Trước đừng để ý đến hắn, dù sao hắn cũng không nhìn thấy chúng ta."
Người bình thường quả thật không nhìn thấy hai người bọn họ, Lý Bạn Phong có tu vi bảy cộng sáu, còn phải dựa vào kỹ pháp Kim Tình Thu Hào mới có thể nhìn thấy bọn họ. Tên ăn mày hướng về phía trong phòng nói:
"Đức chi đại giả, ra đây đi, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi."
Phan Đức Hải bước ra khỏi nhà, nhìn hai người trong sân:
"Hai vị, đã lâu không gặp, ngọn gió nào đưa hai vị tới đây hôm nay vậy?"
Người đàn ông trung niên lên tiếng:
"Nói như thể đây là nhà của ngươi vậy, ta còn đang muốn hỏi ngươi, ngươi tới đây làm gì?"
Phan Đức Hải cười nói:
"Ta đến thăm bạn cũ."
"Bạn bè? Ngươi cũng xứng sao? Lão Diêu từ khi nào lại coi ngươi là bạn?"
Phan Đức Hải nhướng mày:
"Bọn ta là bạn từ thuở nhỏ, đương nhiên là bạn tốt, lão Diêu không con không cái, gia sản của hắn đương nhiên thuộc về ta. Lâm Đức Hưng, ngươi chắc chắn không phải là bạn của lão Diêu, ngươi là thứ gì, trong lòng ngươi tự rõ."
Lâm Đức Hưng! Lý Bạn Phong nghiến răng nghiến lợi. Tên tạp chủng này vẫn còn sống! Cả đời Diêu lão bị hủy trong tay tên tạp chủng này. Vậy mà lão vẫn còn sống. Tu vi của lão cũng đã đạt tới Vân Thượng. Phải nghĩ cách giết chết lão ta. Lâm Đức Hưng nhìn Phan Đức Hải nói:
"Đừng có nói nhảm nữa, ta cũng lười nhìn ngươi, nhân lúc ta còn vui vẻ, cút nhanh cho ta."
Phan Đức Hải nghiêm mặt nói:
"Sao có thể nói như vậy? Ta tới trước."
"Ngươi tới trước thì sao? Muốn chết cứ nói thẳng!"
Tên ăn mày lên tiếng:
"Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng làm mất hòa khí, nếu lão Phan đã tới trước thì để cho hắn trò chuyện với bạn cũ đi."
Giọng nói của tên ăn mày này rất quen tai, hình như Lý Bạn Phong đã nghe thấy ở đâu đó. Nhưng vì góc nhìn bị hạn chế, hắn không nhìn rõ mặt mũi tên ăn mày. Phan Đức Hải nhìn tên ăn mày, ngữ khí khách sáo hơn rất nhiều:
"Lục lão đệ, ngươi là tổ sư khai sáng một đạo môn, khác với loại người như Lâm Đức Hưng."
Lục lão đệ? Ăn Mày Lục Thủy? Lý Bạn Phong cảm thấy sau lưng ớn lạnh. Lần này phiền toái rồi. Lấy gì để đấu với Ăn Mày Lục Thủy đây? Người tới quả nhiên là Ăn Mày Lục Thủy, hắn ta cười ha hả nhìn Phan Đức Hải nói:
"Ngươi nói xem, ta và Lâm huynh có gì khác nhau?"
Phan Đức Hải nói:
"Ngươi có địa vị có thân phận, sao có thể so sánh với loại a miêu a cẩu như hắn."
Ăn Mày Lục Thủy cười hỏi:
"Ta chỉ là một tên ăn mày, ngươi còn coi trọng ta như vậy?"
Phan Đức Hải xua tay:
"Anh hùng không hỏi xuất thân, ta và ngươi đây là anh hùng trọng anh hùng."
Ăn Mày Lục Thủy cười đến mức mặt mày nhăn nhó:
"Ngươi còn nói ta là anh hùng sao?"
Phan Đức Hải gật đầu:
"Ta vẫn luôn kính trọng ngươi là anh hùng, đã là anh hùng, thì phải biết nói đạo lý. Xét theo tuổi tác, ta là huynh trưởng của ngươi, so về đạo hạnh, ta là tiền bối của ngươi, luận đại nghĩa, có phải nên kính lão đắc thọ hay không? Nói về tiểu tiết, phải có trước có sau, nói về lễ nghi, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, những điều này có sai chỗ nào?"
Ăn Mày Lục Thủy nhìn Lâm Đức Hưng:
"Nói cũng có lý."
"Họ Phan này thật không biết xấu hổ, chúng ta đừng nói nhảm với hắn nữa!"
Lâm Đức Hưng lập tức xông về phía Phan Đức Hải. Thân pháp của lão ta nhanh nhẹn, bước chân vững vàng, không hề có động tác thừa, ra tay gọn gàng dứt khoát như vậy, rõ ràng là một võ tu. Phan Đức Hải cau mày:
"Lâm công tử, ngươi làm như vậy là không đúng, sao có thể lấy nhiều khi ít?"
Lâm Đức Hưng đột nhiên cảm thấy như giẫm phải bông, hai chân mềm nhũn, bước chân loạng choạng, vừa đi đến gần Phan Đức Hải, lão ta cảm thấy không thể thi triển võ công, không chiếm được ưu thế, nên lại lùi về. Kỹ pháp đức tu, Gặp Đức Phải Nghiêm. Lâm Đức Hưng nhìn về phía Ăn Mày Lục Thủy, muốn chờ Ăn Mày Lục Thủy cùng ra tay với mình. Ăn Mày Lục Thủy nhìn Phan Đức Hải nói:
"Vừa rồi ta không ra tay, vậy cũng gọi là lấy nhiều khi ít sao?"
Phan Đức Hải đáp:
"Đi qua ruộng dưa không cúi xuống sửa giày, đi dưới cây mận không giơ tay sửa mũ, ngươi đứng đây nhìn, chẳng phải khiến người ta nghi ngờ hay sao?"
Tầm mắt của Ăn Mày Lục Thủy trở nên mơ hồ, kỹ pháp của Phan Đức Hải đã ảnh hưởng đến hắn ta. Ăn Mày Lục Thủy cười gật đầu nói:
"Ta không nhìn là được chứ gì?"
Hắn ta nhắm mắt lại. Lâm Đức Hưng giật mình, cảm thấy thái độ của Ăn Mày Lục Thủy có chút kỳ quái, hình như hắn ta không muốn ra tay. Ăn Mày Lục Thủy không ra tay, Lâm Đức Hưng chỉ có thể tự mình ra tay, Dược Vương Câu rất quan trọng đối với lão, lão muốn dùng nhân khí của Dược Vương Câu để giữ gìn tu vi của bản thân. Lão lại tiếp cận Phan Đức Hải, Phan Đức Hải chậm rãi nói:
"Lễ là gốc rễ của đức, đánh lén là thất lễ, sẽ bị mất đi một phần đức hạnh, một phần đức hạnh nặng hơn ngàn quân!"
1 quân ở đây bằng 30 cân. Bước chân của Lâm Đức Hưng càng ngày càng chậm chạp, giống như có một ngọn núi lớn đè lên người. Kỹ pháp đức tu, Đức Dày Gánh Vật. Lâm Đức Hưng tức giận nói:
"Cẩu tặc, ngươi nói cái đức gì? Mấy năm nay ngươi làm bao nhiêu chuyện thất đức? Chính ngươi có thể đếm rõ sao?"
"Nói năng lỗ mãng, lại mất một đức."
Lưng Lâm Đức Hưng còng xuống, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất. Lão ta quay sang cầu cứu Lục ăn mày. Lục ăn mày nhắm mắt làm ngơ. Phan Đức Hải nói:
"Chính ngươi không có sức đánh một trận, lại muốn cầu cứu viện binh, hành động này thật đáng khinh, lại mất một đức."
Lâm Đức Hưng xông lên định liều mạng với Phan Đức Hải, Phan Đức Hải nói:
"Không biết tự lượng sức mình, là vì thất đức."
Lâm Đức Hưng không chống đỡ nổi thân thể, muốn lui về phía sau, Phan Đức Hải lại nói:
"Lâm trận sợ chiến, là vì thất đức."
Mỗi lần mất một đức, trên người Lâm Đức Hưng lại phải gánh chịu thêm trọng lượng ngàn quân, trước mặt Phan Đức Hải, Lâm Đức Hưng còn chưa kịp ra tay, cả người đã bị ép đến quỳ rạp xuống đất. Phan Đức Hải nhìn Lâm Đức Hưng:
"Ta vì kiếm chút lợi ích cỏn con này của Diêu lão, tốn không ít tâm tư, Dược Vương Câu cách Hải Cật Lĩnh rất gần, người xưa nói rất hay, gần nước, gần chùa thì được thơm lây, nơi này nên thuộc về ta, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý định tranh giành đi."
Lục ăn mày ở bên cạnh nói:
"Nói gần, hẳn là vịnh Lục Thủy cách Dược Vương Câu còn gần hơn."
Phan Đức Hải đáp:
"Gần quá, ngươi càng không nên ra tay, người xưa có câu, thỏ không ăn cỏ gần hang, ngươi đổi chỗ khác đi."
Vừa nói, Phan Đức Hải âm thầm tăng thêm kỹ pháp, Lâm Đức Hưng bị ép đến mức nôn ra máu. Lục ăn mày cau mày nói:
"Người xưa nói rất hay, đánh chó phải ngó mặt chủ."
Phan Đức Hải cười đáp:
"Lại có câu, giết gà dọa khỉ."
Vừa nói, Phan Đức Hải lại tăng thêm kỹ pháp, lão muốn giết Lâm Đức Hưng trước, sau đó mới từ từ xử lý Lục ăn mày. Lục ăn mày thở dài:
"Lão Phan, ngươi thật sự muốn chiếm Dược Vương Câu sao?"
"Lục lão đệ, Dược Vương Câu là ta chấm trước rồi."
"Ta ở ngay trước mặt ngươi, ngươi còn cứng miệng như vậy, thật không biết là ai cho ngươi lá gan đó!"
Ăn Mày Lục Thủy lau mồ hôi ném về phía Phan Đức Hải. Phan Đức Hải vội vàng né tránh, kỹ pháp cũng vì vậy mà mất khống chế. Thoát khỏi áp lực nặng nề, Lâm Đức Hưng lập tức lao về phía căn nhà của Diêu lão, lão ta định để Lục ăn mày đối phó Phan Đức Hải, còn mình thì đi đào khế thư của Diêu lão. Lý Bạn Phong chuẩn bị ra tay, không ngờ Phan Đức Hải đột nhiên chắn trước cửa phòng, đánh nhau với Lâm Đức Hưng. Nếu hai bên cách xa nhau hơn hai trượng, đức tu sẽ chiếm ưu thế hơn. Nhưng giờ hai người chỉ cách nhau ba thước, làm sao đức tu có thể đánh thắng võ tu được. Đánh nhau ba hiệp, mặt mũi Phan Đức Hải đầy máu, kính gọng tròn cũng bị đánh vỡ, may mà trên người lão có nhiều pháp bảo, một thanh trường kiếm đã tạm thời ép lui Lâm Đức Hưng. "Hôm nay, ta nhất định phải có được nơi này, ai cũng đừng hòng cướp đi!"
Phan Đức Hải lau vết máu ở khóe miệng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Lý Bạn Phong ngẩn người hồi lâu, hắn không hiểu sao hôm nay Phan Đức Hải lại liều lĩnh như vậy? Lão ta muốn có Dược Vương Câu đến vậy sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì ở Hải Cật Lĩnh rồi? Lục ăn mày mở to mắt, bước về phía trước hai bước:
"Ngươi muốn định, dựa vào cái gì mà chấm trước? Bây giờ ta sẽ đi đào khế thư của hắn, xem ngươi có dám động vào ta hay không."
Phan Đức Hải rất sợ hãi, lão thật sự không dám động vào Lục ăn mày, nếu động vào thì tiêu đời. Nhưng lão không nhúc nhích, vẫn đứng ở cửa. Lý Bạn Phong đã chuẩn bị xong, hắn muốn nhân cơ hội đánh lén Lục ăn mày. Lục ăn mày trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Phan Đức Hải:
"Động vào ta thử xem!"
"Sao ngươi lại ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được động vào người khác thôi sao?"
Ngoài sân vang lên giọng nói của một người, mọi người cùng nhìn ra, mới phát hiện ông lão xin nước uống lúc nãy vẫn chưa đi. Ông ta có thể nhìn thấy ba người trong sân ư? Ông ta nhìn bằng cách nào? Lão già bước vào sân, Lục ăn mày hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Ngươi không cần biết ta là ai."
Lão già phất tay, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thanh niên. Lý Bạn Phong kinh hãi, hắn nhận ra thanh niên này. Lão già nói với thanh niên:
"Tiểu Căn, đưa thùng nước cho ta."
Tiểu Căn đưa thùng nước cho lão già. Lão già xách thùng nước nói với Lục ăn mày:
"Hôm nay, ta sẽ động vào ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận