Phổ la chi chủ

Chương 148: Nương tử đừng sợ

Máy hát cuối cùng cũng phát ra âm thanh, Lý Bạn Phong thở dài một hơi:
“Nương tử, ta cứ nghĩ là nàng bị thương nặng, nói không nên lời.”
“Bị thương nặng? Tướng công nói gì vậy chứ? Người phụ nữ tốt phải vừa lên được phòng khách, lại vừa xuống được phòng bếp, xử lý chút chuyện cỏn con như vậy còn nói bị thương! gì cơ”.
Trong lúc nói chuyện, âm thanh của máy hát có chút biến điệu, giống như đi qua dốc núi vậy, âm điệu lúc cao lúc thấp, Lý Bạn Phong lại bắt đầu lo lắng.
“Tướng công, nguyên liệu nấu ăn hôm nay đặc biệt, lần này tiểu thiếp thực sự đã ăn no rồi, chàng hãy đưa thi thể cho Hồng Liên xử lý, ả có thể luyện chế cho chàng vài thứ tốt, kể cả khi tướng công không dùng được thì cũng có thể bán được giá tốt.
Tướng công cũng biết tính tình của tiểu thiếp rồi đó, ăn no bụng là muốn! đi ngủ thêm một lát, nếu tướng công có việc! thì cứ đi làm đi, không cần để ý đến thiếp.”
Máy hát nói chuyện liên tục bị chuyển điệu, Lý Bạn Phong nhìn linh kiện vỡ nát nằm rải rác trên mặt đất, lại cau mày.
Xùy xùy!
“Tướng công, không cần phải lo! lắng mấy thứ vụn vặt kia đâu, vốn dĩ cũng không có tác! dụng gì, thêm chúng cũng không nhiều, bớt đi chúng cũng không ít, chờ tiểu thiếp tỉnh ngủ sẽ nhặt lại mấy cái trong số đó rồi lắp vào là được.”
Lý Bạn Phong nhặt một chiếc bánh răng lên, phát hiện bánh răng đã gãy, trục bánh xe cũng bị cong.
Cái này cũng có thể lắp lại được sao?
“Tướng công, mau xử lý thi! thể của con sâu kia đi, tiểu thiếp nhìn nó thấy buồn nôn quá.”
Lý Bạn Phong đưa hoa sen đồng đến.
Hoa sen đồng cảm nhận được thi thể của Thoa Nga phu nhân, nhanh chóng mở to cánh hoa, đưa bà ta vào bên trong.
Xùy xùy!
Máy hát lại dặn dò một câu:
“Tướng công, tiểu thiếp thật sự rất mệt! buồn ngủ, muốn ngủ! một giấc thật ngon, tướng công đưa Hồng Liên đặt ở ngoại thất đi, đừng để ả làm phiền đến thiếp.”
Sợ bị làm phiền?
Đây là không còn sức để đề phòng hoa sen đồng nữa sao?
Lý Bạn Phong chuyển hoa sen đồng đi rồi quay trở lại chính phòng xem máy hát, máy hát đã không còn phát ra âm thanh.
Hắn dọn linh kiện bị vỡ nát lung tung vào một chỗ, trầm mặc một lúc rồi rời khỏi Tùy Thân Cư.
Hoa sen đồng ở ngoại thất hừ lạnh một tiếng:
“Đồ ác phụ, ngươi cũng có ngày hôm nay, cơ thể bị hủy rồi ngươi còn không dám nói, đến cùng thì ngươi cũng không tin được tên điên kia, ta muốn xem ngươi còn chịu đựng được bao lâu nữa.”
Máy hát đổi giọng đáp lại một câu:
“Tiện nhân, ngươi có tin bây giờ ta giết ngươi không.”
“Ngươi có giỏi thì lại đây!”
“Hồng Liên, ngươi đừng quá ngông cuồng, bước vào căn phòng này thì vị kia ở trên trời không còn cảm ứng được ngươi, nếu không có vị kia chiếu cố, ngươi thật sự nghĩ ta không giết được ngươi chắc?”
Lý Bạn Phong lần theo dấu chân tìm được Mã Ngũ, mang theo y trở về thôn Lam Dương.
Sống sót sau tai họa, Mã Ngũ vẫn còn sợ hãi, trên đường y không ngừng hỏi Lý Bạn Phong về phương pháp thoát khỏi Thoa Nga phu nhân, Lý Bạn Phong im lặng không nói.
Quay lại nhà gỗ, Lý Bạn Phong hỏi một việc:
“Anh Mã, anh biết chỗ nào trong thôn Lam Dương có máy hát không?”
Hắn phải nghĩ cách thay vài linh kiện cho nương tử.
“Máy hát?”
Mã Ngũ suy tư chốc lát:
"Thứ này không dễ tìm đâu, tôi nhớ hình như Tống gia có một chiếc máy hát.”
“Là máy hát hơi nước sao?”
“Máy hát hơi nước? Của Mỹ sản xuất?”
Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Thứ này thì càng hiếm gặp, tôi chỉ biết có một chiếc ở trên tàu hỏa riêng của Lục gia, tôi nhìn thấy mấy lần rồi, rất phiền phức, vừa phải thêm nước còn vừa phải đổ xăng.”
Mã Ngũ chỉ từng gặp một chiếc?
Lý Bạn Phong nhớ ra rồi.
Chưởng quỹ phùng đã từng nói, đây là máy hát được sản xuất thủ công của nước Mỹ, toàn bộ Phổ La Châu chỉ có hai chiếc.
Một chiếc ở trong tay của Lý Bạn Phong, chiếc còn lại ở trên tàu hỏa riêng của Lục gia.
Đi lên tàu hỏa riêng của Lục gia trộm chiếc máy hát còn lại về đây?
Đến tàu hỏa Lý Bạn Phong còn không vào được, còn muốn mò lên tàu hỏa riêng của Lục gia?
Chuyện này rõ ràng không khả thi.
Mã Ngũ ở bên cạnh nói:
“Anh Lý, nếu anh thích máy hát thì đừng mua loại xịn như vậy, anh mua loại tay quay ấy, hoặc loại lên dây cót cũng rất tốt, giá cả cũng phải chăng.”
“Đi đâu mua?”
Mã Ngũ suy nghĩ một lát rồi nói:
“Tiệm máy hát Diệu Thanh ở thành Lục Thủy, đồ còn đặc biệt đầy đủ, nhưng với tình hình hiện tại của anh thì tốt nhất đừng vào thành.”
Lý Bạn Phong mở ra bản đồ mua được từ chỗ chưởng quỹ Phùng:
“Anh nói cho tôi trước đi, tiệm máy hát Diệu Thanh ở chỗ nào?”
Mã Ngũ nhìn vào bản đồ, hơi lắc đầu nói:
“Bản đồ này không được chi tiết cho lắm, cũng khó mà nói.”
Bản đồ mà chưởng quỹ Phùng đưa cho Lý Bạn Phong là bản đồ của toàn bộ vịnh Lục Thủy.
Tuy nhiên, tình hình thực tế của vịnh Lục Thủy còn phức tạp hơn trên bản đồ rất nhiều.
Dải đất trung tâm của vịnh Lục Thủy gọi là thành Lục Thủy.
Bên ngoài thành Lục Thủy còn được bao quanh bởi một số trấn nhỏ.
Rìa ngoài của trấn nhỏ là một vài hương thôn chính quy, người trong thôn sống dựa vào trồng trọt, cung cấp nông sản cho thành Lục Thủy.
Rìa ngoài của hương thôn chính quy là hương thôn không chính quy, thôn Lam Dương là một trong số đó.
Những hương thôn không chính quy gần như không có người trồng trọt, nhưng cũng có thể cung cấp tài nguyên đặc biệt cho thành Lục Thủy.
“Như vậy xem ra khoảng cách rất xa.”
Mã Ngũ chỉ trên bản đồ:
“Khoảng một trăm hai mươi dặm, anh Lý, nếu anh nhất định phải vào thành, chúng ta chọn một ngày thích hợp, tôi tìm người đi thăm dò tình hình trước…”
“Không chọn ngày nữa, chính là hôm nay.”
“Hôm nay muốn vào thành luôn hả?”
Mã Ngũ ngây cả người:
"Chỉ vì mua máy hát?”
“Đúng vậy, chỉ vì mua máy hát.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Tôi muốn nghe nhạc, một ngày không được nghe thì khó chịu trong người.”
“Anh Lý có sở thích này?”
Mã Ngũ muốn cười, nhưng Lý Bạn Phong không hề nói đùa.
Mã Ngũ thấy thế bèn vội vàng thu dọn đồ đạc:
"Tôi mang một ít đồ ăn, hai chúng ta cùng đi.”
“Anh không cần đi đâu, nói vị trí cho tôi là được.”
Lý Bạn Phong không định mang theo Mã Ngũ, y đi quá chậm.
Mã Ngũ không biết nên nói gì:
“Anh Lý, rốt cuộc anh định đi thành Lục Thủy làm cái gì vậy?”
“Không phải đã nói rồi sao, tôi muốn đi mua máy hát, một giây cũng không chờ được.”
Nhà chính Lục gia, Lục Đông Lương gọi một vị văn tu tầng năm tới, kiểm tra kiến thức của Lục Xuân Oánh.
Ở Phổ La Châu, văn tu và võ tu đều được cho là chính thống, tứ đại gia tộc cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ là Lục gia không bảo thủ giống như Mã gia, cũng không bài xích các đạo môn khác, nhưng với tư cách là tiểu thư khuê các, chọn văn tu hiển nhiên là hợp lý hơn.
Văn tu tầng năm đưa ra mấy chục đề tài, Lục Xuân Oánh đối đáp trôi chảy, đây cũng là nhờ vào sự dạy bảo hằng ngày của Tiêu Diệp Từ, đừng xem cô chỉ là tầng một, nền tảng cô dạy cho Lục Xuân Oánh cũng rất vững chắc.
Lục Đông Lương gật đầu khen Lục Xuân Oánh đôi ba câu.
“Không tệ, khá tốt.”
Hai câu khen ngợi này nghe có chút miễn cưỡng, Lục Xuân Oánh cẩn thận suy đoán tâm tư của Lục Đông Lương.
Thật ra cô bé cũng không phải bây giờ mới suy đoán, mà đã luôn suy đoán từ lúc đặt chân bước vào Lục gia.
Lục Đông Lương là lữ tu tầng cao, không thể nào xác định được tu vi cụ thể.
Nhưng con cái của lão không có ai lựa chọn làm lữ tu.
Là Lục Đông Lương không muốn sao?
Đương nhiên không phải.
Đặc điểm của lữ tu là không có chỗ ở cố định, nhiều năm qua, Lục Đông Lương bôn ba ngược xuôi khắp nơi, kinh doanh gia nghiệp, đối với lão mà nói, từ trước tới nay việc tu hành chưa từng là gánh nặng.
Nhưng con cái của lão không nhất thiết phải chịu khổ như thế.
Tiêu Diệp Từ đã từng kể cho Lục Xuân Oánh một câu chuyện xưa, câu chuyện nói về một vị thiên kim tiểu thư ba lần bỏ trốn cùng với người yêu của mình.
Ba lần bỏ nhà theo trai đều thất bại, nguyên nhân là vì vị thiên kim tiểu thư này không chịu được sự gian khổ trên đường đi.
Trên đường đi, cửa ải màn trời chiếu đất này không hề dễ chịu.
Tiêu Diệp Từ từng khuyên Lục Xuân Oánh, nếu có một vị công tử nhà giàu nào đó nói rằng hắn chán nản vì bị ràng buộc, muốn tự do, muốn đi xa, tuyệt đối đừng tin là thật, hắn chỉ muốn ra ngoài dạo chơi, chứ không phải thật lòng muốn cùng con lang thang chịu khổ.
Lữ tu và du lịch hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Lục Xuân Oánh quan sát sắc mặt của Lục Đông Lương, cẩn thận hỏi một câu:
“Cha, con muốn gặp mẹ một lần.”
Cô bé đã rất lâu chưa được gặp Tiêu Diệp Từ.
"Sau này hãy nói."
Mặt Lục Đông Lương tối sầm, tùy tiện đáp một câu cho có lệ.
Lục Xuân Oánh nhỏ giọng hỏi:
"Cha, có phải cha cảm thấy cô ấy căn bản không phải là mẹ của con?"
Lục Đông Lương cau mày, hỏi ngược lại:
"Con cảm thấy cô ta là mẹ của con?"
Dựa theo Lục Đông Lương phỏng đoán, Lục Xuân Oánh sẽ nói cô bé đã nhận người mẹ này rồi, sau đó sẽ kể tỉ mỉ về quá khứ họ sống nương tựa lẫn nhau, sẽ khóc cầu xin Lục Đông Lương chấp nhận Tiêu Diệp Từ.
Lão ghét nhất những thứ tình cảm sến súa vô giá trị này.
Thế nhưng Lục Xuân Oánh chỉ bình tĩnh trả lời một câu:
“Con cảm thấy cô ấy không phải.”
Lục Đông Lương nheo mắt lại hỏi:
"Làm sao con nhìn ra được?"
“Tuổi của cô ấy làm chị con thì còn được, sao có thể là mẹ chứ, đây là chuyện hiển nhiên.”
Lục Đông Lương cười nói:
“Vậy vì sao con còn muốn gặp cô ta?”
“Chính là để nói rõ với cô ấy, con đã về nhà rồi, con đã nhận người thân rồi, chuyện quá khứ nên để nó qua đi.
Cô ấy không phải mẹ con, cũng không phải người nhà của con, về việc cô ấy có lai lịch gì, điều này không quan trọng, cần phải chặt đứt một vài ý nghĩ của cô ấy.
Nhưng cũng không thể để cô ấy nói lung tung bên ngoài, khiến cho người ngoài mắng con là không có lương tâm, cho cô ấy một khoản tiền rồi đuổi đi là được.”
Lục Đông Lương rất hài lòng với đáp án này.
Ý kiến này với ý kiến của Lục Đông Lương gần như giống nhau, chỉ có điều khác biệt duy nhất đó là Lục Đông Lương không muốn đuổi Tiêu Diệp Từ đi, lão muốn Tiêu Diệp Từ hoàn toàn biến mất.
Nhưng kết quả của hai việc cũng không mâu thuẫn với nhau.
Nếu đổi một người khác ngồi ở đây, có khả năng sẽ cảm thấy Lục Xuân Oánh quá ác độc.
Nhưng Lục Đông Lương không cảm thấy như vậy, lão cảm thấy con gái của lão phải có dáng vẻ như vậy.
Lão hơi gật đầu nói:
“Được, hai ngày nữa, con đi gặp cô ta một lần đi.
Bây giờ trước hết nói một chút chuyện nhập môn của con, vị văn tu lúc nãy, cha định để ông ta làm sư phụ của con, con thấy thế nào?”
Mắt của Lục Xuân Oánh lấp lánh nói:
“Cha, cha muốn nghe con nói thật sao?”
“Cái này còn phải hỏi?”
Lục Đông Lương trừng mắt:
“Chẳng lẽ con còn có thể nói dối cha?”
“Cha, nếu nói thật, con không muốn làm văn tu.”
“Vì sao?”
Lục Đông Lương giật mình.
“Tiêu Diệp Từ chính là văn tu, con ở với cô ta nhiều năm như vậy, luôn cảm thấy cô ta là một người không có tiền đồ.”
Lục Đông Lương cười nói:
“Vậy con cảm thấy người như thế nào mới có tiền đồ?”
“Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, băng qua thiên sơn, vượt qua vạn thủy, mới tính là thật sự có kiến thức, cha, con muốn theo cha học lữ tu.”
“Con muốn tu lữ tu?”
Lục Đông Lương vừa mừng vừa sợ, lại lo nha đầu này không chịu được khổ:
"Con nghĩ kỹ chưa, lữ tu rất khổ, không thể ngồi yên dù một ngày.”
“Cha, con mới từng này tuổi, suốt ngày cứ muốn trốn nơi nhàn hạ thì phải trốn đến khi nào đây?”
Lục Đông Lương càng nghe càng mừng:
“Oánh Oánh, nếu đã quyết định rồi, con định khi nào thì nhập môn?”
Lục Xuân Oánh suy nghĩ một lát rồi nói:
“Hôm nay luôn đi.”
Lục Đông Lương kinh ngạc:
“Hôm nay? Sao lại phải gấp như vậy?”
“Nếu không phải lo lắng cha không đồng ý, vài ngày trước con đã muốn nhập môn, con nóng lòng từ lâu lắm rồi.”
Lục Đông Lương mỉm cười.
Tính cách đứa nhỏ này sao mà giống lão quá?
Ngay cả phần hấp tấp này cũng rất giống lão.
Đây không thể gọi là hấp tấp, lúc cần gấp thì gấp, lúc cần chậm thì chậm, đây gọi là làm việc có chừng mực.
“Oánh Oánh, vậy chúng ta nói xong rồi, lát nữa cha gọi dược sư lại đây, con chuẩn bị trước đi, nhập môn có thể sẽ hơi đau, trước tiên để hắn chuẩn bị thuốc tê cho con đã.”
Lục Xuân Oánh lắc đầu nói:
“Không cần thuốc tê, chỉ là đau một chút thôi mà. Cha, năm xưa cha nhập môn có dùng thuốc tê không?”
Lục Đông Lương lắc đầu:
“Ông nội con năm xưa không cho cha học lữ tu, cha tìm người bán rong để nhập môn, làm gì có thuốc tê nào, trực tiếp dùng thuốc bột nhập môn vỗ lên bụng, tự mình cắn răng chịu đựng.”
“Cha không dùng, con cũng không dùng!”
Lục Đông Lương lắc đầu nói:
“Vậy thì không được, lúc đó cha không còn cách nào khác mới phải chịu khổ như vậy, đâu thể nào để con cũng trải qua nỗi khổ này.”
Tối hôm đó, Lục Xuân Oánh nhập môn lữ tu thành công, Lục Đông Lương sắp xếp Tiêu Diệp Từ đến gặp Lục Xuân Oánh một lần.
Nhìn thấy Lục Xuân Oánh, Tiêu Diệp Từ rất kích động, ân cần hỏi:
“Bé con chịu khổ rồi, nhập môn rất đau, bây giờ còn đau không? Đã ăn gì chưa…”
Lục Xuân Oánh mặt lạnh tanh nhìn Tiêu Diệp Từ, không nhịn được nói một câu:
“Tôi gọi bà đến vì để nói cho bà, duyên phận của chúng ta đến đây thôi, về sau mỗi người sống cuộc sống riêng của mình, những năm này cảm ơn bà đã chăm sóc tôi, bà nhanh đi đi.”
Tiêu Diệp Từ kinh ngạc nhìn Lục Xuân Oánh, một hồi lâu nói không nên lời.
Lục Xuân Oánh lấy ra một cái hộp, bên trong đựng một trăm đồng Đại Dương, giao cho Tiêu Diệp Từ:
“Đây là một phần tấm lòng của tôi, cha tôi đến lúc đó sẽ còn cho bà một khoản tiền, về sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
Quầng mắt Tiêu Diệp Từ đỏ hoe, kêu một tiếng:
“Bé con..”
“Mau cất tiền đi, dù sao cũng phải để dành tiền đi đường chứ.”
Lục Xuân Oánh quay mặt sang, không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Tiêu Diệp Từ cầm chiếc hộp, rời khỏi phòng ngủ của Lục Xuân Oánh.
Cô không biết bản thân mình quay về kiểu gì.
Đợi đến khi trở về trong phòng của mình, cô nhìn chằm chằm chiếc hộp đựng tiền Đại Dương kia rất lâu.
Cô thật sự muốn vứt chiếc hộp này đi, sau đó bí mật rời khỏi căn biệt thự này.
Ăn cơm phải nhìn sắc mặt, đi ra ngoài phải nhìn sắc mặt, ngay cả đi vệ sinh cũng phải nhìn sắc mặt.
Những chuyện này đều có thể nhịn được, nhưng Tiêu Diệp Từ không thể nhịn được thái độ của Lục Xuân Oánh.
Cô cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi tôn nghiêm.
Bản thân là văn tu tầng một, sau này tìm bừa một công việc để làm cũng có thể diện hơn là sống như hiện tại.
Nhưng cuối cùng cô vẫn mở chiếc hộp ra.
Bởi vì trên người cô thực sự đến tiền lộ phí cũng không có.
Trong hộp đựng một trăm đồng Đại Dương, đây không phải con số nhỏ, đủ cho Tiêu Diệp Từ tiêu một thời gian.
Dưới đống tiền Đại Dương hình như có thứ gì.
Là một tờ giấy.
Tiêu Diệp Từ mở ra đọc, trên giấy viết:
“Mẹ, con nhập môn rồi, tối mai tìm cơ hội, chúng ta trốn đi!”
Trong phòng ngủ, Lục Xuân Oánh bấu chặt chăn.
Chọn lữ tu là để chạy trốn cho nhanh.
Mẹ, mẹ nhất định phải mở hộp ra xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận