Phổ la chi chủ

Chương 128: Lên khung cảm nghĩ (Hết quyển 1)

Phổ La Châu, vịnh Lục Thủy, thành Lục Thủy, vũ trường Bách Lạc Môn.
Sa Lạp đẹp trai lai láng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, ngồi bên bàn tròn cạnh vũ trường, lặng lẽ tìm kiếm mục tiêu tối nay.
Mục tiêu xuất hiện, là một quý cô mặc sườn xám tím sẫm, quý cô cắn nhẹ tẩu thuốc, yên lặng nhìn chăm chú về phía trung tâm vũ trường.
Cô thở ra một hơi thuốc, khói thuốc bao phủ đọng lại trên nốt ruồi nơi khóe mắt, giống như muốn nói ra sự cô đơn tịch mịch của cô.
Xập xình!
Máy hát đổi một bài mới.
Điệu Tango, “Cách xa một bước”.
Sa Lạp đẹp trai bước theo nhịp điệu đặc trưng của điệu Tango, đi tới bên cạnh cô nương, xòe tay ra, thực hiện phép lịch sự tối thiểu của một quý ông:
"Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?"
Quý cô quan sát Sa Lạp, thoáng có chút do dự.
Sa Lạp rút từ trong túi áo ra một đóa hoa hồng, đưa tới trước mặt cô nương.
Hai gò má cô nương hơi ửng đỏ, ánh mắt thoáng chút si mê.
Lý Bạn Phong nhận lấy hoa hồng trong tay Sa Lạp, nhìn cô nương đối diện, thâm tình nói:
"Cô không nên nhảy với hắn, đầu hắn có chút vấn đề."
Sa Lạp ưỡn thẳng lưng, rũ khóe mắt nhìn Lý Bạn Phong:
“Anh có chứng cứ gì chứng minh đầu tôi có vấn đề?"
Xì xì!
Máy hát hừ lạnh một tiếng nói:
"Ai da, tướng công nhà ta không nói sai đâu, đúng là đầu óc ngươi có vấn đề thật."
Sa Lạp đẹp trai trợn mắt nhìn máy hát một cái, tiếp đó lại quay sang Lý Bạn Phong nói:
"Nhân chứng này không tính!"
Lý Bạn Phong đưa ra một tờ giấy khám bệnh:
"Đây là vật chứng, trên này có tên của anh."
Sa Lạp đẹp trai cười lớn một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ nhìn Lý Bạn Phong:
"Chẳng lẽ anh thì không sao?"
Lý Bạn Phong lấy ra một vật chứng khác:
"Tôi có giấy chứng minh đã xuất viện, anh có không?"
Sa Lạp cúi đầu.
Y không có giấy xuất viện.
Nhưng chuyện này không quan trọng!
Sa Lạp một lần nữa rút ra một đoá hoa hồng, thâm tình nhìn quý cô:
"Mặc dù tôi có bệnh tâm thần thật, nhưng đây không phải lý do để ngăn cản tình yêu của chúng ta, tối nay chúng ta vô tình gặp nhau, đó chính là duyên phận ông trời đã sắp đặt cho đôi ta."
Nói xong, Sa Lạp cắn hoa hồng ở ngang miệng, chờ đợi phản ứng của quý cô.
Quý cô bị sự chân thành của Sa Lạp làm cho cảm động.
Quý cô vội vàng rút đóa hoa từ trong miệng Sa Lạp ra, hoa hồng có gai nhọn, cứa lên môi Sa Lạp hai vệt máu.
Quý cô cầm đóa hoa hồng, nuốt nước mắt nói:
“Tôi tin vào duyên phận của chúng ta, tôi là một kẻ khổ tu, nếu đã chấp nhận yêu tôi, đồng thời anh cũng sẽ phải nhận lấy nỗi thống khổ của tôi.”
Sa Lạp che miệng, cũng rơi lệ:
"Thật ra chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa đến mức là cái gì đó lớn lao như duyên phận."
Quý cô giận tím mặt:
"Đây là địa bàn Sở gia, anh đã chọn tôi, không thể nào vứt bỏ tôi, từ bỏ tôi, nếu đã như vậy anh cũng đừng nghĩ tới việc có thể còn sống mà rời khỏi đây."
Sa Lạp che miệng lắc đầu nói:
"Tôi thật sự bị bệnh tâm thần, cô sẽ ghét bỏ tôi."
Bệnh tu Thôi Đề Khắc cầm ly rượu vang đi tới:
"Tôi không chê anh, này anh bạn của tôi, tôi có một bệnh viện, anh có thể đến đó để trị liệu, tôi cảm thấy bệnh tâm thần rất là thơm ngon."
Mã Ngũ nhắc nhở Sa Lạp một câu:
"Tuyệt đối đừng đến bệnh viện của hắn, không ai biết được anh sẽ lại biến thành bộ dạng gì đâu, ngoài ra còn có vị tiểu thư này, ân oán giữa tôi và cô còn chưa chấm dứt đâu đấy."
"Các người có ân oán gì thế?"
Sa Lạp rất hiếu kì.
Không đợi Mã Ngũ trả lời, Thoa Nga phu nhân to xác đã chen vào giữa vũ trường, dùng hai đầu vòi cuốn lấy Sa Lạp:
"Đừng để ý tới ân oán của bọn họ nữa, đi cùng với tôi đi, tôi sinh cho anh một đứa nhỏ."
Vị thám tử Da Boyens trông vô cùng lạc lõng:
"Vậy đứa nhỏ của chúng ta thì làm sao đây?"
Sa Lạp đẹp trai lắc đầu nói:
"Chuyện đẻ con trước để sang một bên đã, hiện tại tôi muốn nhảy."
Diêu lão tiên sinh lắc lắc bầu rượu trống rỗng nói với Sa Lạp:
"Cho ta một bầu rượu ngon, cho đi rồi tôi nhảy với cậu."
Người bán hàng rong đẩy xe hàng tiến vào vũ trường:
"Rượu ngon thì tôi có đây, thuốc xịn trà ngon cái gì tôi cũng có hết."
Sa Lạp thở dài, lau vết máu bên khóe miệng:
"Tôi chỉ muốn nhảy một điệu thôi mà, ai lại làm loạn hết cả cái vũ trường như vậy?"
Hà Gia Khánh từ trên giường bệnh ngồi dậy, lên tiếng cười nói:
"Nhảy đi, vũ hội chỉ vừa mới bắt đầu thôi, tôi nhảy tốt nhất đó, chúng ta hãy cùng nhau nhảy nhót khắp Phổ La Châu này đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận