Phổ la chi chủ

Chương 182: Chọn mảnh đất

Trong tứ đại gia tộc, Mã gia thích mua đất nhất, cũng khai hoang ở tân địa nhiều nhất, Mã Ngũ từng đi theo để quan sát khai hoang, ít nhiều vẫn có chút kinh nghiệm.
Nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ quan sát, Mã Ngũ chưa từng thật sự trải qua khai hoang, với thực lực của gia tộc y, không cần phải để y mạo hiểm, những loại chuyện này đều thuê chuyên gia đến làm.
Cho dù là hiện tại, Mã Ngũ cũng không muốn mạo hiểm, y muốn để cho Tả Vũ Cương mang theo hai tên chi quải đi khai hoang hơn.
Nhưng Lý Bạn Phong không đồng ý.
Mảnh tân địa này ngoại trừ có lợi cho việc tu hành, còn là chỗ lánh nạn của Lý Bạn Phong ‌và Mã Ngũ. Vì vậy, trước khi có thể hoàn toàn tin tưởng Tả Vũ Cương, Lý Bạn Phong không muốn cho hắn ta biết vị trí của tân địa.
Chân Cẩm Thành và Tào Chí Đạt cũng tương tự, cũng không thể đi cùng.
Mã Ngũ thấy Lý Bạn Phong kiên quyết như vậy, đành phải nghe theo.
Thật ra chuyện khai hoang này phụ thuộc rất nhiều vào vận may, Mã Ngũ cảm thấy rủi ro không hề nhỏ, đây là kinh nghiệm đã được đúc kết ra từ những cuộc khai hoang của Mã gia. Nhưng nếu xét đến những trường hợp đặc biệt mà nói, tu giả tầng một đơn thương độc mã khai hoang thành công cũng không phải là chưa từng có.
Hơn nữa, gặp phải nguy hiểm, cùng lắm thì từ bỏ khai hoang, vẫn còn có cơ hội chạy trốn, nhưng trong vòng phạm vi trăm dặm sẽ không thể khai hoang được nữa.
"Ở Phổ La châu, theo tôi được biết, kẻ có nhiều kinh nghiệm khai hoang nhất chính là thám tử tư Da Boyens, hắn từng giúp nhà tôi sắm sửa cống phẩm, chủng loại và số lượng bao nhiêu tôi vẫn còn nhớ rõ đôi chút, những vật này đều dễ sắm, nhưng trước hết chúng ta phải chọn sẵn địa điểm."
Lý Bạn Phong đưa ra hai lựa chọn, một là hoang nguyên ở giữa Hồ Lô Câu và sông Thiết Tuyến, hai là hoang nguyên ở giữa Tiểu Hoàng Tuyền và Vườn Quýt.
Hai người cuối cùng lựa chọn hoang nguyên ở giữa Tiểu Hoàng Tuyền và Vườn Quýt.
Ở đó có thể dễ dàng bổ sung đồ ăn, quýt trong Vườn Quýt có thể ăn, Mã Ngũ biết rõ điều này.
Từ phía Lý Bạn Phong mà nói, chủ của Vườn Quýt có quan hệ không tệ với hắn, thời điểm mấu chốt cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Chọn địa điểm xong, chuyện còn lại chính là vấn đề tu hành của Mã Ngũ.
Không thể mang theo cô nương, Mã Ngũ cũng nói rồi, nhờ viên Kim Nguyên Đan trước kia vẫn đủ cho y tiêu hao một khoảng thời gian.
Lý Bạn Phong còn cho Mã Ngũ thêm bảy viên Huyền Sí Đan, một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, còn có thể giúp Mã Ngũ chèo chống được vài ngày.
Hành trang đều đã chuẩn bị đầy đủ, Mã Ngũ chọn một đôi giày có linh tính, đế giày rất dày, đường vân của đế giày rất sâu, có thể tăng tốc độ bình thường lên gần gấp đôi, xuất phát cùng Lý Bạn Phong.
Thời điểm chuẩn bị lên đường, Mã Ngũ giao phó thôn Lam Dương cho Tiểu Xuyên và Tả Vũ Cương.
Những chuyện thường ngày giao cho Tiểu Xuyên xử lý, tình huống đặc biệt thì giao cho Tả Vũ Cương đối phó.
Tiểu Xuyên có chút lo lắng:
"Ngũ gia, tôi đọc chẳng được bao nhiêu chữ, anh để tôi xử lý chuyện làm ăn, chẳng phải sẽ thành trò cười hay sao?"
"Đây không phải trò cười."
Mã Ngũ rất có lòng tin đối với Tiểu Xuyên:
"Sắp hết năm rồi, đám thợ săn đều ở nhà ăn Tết, chuyện làm ăn vốn cũng không nhiều.
Vả lại, bình thường cậu đi theo giúp tôi nhập hàng xuất hàng, cũng học được không ít bản lĩnh, đây là thời điểm nên rèn luyện một chút."
Mã Ngũ thật sự tin tưởng Tiểu Xuyên, nhưng y có chút không tin ‌tưởng Tả Vũ Cương.
Thông qua việc tiếp xúc suốt mấy ngày qua, Mã Ngũ nhận ra Tả Vũ Cương là một chi quải giỏi, chỉ cần trong thôn có ai gây chuyện, Mã Ngũ ra lệnh một tiếng, Tả Vũ Cương sẽ lập tức đi dẹp loạn ngay.
Nhưng nếu như Mã Ngũ không hạ lệnh, sự việc sẽ có chút phiền phức, Tả Vũ Cương không phải là người giỏi đưa ra quyết định.
Đến cửa thôn, Lý Bạn Phong thấy Tiểu Căn đang vét "vàng ‌lỏng".
Trời đông giá rét như vậy, vàng lỏng không hề dễ tìm, Tiểu Căn cõng hai cái xô, mồ hôi đầm đìa, tìm kiếm khắp nơi.
Lý Bạn Phong thấp giọng hỏi:
"Cậu ấy lên tầng rồi?"
Mã Ngũ gật đầu đáp:
"Hôm qua cậu ấy nói với tôi, cậu ấy cảm giác mình đã lên tầng một, cảm ứng của tu vi chắc ‌hẳn không thể sai được."
"Cho dù lên tầng một, cậu ấy cõng một cái xô cũng đủ rồi, lên tầng hai mới cần cõng hai xô, chẳng phải chính miệng người bán hàng rong đã nói rồi hay sao?"
Mã Ngũ đáp:
"Tiểu Căn nói, cõng nhiều hơn một xô, có thể tích lũy được nhiều quang âm hơn một chút."
Lý Bạn Phong cười khen ngợi:
"Thằng bé này có tiền đồ."
Bởi vì mang Mã Ngũ theo, tốc độ đi đường hơi chậm một chút, nhưng trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, vượt qua Hồ Lô Câu rất suôn sẻ.
Hồng Nê Cương cũng tương tự, Lý Bạn Phong đã đi qua một lần, tìm được một lộ tuyến an toàn, dựa vào trí nhớ của lữ tu đối với phương hướng, dẫn theo Mã Ngũ thuận lợi xuyên qua đầm lầy.
Sông Thiết Tuyến hơi phiền phức, Mã Ngũ không có dụng cụ biết bay.
Lý Bạn Phong có, hắn lấy ra Phán Quan Bút mà hai tên lưu manh kia đã tặng cho mình.
Dùng Phán Quan Bút vẽ một vòng tròn tại chỗ, Lý Bạn Phong cùng Mã Ngũ đứng trong vòng tròn chờ Phán Quan Bút phản hồi.
Chờ hơn nửa tiếng, đầu bút của Phán Quan Bút rung lên một cái.
Đối với người bình thường mà nói, như vậy đã được coi là có phản hồi, nhưng Lý Bạn Phong có kỹ pháp Thông Suốt Linh Âm, không chỉ có thể nhìn thấy đầu bút rung động, còn có thể nghe thấy Phán Quan Bút nói chuyện.
"Đi đâu?"
Chỉ hai chữ, hai chữ này phát ra âm thanh rất nhẹ, nếu không cẩn thận lắng nghe thì không phân biệt được.
Đây chính là pháp bảo của lãn tu?
Lý Bạn Phong chỉ ngòi bút về phía bên kia bờ sông, Phán Quan Bút lại không nhúc nhích gì.
Lại chờ thêm nửa tiếng, ngòi bút của Phán Quan Bút một lần nữa rung lên:
"Đứng vững."
Vẫn là hai chữ.
Hai người lại chờ một hồi lâu, dưới chân chậm rãi dâng lên một khuôn đất, nâng Lý Bạn Phong và Mã Ngũ cùng bay lên.
Bay cao bao nhiêu?
Không đến một mét.
Gần như là ‌bay sát mặt đất.
Toàn bộ sông Thiết Tuyến đều là Thiết Tuyến Trùng, nguyên một đám bò lúc nhúc ở dưới chân.
Mã Ngũ nổi hết da gà:
"Anh Lý, pháp bảo này của anh có đáng tin không? Chúng ta không thể rơi xuống, rơi xuống là toang."
Lý Bạn Phong cũng không dám nói có thể dựa vào cây Phán Quan Bút này được, cứ chậm chậm bay sang bờ bên kia, trời đông giá lạnh như vậy mà hai người vẫn toát mồ hôi ướt đẫm áo.
Mã Ngũ còn chưa hoàn hồn, lắp bắp hỏi:
"Đây là pháp bảo của đạo môn nào?"
Lý Bạn Phong đang muốn nói tới chuyện này:
"Anh Mã, anh biết đạo môn lãn tu không?"
Mã Ngũ gật đầu:
"Biết chứ, đạo môn này đặc biệt, áo nghĩa tu hành nằm ngay ở một chữ ‘lười’, bọn họ có ba câu châm ngôn thường tụng niệm ở cửa miệng."
"Ba câu gì?"
"Một, có thể nằm đừng ngồi. Hai, có thể ngồi chớ đứng. Ba, có thể đứng cũng đừng đi!"
Lý Bạn Phong ngạc nhiên, thu hồi Phán Quan Bút, suy tư một lúc lâu nói:
"Đạo môn này có thể chiến đấu không?"
"Không thể nói có thể chiến đấu, cũng không thể nói không thể chiến đấu..."
Mã Ngũ chẳng biết nên diễn tả như thế nào:
"Lãn tu không thấy nhiều, năm tôi mười lăm tuổi có gặp qua một lần.
Lúc ấy vẫn còn ở Hải Cật lĩnh, một tên lãn tu muốn làm một trận sinh tử chiến với thực tu, hai người hẹn địa điểm gặp mặt xong xuôi, lãn tu đến trễ một tiếng, thực tu nổi điên đến mức chửi cha mắng mẹ.
Đến khi hai người chuẩn bị đánh, lãn tu nhìn chằm chằm vào thực tu, không ngừng ngáp."
"Sau đó thì sao?"
"Lãn tu nói hắn không muốn đánh, thực tu cũng ngáp theo, hai mắt lim dim mở hết lên, chửi rủa vài câu rồi cũng nói không muốn đánh, hai người đều tự tìm chỗ đánh một giấc, chuyện cứ như vậy mà qua."
Lý Bạn Phong dừng bước, quay mặt nhìn Mã Ngũ:
"Kẻ có tiền như các anh gọi như vậy ‌là sinh tử chiến?"
"Đâu phải tôi nói, là tự miệng bọn họ nói muốn sinh tử chiến mà."
Thế gian còn ‌có đạo môn như vậy nữa!
Lý Bạn Phong quen đường, Mã Ngũ miễn cưỡng đi theo, đi suốt sáu ngày mới đến được Tiểu Hoàng Tuyền.
Giày của Mã Ngũ quả thực có thể tăng cường tốc độ cho y, nhưng thân thể của hoan tu rất suy yếu, mỗi ngày nhất định phải có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.
Lý Bạn Phong cũng không gấp, dựng hai túp lều cho cả hai nghỉ ngơi, mỗi ngày hắn đều ăn một viên Kim Nguyên Đan, cũng cần thời gian hồi phục, hơn nữa mỗi tối còn phải về Tùy Thân Cư qua đêm.
Lúc vượt qua Tiểu Hoàng Tuyền, Lý Bạn Phong vô cùng cẩn thận, dặn dò quy củ cho Mã Ngũ một lượt.
Đến khi thật sự bước trên con đường nhỏ, Mã Ngũ bị dọa đến mức sắp són ra quần, Lý Bạn Phong cầm chổi lông gà, ngược lại vẫn bình tĩnh, gió từ đầu đến cuối đều là hướng nam, chứng tỏ bình an vô sự.
Hơn một trăm dặm đường đi mất năm tiếng, hoảng sợ và mỏi mệt cùng ập tới, đến hoang nguyên thì Mã Ngũ nằm lăn ra đất, không tài nào nhúc nhích nổi nữa.
Tạm nghỉ hai tiếng, hai người tiếp tục lên đường, ở bên cạnh một khu rừng tùng cách Vườn Quýt hơn ba mươi dặm, họ đã chọn được một địa điểm để khai hoang.
Ở gần rừng tùng sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm vật liệu xây dựng, sau này muốn đóng một căn nhà gỗ thì ít nhất cũng không bị thiếu gỗ.
Cách Vườn Quýt không quá xa, rất thuận tiện để bổ sung đồ ăn, đương nhiên cũng không thể quá gần, Lý Bạn Phong không muốn mạo phạm chủ vườn, cũng không muốn đám thợ săn đi Vườn Quýt chú ý đến mảnh tân địa này.
Mã Ngũ lấy ra một chiếc bàn nhỏ từ trong bọc hành lý, bắt đầu tính toán vị trí đặt bàn thờ.
Đây là chuyện rất quan trọng, nhất định phải để Mã Ngũ tự mình bố trí.
Một vị Địa Đầu Thần quản lý đất đai trong phạm vi cả trăm dặm, lãnh địa nối liền nhau, nhưng lại không thấy đường ranh giới.
Nếu như bàn thờ đặt không đúng vị trí, đặt trúng vào biên giới lãnh địa của hai vị Địa Đầu Thần, đồng thời dẫn tới sự chú ý của cả hai vị Địa Đầu Thần thì rất rắc rối, cụ thể sẽ dẫn tới rắc rối như thế nào, Mã Ngũ cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
Mã Ngũ đã nhiều lần đi theo cha mình chọn mảnh đất, cũng biết được thủ đoạn trong chuyện này.
Y bốc một nắm đất lên, cảm nhận thử một chút, nhích mười bước sang trái, lại bốc một nắm đất, cẩn thận nhào nặn trong tay.
Cứ liên tục thử đất ở mấy chục chỗ như vậy, Mã Ngũ cũng hình dung đại khái được lãnh địa.
"Anh Lý, đất ở mấy chỗ này đều vừa xốp vừa dính, chắc là của cùng một vị Địa Đầu Thần, chúng ta chọn mảnh đất ở đây thôi."
Lý Bạn Phong gật đầu, cùng Mã Ngũ bày biện bàn thờ và cống phẩm, đốt hương nến.
Số lượng cống phẩm được Mã Ngũ chuẩn bị dựa trên những lần quan sát trước đây, khi Mã gia khai hoang tân địa có phạm vi một dặm, chỉ dùng một bình rượu lâu năm hảo hạng, Mã Ngũ chuẩn bị cống phẩm theo thường lệ, không dám thêm bớt chút nào.
Mã Ngũ lấy khế thư ra đọc một lần, loại khế thư này chỉ có một phiên bản cố định, nội dung chính là muốn mở mang một khu vực ở trong này, khẩn cầu thần linh ân chuẩn.
Khế thư đốt thành tro, không lâu sau thì bị một trận gió lốc cuốn lên.
Lý Bạn Phong dùng Kim Tinh Thu Hào nhìn quanh bốn phía, muốn nhìn thử xem Địa Đầu Thần mà Mã Ngũ nói tới rốt cuộc có lai lịch gì.
Nhìn chỉ chốc lát, chợt thấy một đoàn lửa màu xanh biếc quanh quẩn xung quanh bàn thờ, bầu rượu lắc lư hai lần, rượu bên trong rất nhanh đã cạn đến đáy.
Mã Ngũ cười một tiếng:
"Anh Lý, đã thành."
Lý Bạn Phong không cười.
Địa Đầu Thần là vong linh?
Chỉ một lúc sau, xa xa trên mặt đất xuất hiện một quầng sáng mơ hồ, Mã Ngũ nói với Lý Bạn Phong:
"Anh Lý, nhìn kỹ một chút, đây chính là ranh giới của mảnh đất, thần linh đã đáp lại khế ước của chúng ta, Anh Lý, đến lượt anh vẩy máu."
Người vẩy máu xuống đất sẽ trở thành chủ nhân của mảnh đất này.
Hai người trước khi đi đã bàn bạc kỹ, mảnh tân địa được mở ra đầu tiên sẽ thuộc về Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong lấy dao rạch lòng bàn tay, vẩy máu xuống mặt đất dưới chân.
"Anh Lý, khế ước đã hoàn thành, ngày mai vào giờ này, khai hoang chính thức bắt đầu, chúng ta có thể tự mình trấn thủ mảnh đất này, cũng có thể mời người khác hỗ trợ, nhưng một khi bắt đầu khai hoang, bất kể là ai cũng không thể bước ra khỏi ranh giới, chỉ cần thủ vững ba ngày, mảnh đất này sẽ là của chúng ta!"
Lý Bạn Phong trầm tư một lúc, nói:
"Vừa rồi anh nói bất kể là ai cũng không thể bước ra khỏi ranh giới?"
"Đúng vậy, một người cũng không được, khai hoang nhất định phải tìm người đáng tin, số lượng nhiều ít không quan trọng, nhưng nhất định phải đáng tin cậy, tìm một trăm người khai hoang, chỉ cần có một người bước ra khỏi ranh giới thì coi như khai hoang thất bại, đây chính chuyện tôi đã nói trước đó, nhiều người đôi khi cũng rất phiền phức."
"Chỉ cần không ra khỏi ranh giới thì không sao..."
Lý Bạn Phong tìm được lỗ hổng của quy tắc.
Chỉ cần mình rúc vào Tùy Thân Cư không ra, có phải cũng được tính là không ra khỏi ranh giới hay không?
Mình ở trong Tùy Thân Cư ngủ ba ngày, như vậy chẳng phải là khai hoang thành công rồi sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Bạn Phong đột nhiên nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận