Phổ la chi chủ

Chương 360: Công tu Bách Nhận

"Phía sau Tiêu Dao Ổ có một khu nhà kho, phần lớn nhà kho đã lâu không được tu sửa nên đều đã bị bỏ hoang. Tôi nghe nói Mã Ngũ định xây một quán rượu ở đó, nhưng mãi vẫn chưa khởi công.
Tên nội gián của tôi không chỉ một lần nhìn thấy Lăng Diệu Ảnh ở đó, ban đầu tôi cho rằng hắn đi đối phó với Lý Thất, nhưng bây giờ xem ra hình như hắn thường xuyên đến nhà kho đó, tôi không thể không nghi ngờ, Lăng Diệu Ảnh khả năng cao là có cấu kết với Lý Thất."
Lúc nói chuyện, Vạn Tấn Hiền vẫn quan sát phản ứng của Đồ Ánh Hồng, nếu như Đồ Ánh Hồng nhảy dựng lên biện hộ cho Lăng Diệu Ảnh, vậy chứng minh giữa ả và Lăng Diệu Ảnh có tình cảm thật sự.
Nhưng biểu hiện của Đồ Ánh Hồng vô cùng bình tĩnh, điều này đã chứng minh suy đoán của Hà Gia Khánh là đúng, Đồ Ánh Hồng liên tục ra tay với Tiêu Dao Ổ là vì món 
đồ kia. 
Đồ Ánh Hồng châm điếu thuốc, nhìn Vạn Tấn Hiền: "Ông nói với tôi những điều này có ích lợi gì? Tôi không tin Diệu Ảnh cấu kết với Lý Thất, tôi rất muốn 
tìm anh ấy để hỏi cho rõ ràng, nhưng ngay cả tòa cao ốc này mà tôi cũng không ra được." 
"Cô đúng là không ra được, bởi vì tôi không thể để cô ra ngoài, tôi đến là để nói cho cô biết chuyện này."  
Nói xong, Vạn Tấn Hiền rời đi. 
Đồ Ánh Hồng ngồi trong phòng trầm 
tư. 
Lăng Diệu Ảnh thật sự còn sống? 
Tại sao y lại cấu kết với Lý Thất? 
Chẳng lẽ là vì thước sắt của mình? 
Chẳng lẽ y đang lừa mình? 
Y liên thủ với Lý Thất lừa mình? 
Lăng Diệu Ảnh không chỉ 
một lần biểu lộ sự hứng thú đối với thước sắt, cao ốc điện ảnh có thể di chuyển, tất cả đều dựa vào thước sắt này. 
Nhưng Đồ Ánh Hồng chưa bao giờ để y chạm qua thước sắt, đây là bảo vật mà Đồ Ánh Hồng phải đánh đổi bằng cái giá rất đắt mới sở hữu được. 
Lần trước gặp Lý Thất ở rạp chiếu phim, thước sắt đã bị mất. 
Sau đó, mình cùng Lăng Diệu Ảnh đến Tiêu Dao Ổ để tìm Lý Thất, hai người cùng nhau mất tích. 
Lý Thất đã lấy thước sắt của mình, Lăng Diệu Ảnh biết cách sử dụng thước sắt, bọn họ có thể đã tiến tới một loại 
hợp tác nào đó, muốn dùng thước sắt của mình để làm những việc mờ ám. 
Bọn họ muốn làm gì? 
Chuyện gì có thể khiến Lăng Diệu Ảnh vứt bỏ gia nghiệp, 
thậm chí lựa chọn giả chết? 
Chẳng lẽ bọn họ biết lai lịch của thước sắt? 
Đồ Ánh Hồng càng nghĩ càng 
lo lắng. 
Ả lấy từ trong váy ra một cái túi vải, lục lọi trong túi một lát, móc ra một miếng bọc khuỷu tay bằng sắt. 
Sau miếng bọc khuỷu tay là bọc đầu gối, tiếp theo là bọc vai, mũ sắt, giáp ngực... 
Liên tiếp móc ra mười mấy món, ghép lại với nhau, trở thành một bộ giáp. 
Đồ Ánh Hồng đã lâu không mặc bộ giáp này, bởi vì bộ giáp 
này rất nặng. 
Nhưng hôm nay ả nhất định phải mặc vào, thời khắc sinh tử đã đến. 
Cái gì cũng có thể không cần, nhưng thước sắt nhất định không thể mất! 
Ả lấy từ trong túi vải 
ra một cây trâm. 
Đây là linh vật của khuy tu, 
đối phó với Lăng Diệu Ảnh thì nhất định phải có thứ này. 
Ả lại lấy từ trong túi vải ra một tấm lưới đánh cá, đây là thứ được chuẩn bị riêng cho Lý Thất. 
Ả mở ngăn bí mật trên tay áo, nhét từng món vũ khí 
và pháp khí các loại vào trong ngăn bí mật. 
Thu dọn xong tất cả vũ khí và linh vật, Đồ Ánh Hồng lặng lẽ rời 
khỏi phòng. 
Đứng trong hành lang, ả có thể nhìn thấy rõ ràng những 
tên lính canh trước cửa tòa cao 
ốc. 
Chỉ dựa vào những tên lính canh này thì căn bản không thể ngăn cản Đồ Ánh Hồng, bởi vì cửa ra của tòa cao ốc không chỉ có một, có một số cửa ra 
chỉ Đồ Ánh Hồng mới biết. 
Nhưng từ sau khi tên ngoại châu kia đến, tất cả lối ra đều không tìm thấy. 
Bây giờ tên ngoại châu kia đã đi rồi, thuật pháp của hắn có 
phải cũng đã được hóa giải rồi hay 
không? 
Đồ Ánh Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến 
những lời Vạn Tấn Hiền vừa nói. 
Vạn Tấn Hiền nói 
cho mình biết chuyện này, chắc chắn lão có ý đồ. 
Lão muốn điều tra rõ ràng chuyện 
của Lăng Diệu Ảnh và Lý Thất, nhưng lại không muốn nhúng tay vào, cho nên muốn để mình ra tay thay lão? 
Nói như vậy chẳng phải mình bị lão lợi 
dụng hay sao... 
Đồ Ánh Hồng nghi ngờ động cơ của Vạn Tấn Hiền, nhưng ả không còn lựa chọn nào khác. 
Cho dù phải trả giá bao nhiêu, ả nhất định phải tìm lại được thước sắt. 
Trong lúc đang suy nghĩ, Đồ Ánh Hồng 
lần mò bức tường hành lang, rất nhanh đã tìm thấy một cánh cửa bí mật trên tường. 
Tìm thấy rồi, thật sự tìm thấy rồi! 
Vạn Tấn Hiền quả thật muốn cố ý thả mình ra ngoài! 
Nhưng lão chắc chắn không ngờ rằng, một khi mình đã ra ngoài rồi, lão sẽ không bao giờ tìm thấy mình nữa. 
Đồ Ánh Hồng chui vào cánh cửa bí mật, chạm vào ngực, trên người xuất hiện thêm một lớp lụa mỏng. 
Dưới lớp lụa mỏng, cơ 
thể ả dần dần trở nên trong suốt, một phút sau đã hoàn toàn biến mất. 
Bên 
ngoài cao ốc điện 
ảnh, Vạn Tấn Hiền nắm chặt một cây gậy dò đường, đứng bất 
động. 
Cây gậy dò đường này là linh vật của khuy tu, thông qua nó, Vạn Tấn Hiền có thể nghe rõ tiếng bước chân của Đồ Ánh Hồng. 
Đồ Ánh Hồng chui ra từ miệng cống thoát nước 
bên ngoài cao ốc điện ảnh, Vạn Tấn Hiền không nhìn thấy ả, nhưng có thể phán đoán hướng ả rời đi thông qua tiếng bước chân. 
Bên cạnh, một 
bà lão đang 
nhặt rác nhìn Vạn Tấn Hiền rất lâu. 
Người này rõ ràng không phải người mù, tại sao lại phải dùng gậy dò đường? 
Vạn Tấn Hiền mỉm cười với bà lão, lấy từ trong túi ra một tờ 100 đồng Hoàn Quốc 
đưa cho bà. 
Bà lão ngẩn người, bà muốn nói mình không 
phải ăn xin. 
Nhưng 100 đồng đối 
với bà mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù bị người khác xem là ăn mày, bà cũng rất muốn nhận số tiền này. 
Bà liên tục cảm ơn Vạn Tấn Hiền, nhưng Vạn Tấn Hiền đã đi xa. 
Bà 
lão cầm tờ 100 
đồng Hoàn Quốc, xem đi xem lại rất kỹ. 
Là tiền thật. 
Hôm nay 
gặp may rồi. 
Bà cẩn thận cất tiền vào túi, tiếp tục nhặt rác. 
Bụi bặm trong đống rác 
bay mù 
mịt, bà lão vô tình ho khan hai tiếng. 
Ho xong một cái lại không dừng lại được. 
Cổ họng rất ngứa, ngực rất khó chịu, chỉ cần hít nhẹ một hơi, toàn thân đều sẽ run rẩy. 
Bà lão ngồi bên đống rác, ôm ngực ho không ngừng. 
Ho đến mức cổ họng mặn chát, máu theo khóe miệng không ngừng chảy xuống. 
Chuyện gì vậy? 
Bị bệnh rồi sao? 
Sao tự dưng lại bị bệnh? 
Hôm nay không 
phải rất tốt hay sao? Còn có người cho mình 100 
đồng, 
chẳng phải rất tốt sao? 
Có tiền rồi, hôm nay có thể ăn chút đồ ngon... 
Bà lão ngã xuống đống rác, sau một hồi ho dữ dội, bà đã tắt thở. 
*·*·* 
Một giờ sáng, Lý Bạn Phong rùng mình một cái trong nhà kho. 
Nguy hiểm đang đến gần, đây là Xu Cát Tị Hung đang cảnh báo. 
Hắn biết Đồ Ánh Hồng sẽ đến đánh úp vào ban đêm, buổi sáng hắn ngủ ở Tùy Thân Cư, buổi chiều thì đi thu thập tin tức ở thành Lục Thủy, hoàn thành tu hành của lữ tu, đến tối lại tiếp tục canh giữ trong nhà kho. 
Mồi nhử đã được thả ra, hắn biết Đồ Ánh Hồng nhất định sẽ đến. 
Ban đầu hắn tưởng rằng phải 
chờ thêm vài ngày, không ngờ 
tối nay ả đã đến. 
Thật sự là đến báo thù cho Lăng Diệu Ảnh sao? 
Tình cảm giữa hai người sâu đậm như vậy luôn? 
Kiểm tra lại một lượt tất cả pháp bảo và vũ khí, Lý Bạn Phong hạ giọng 
dặn dò: "Mọi người gần đây đã ăn không ít đồ bổ, năng lực cũng đã tăng lên không ít, tối nay phải tốc chiến tốc thắng, không ai 
được phép kéo chân sau." 
Máy hát từng dặn 
dò Lý Bạn Phong, tuyệt đối không được để rơi vào thế giằng co với công tu. 
Trên chiến trường có câu, gọi là “Công tu Bách Nhận”. 
Công tu sợ nhất là bị đánh úp bất ngờ, bởi vì khả năng ứng biến của 
bọn họ không mạnh. 
Nhưng một khi đã đứng vững gót chân, 
từng chiêu từng thức tung ra, vũ 
khí tốt của công tu sẽ thi nhau xuất hiện, càng dây dưa lâu, Lý Bạn Phong càng gặp nguy hiểm. 
Máy chiếu phim lên tiếng: "Thất đạo diễn, Đồ Ánh Hồng không phải người thường, để chắc chắn, chi 
bằng gọi thêm trợ thủ đến đây đi." 
Găng tay vỗ vào hộp máy chiếu: 
"Ngốc quá, ở Tiêu Dao Ổ có nội gián, hiện tại vẫn chưa điều tra ra là ai, lúc này tuyệt đối không thể để lộ tin tức, nếu không chúng ta sẽ 
gặp bất lợi lớn." 
Tối nay găng tay vô cùng tích cực. 
Không tích cực cũng không được, nếu không nhanh chóng giết chết Đồ Ánh Hồng, chuyện nó 
lấy 
trộm thước sắt rất có thể sẽ bị bại lộ. 
Chưa đầy mười phút sau, khuyên tai Khiên Ti nói nhỏ bên tai: "Lão gia, có tiếng bước chân." 
Lý Bạn Phong hạ tay xuống, ra hiệu cho tất cả pháp bảo im lặng. 
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, dừng lại trước cửa. 
Cây trâm của Đồ Ánh Hồng cũng cảm ứng được, ả đang quan sát dấu 
chân ở bên ngoài nhà kho. 
Trong 
nhà kho có người. 
Có mấy người? 
Nếu chỉ có một mình, phải xem là Lý Thất hay là Lăng Diệu Ảnh. 
Tất cả các thủ pháp chiến đấu của Lăng Diệu Ảnh, bao gồm cả vũ khí và linh vật 
trên người y, Đồ Ánh Hồng đều rất quen thuộc, ả tự tin có thể bắt sống y. 
Nếu là Lý Thất, vậy thì phải chuẩn bị kỹ càng, lữ tu ra tay rất nhanh, không thể để hắn áp chế ngay từ đầu, phải kéo dài thời gian, đồng thời phải đề phòng hắn chạy trốn. 
Nếu cả hai người 
đều ở đây, 
vậy thì chứng tỏ Lăng Diệu Ảnh và Lý Thất thực sự có cấu kết với nhau. 
Trong tình huống này, Đồ Ánh Hồng sẽ chọn rút lui, một mình đấu với hai người, ả gần như không có cơ hội chiến thắng. 
Đồ Ánh Hồng đứng ngoài cửa, cẩn thận lắng 
nghe, nhưng cây trâm lại không thể cảm nhận được có bao nhiêu người bên trong. 
Tại sao lại như vậy? 
Theo phán đoán của Đồ Ánh Hồng, trong nhà kho này đáng lẽ chỉ có một mình Lăng Diệu Ảnh. 
Lăng Diệu Ảnh là khuy tu tầng bảy, y đã nghe thấy động tĩnh, che giấu khí tức và đang đề phòng, cho nên cây trâm mới không thể cảm nhận được. 
Điều này nằm trong dự liệu của Đồ Ánh Hồng. 
Cho dù Lăng Diệu Ảnh có đề phòng thế nào, Đồ Ánh 
Hồng tin chắc y không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình. 
Đồ Ánh Hồng kéo nhẹ vạt 
áo, che giấu bản thân. 
Sau đó, ả lấy ra một con rối gỗ từ trong tay áo. 
Con rối gỗ duỗi thẳng người, đứng trên mặt đất, chiều cao ngang ngửa với Đồ Ánh Hồng. 
Một con rối lớn như vậy tại sao có thể để trong tay áo? 
Đây chính là thủ đoạn của công tu tầng cao. 
Theo kế hoạch của Đồ Ánh Hồng, ả sẽ để con rối gỗ đẩy cửa xông vào, Lăng Diệu Ảnh nhất định sẽ lập tức tấn công con 
rối. 
Lúc đó, Đồ Ánh 
Hồng sẽ nhân cơ hội bắt sống Lăng Diệu Ảnh. 
Mọi thứ đã sẵn sàng, con rối đưa tay đẩy cửa. 
Bàn tay vừa chạm vào cửa, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh cửa vỡ tan, con rối gỗ cũng vỡ vụn theo, một đống 
gỗ vụn bay tứ tung, bắn vào người Đồ Ánh Hồng. 
Đồ Ánh Hồng giật mình, tưởng rằng Lăng Diệu Ảnh nổ súng. 
Súng của Lăng Diệu Ảnh có uy lực rất lớn, nhưng lần này Đồ Ánh Hồng đã mặc giáp, mặc dù hành động có phần chậm chạp, nhưng có thể đỡ được đạn của Lăng 
Diệu Ảnh. 
Kỳ lạ, đây không giống đạn, mà giống đạn ghém hơn. 
Vô 
số đá vụn, đất cát bay đến, đập vào 
bộ giáp, phát ra tiếng leng keng. 
Đồ 
Ánh Hồng giật mình, đây là kỹ pháp Đạp Phá Vạn Xuyên của lữ tu! 
Người bên trong không phải Lăng Diệu Ảnh, mà là Lý Thất! 
Hắn là lữ tu, làm sao có thể qua mắt được khả năng thăm dò của cây trâm? 
Đồ Ánh Hồng không ngờ Lý Bạn Phong lại là một trạch tu 
tầng cao, có đặc tính bị xem nhẹ, một khi đã chuẩn bị kỹ càng, có thể qua mắt được linh vật khuy tu cùng cấp. 
Phải thay đổi chiến thuật! 
Đồ Ánh Hồng cũng đã chuẩn bị kỹ càng để 
đối phó với Lý Thất, muốn đối phó với lữ tu, cách tốt nhất là phải khống chế bước 
chân của lữ tu. 
Đã đến lúc sử dụng lưới đánh cá! 
Chỉ cần ném được lưới đánh cá lên người Lý Thất, kế hoạch 
đã thành công được bảy phần. 
Vấn đề bây giờ là làm sao để ném lưới đánh cá ra ngoài. 
Lý 
Bạn Phong căn bản không cho Đồ Ánh Hồng cơ hội thở dốc. 
Mặc dù không nhìn thấy Đồ Ánh Hồng, nhưng thông qua việc cảm nhận đá vụn va chạm, Lý Bạn Phong đã xác định được vị trí của ả. 
Hắn nhìn chằm chằm về phía Đồ Ánh Hồng, nhanh chóng xông ra khỏi nhà kho. 
Đồ Ánh Hồng nhìn chằm chằm 
Lý Bạn Phong, không dám lơ là, ả sợ Lý Bạn 
Phong sử dụng 
Cưỡi Ngựa Xem 
Hoa. 
Lý 
Bạn Phong 
vung lưỡi liềm, chém ngang chém dọc, chém nát áo tàng hình trên người Đồ Ánh Hồng thành từng mảnh vải vụn. 
Đồ Ánh Hồng hiện thân, Đường đao nhân cơ hội chém xuống sau lưng 
ả. 
Bộ trọng giáp trên người Đồ Ánh Hồng ngưng kết một lượng lớn tâm huyết của ả, đổi lại là Đường đao trước kia, đừng nói chém 
thủng giáp trụ, e rằng còn có thể bị gãy lưỡi đao. 
Nhưng Đường đao bây giờ đã khác xưa, đi theo Lý Bạn Phong được ăn 
quá nhiều thứ tốt, nó sớm đã không còn là tầng cấp lúc trước, một đao chém xuống, bổ 
ra một vết dài hơn nửa thước trên giáp trụ. 
Giáp trụ bị chém nứt, Đồ Ánh Hồng 
lại không hề hoảng loạn, Đường đao bị kẹt trong vết nứt không thể rút ra, chỉ khiến ả bị thương ngoài da đôi chút. 
Đường đao cố gắng rút lưỡi đao ra, chém một đao thứ hai về phía vết chém ban nãy, thế nhưng lại phát hiện vết thương lúc trước chém ra trên giáp trụ đã biến mất. 
Giáp trụ vậy mà có thể tự chữa lành? 
Đường đao 
không kịp nghĩ nhiều, một đao thứ hai lập tức được chém xuống. 
Vết nứt vẫn là nửa thước, chờ 
Đường đao rút đao, con lắc đồng hồ lập 
tức đuổi theo, thừa dịp giáp trụ chưa kịp chữa lành, chém thẳng vào người Đồ Ánh Hồng. 
Giáp trụ khép 
lại, hung hăng kẹp chặt con lắc đồng hồ Hàm 
Huyết. 
Con lắc đồng hồ cắn răng 
chịu đựng đau đớn kịch liệt, bắt đầu hút máu. 
Chút vết thương nhỏ này, Đồ Ánh 
Hồng không rảnh để ý tới. 
Lúc này, thân hình Lý Bạn Phong lóe lên trước mắt ả, Đồ Ánh Hồng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị Cưỡi Ngựa Xem Hoa lấy mạng. 
Thế nhưng chỉ cần phòng thủ 
được Cưỡi Ngựa Xem Hoa, Đồ Ánh Hồng cũng không lo lắng những kỹ pháp khác của Lý Bạn Phong, cho dù hắn có dùng Đạp Phá Vạn Xuyên, bộ giáp này cũng chắc chắn có thể chống đỡ được. 
Việc cấp bách trước mắt là phải dùng lưới đánh cá vây khốn Lý Bạn Phong. 
Ánh 
mắt nhìn chằm chằm vào Lý Bạn Phong, Đồ Ánh Hồng thò tay vào trong tay 
áo để lấy lưới đánh cá. 
Lưới đánh 
cá đâu? 
Đồ Ánh Hồng m·ò mẫm một hồi lâu, phát hiện lưới đánh cá đã không cánh mà bay. 
Lại bị Lý Thất trộm mất? 
Rốt cuộc hắn là lữ tu hay là đạo tu? 
Thừa dịp Đồ Ánh Hồng đang mò mẫm tìm lưới đánh cá, hồ lô rượu bay lên, phun rượu về 
phía ả. 
Lý Bạn Phong châm diêm, búng que diêm về phía trước, hắn muốn xem thử bộ giáp của Đồ Ánh Hồng có thể đỡ được lửa hay không. 
Đồ Ánh Hồng quả nhiên đã đỡ được. 
Ả rút ra một chiếc áo choàng từ trong 
tay áo, chiếc áo choàng bắn ngược ngọn lửa về phía Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn Phong né tránh ngọn lửa, bước nhanh về phía trước, dùng lưỡi liềm chém nát chiếc áo choàng. 
Lão ấm trà bay giữa không trung, hắt nước trà về phía Đồ Ánh Hồng. 
Trong tay áo Đồ Ánh Hồng bay ra một chiếc bình sứ, hứng trọn toàn bộ số nước trà. 
Lý Bạn Phong lại thi triển 
Khuể Bộ, muốn thoát khỏi tầm mắt của Đồ Ánh Hồng. 
Cây trâm trên 
tóc Đồ Ánh Hồng vẫn luôn theo dõi hành động của 
Lý Bạn Phong, giúp ả khóa chặt mục tiêu trên người hắn. 
Chiếc bình sứ phun ra một luồng nhiệt nóng về phía Lý Bạn Phong, hắn lắc mình tránh né, luồng nhiệt nóng phả vào 
nhà kho phía sau, nhà kho lập tức bốc cháy. 
Bình sứ lơ lửng giữa không trung, 
luồng nhiệt nóng bao phủ không gian 
bán kính chục mét xung quanh, khiến Lý Bạn Phong không có chỗ nào để trốn. 
Lý Bạn Phong thật sự không sợ chiêu này, hắn đã bị nương tử làm cho quen rồi, nghĩ đến 
hình dáng của tàu hỏa hơi nước, hắn dùng kỹ pháp Trạch Tâm Nhân Hậu, gắng gượng 
đỡ được một đòn này. 
Tuy là đỡ được, thế nhưng Lý Bạn Phong đã đánh mất tiên cơ. 
Trường thương, đoản đao, Lưu Tinh Chùy, hàng chục món vũ khí bay ra từ trong tay áo của Đồ Ánh Hồng, vây quanh Lý Bạn Phong tấn công. 
Đồ Ánh Hồng 
lại lấy t·ừ trong tay áo ra một hộp kim chỉ, hơn mười cuộn chỉ bay lượn trên mặt đất, chỉ cần Lý Bạn Phong bị vướng phải một cái, sẽ lập tức bị vũ khí đánh trúng. 
Thế trận lâm vào giằng co, dần dần nghiêng về phía có lợi 
cho Đồ Ánh Hồng. 
Lý Bạn Phong cũng không hề hoảng loạn, hắn không ngừng nhảy nhót trong những sợi chỉ, đồng thời còn phải né tránh vũ khí xung quanh. 
Đồ 
Ánh Hồng cũng không dám lơ là, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt Lý Bạn Phong. 
Vạn Tấn Hiền đứng từ xa quan sát trận chiến, khóe miệng nhếch lên, để lộ nụ cười. 
Lý Bạn Phong đã rơi vào thế bất lợi. 
Thủ 
đoạn của Đồ Ánh Hồng cũng gần như đã dùng hết. 
Bất kể ai thắng ai thua, người được lợi cuối cùng đều là lão. 
Tối nay nhất định phải bắt được Lý Thất, bắt được hắn, tương đương với việc có được Hồng Liên. 
Hà Gia Khánh luôn nói Hồng Liên rất nhanh sẽ có thể lấy được, thế nhưng Vạn Tấn Hiền không muốn đợi thêm nữa. 
Có lẽ Hồng Liên đối với Hà Gia Khánh đã không còn quá quan trọng, thế nhưng với Vạn Tấn Hiền mà nói, nó vô cùng quan trọng, lão cũng không còn trẻ nữa, tu vi vẫn còn ở tầng bảy. 
Trận chiến đang diễn ra vô cùng kịch liệt, Đồ Ánh Hồng đang chiếm thế thượng phong, tầm nhìn của ả bỗng nhiên trở nên mơ hồ. 
Nguyên nhân khiến tầm nhìn bị mơ hồ là do mất máu quá nhiều. 
Con lắc đồng hồ đang kẹt trong giáp trụ vẫn luôn hút máu, bởi vì gần như không gây ra bất kỳ đau đớn 
nào nên đã bị Đồ Ánh Hồng xem nhẹ. 
Ả muốn rút con lắc đồng hồ ra, nhưng nó đã bị kẹt chặt trong giáp trụ, bộ giáp này có thể tự động chữa lành, nhưng lại không thể tự động mở ra. 
Phải nhanh 
chóng kết thúc trận chiến! 
Đồ Ánh Hồng đang định lấy 
toàn bộ số vũ khí còn lại ra, bỗng nhiên nghe thấy Lý Thất hét lớn: "Ai ya ya ya!" 
Cây trâm trên đầu Đồ Ánh Hồng "tách" một tiếng, bị đứt làm đôi, tiếng hét của Lý Bạn Phong có lực sát thương rất lớn đối với linh vật của khuy tu. 
Tầm nhìn vốn đã mơ hồ, giờ lại mất đi cây trâm, Đồ Ánh Hồng hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng dáng của Lý Thất. 
Trong lúc ả hoảng hốt, Lý Thất bỗng nhiên biến mất. 
Không ổn, Cưỡi Ngựa Xem Hoa! 
Đồ Ánh Hồng vô cùng kinh hãi, thế nhưng đã muộn, đầu 
ả bỗng nhiên nổ tung, máu tươi và óc bắn tung 
tóe khắp nơi. 
Vạn Tấn Hiền sửng sốt, không ngờ cuối cùng người chiến thắng lại là Lý Thất. 
Hắn thắng càng tốt, đỡ phải cướp người từ trong 
tay Đồ Ánh Hồng. 
Vạn Tấn Hiền quan sát tình hình, Đồ Ánh Hồng đánh rơi rất nhiều vũ khí tốt, Lý 
Thất nhất định sẽ đi nhặt, đây chính là thời 
cơ tốt nhất để bắt sống hắn. 
Thế nhưng không ngờ Lý Thất 
căn bản không nhặt vũ khí, hắn khiêng thi 
thể của Đồ Ánh Hồng lên, sau đó bỏ chạy. 
Vạn Tấn Hiền nhíu mày, lập tức ý thức được vấn đề. 
Vừa rồi lão đã để lộ ra sát ý, bị Lý Thất cảm nhận được. 
Lữ tu có tốc độ di chuyển rất nhanh, thế nhưng Vạn Tấn Hiền cũng không chậm, lão 
ghim vào gót chân một cây đinh, đây chính là pháp bảo được luyện chế 
từ hồn phách của lữ tu tầng tám, đủ để lão đuổi kịp Lý Thất. 
Thế nhưng sau khi đuổi theo vài chục mét, Vạn Tấn Hiền phát hiện Lý Thất đã không thấy đâu nữa. 
Đi đâu rồi? 
Ngay cả một cái bóng cũng không thấy, sao hắn có thể chạy nhanh như vậy được? 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận