Phổ la chi chủ

Chương 322: Đừng đưa cho ai

Bóng tối và trống trải xung quanh dần dần rút đi, đầu tiên là tái hiện đường nét của dãy núi, tiếp theo lại xuất hiện màu sắc của cỏ cây.
Đối diện Lý Bạn Phong trong đám cỏ hoang là một người đàn ông, đầu trên hẹp dưới rộng, hình tam giác, mũi dài gần một gang tay, che khuất cả miệng, rủ thẳng xuống cằm.
Tàu Hỏa công công kéo còi hơi nói: "Quý hành khách, sinh linh phía trước tên là Mộng Huyễn, nguyên thân là Thực Mộng Mô(*), mộng tu tầng mười!"
(*con lợn vòi chuyên ăn giấc mơ, Nhật gọi là Baku)
Lý Bạn Phong cả kinh, quái nhân đối diện vậy mà lại có tu vi tầng mười.
Hắn cũng 
coi như là người 
từng trải, nhưng lúc này trái tim cũng nhấc 
lên tới cuống họng. 
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sẽ mất lý trí, theo lẽ thường ở Phổ La Châu, tầng mười là tu vi đỉnh cao, là tồn 
tại không thể vượt qua. 
"Khó đánh đây!"  
Tàu Hỏa công công kéo còi hơi: "Mộng tu 
không giống 
với những 
tu 
giả khác, bản tôn của hắn có thể tiến vào mộng cảnh của người khác. chúng ta ở trong mơ đánh với bản tôn của hắn, cậu nói xem sẽ 
phải chịu thiệt bao nhiêu?" 
Vừa nói xong, mộng tu tầng mười kia đã biến mất không thấy bóng dáng. 
Tàu Hỏa công công nói tiếp: "Trong mộng cảnh, hắn có thể tùy ý biến hóa, có thể biến thành cỏ cây, cũng 
có thể biến thành chim muông, không nói rõ được hắn ở gần hay xa, không nói rõ được hắn ở nơi nào, cũng không biết hắn sẽ ra tay vào lúc nào, nhưng mà..." 
Chưa nói hết câu, mộng tu tầng mười đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lý Bạn Phong, định kéo Lý Bạn Phong xuống khỏi lưng Tàu Hỏa 
công công. 
Lý Bạn Phong hoàn toàn không phòng bị, 
thậm chí không kịp phản ứng gì. 
Mộng tu tầng mười đưa tay ra, sắp bắt được Lý 
Bạn Phong, trên khuôn mặt hình tam giác lộ ra một nụ cười. 
Nụ cười của y chợt lóe lên rồi biến mất, bởi vì mặt của y bị đế giày của Tàu Hỏa công công đạp lên. 
“Nhưng vậy thì đã sao?”  
Tàu Hỏa công công 
đạp một cước vào mặt mộng tu tầng mười, nói tiếp lời 
dang dở ban nãy: "Chẳng phải chúng ta nhanh hơn hắn là được 
rồi sao?” 
Ầm ầm! 
Mộng tu tầng mười trực tiếp bay ra ngoài, thân thể đâm sâu vào trong nham thạch trên núi. 
Tàu Hỏa công công không để ý đến mộng tu tầng mười, cõng Lý Bạn Phong một mạch chạy vội về phía trước. 
“Quý hành khách, dọc đường vất vả, trạm cuối cùng cũng sắp tới, chuyến tàu 
này xin dành tặng quý hành 
khách một 
khúc《Đồng dao tàu 
hỏa》 để xoa dịu sự mệt mỏi trên hành trình của quý khách.” 
Trong lúc nói chuyện, bốn phía xuất hiện hơn trăm người, vây Tàu Hỏa công công ở giữa. 
“Những người này đều là tu giả tầng mười?” 
“Một số còn chưa đạt đến." Tàu Hỏa công công sải bước về phía trước, vừa đi vừa hát đồng dao:  
“Chạy trên đất, vượt núi sông, xình xịch khói bay, 
Thêm than thêm nước ta lên 
đường, tàu hỏa vừa chạy, sức mạnh 
vô biên, 
Cầu cũng qua, hang cũng vượt, bánh xe sắt lăn qua ải hiểm trở, 
Nghìn trùng gian nan ta chẳng sợ, mưa gió không đi nhầm vạn sông.” 
Tàu Hỏa công công vừa hát đồng dao vừa chạy như 
bay về phía trước. 
Một tu giả đầu trâu mọc ra một cặp sừng, chặn trước mặt Tàu Hỏa công công, có thể thấy gã rất sợ hãi. 
Nhưng không còn cách nào khác, lập được công lao này, gã mới có tư cách để cạnh tranh Địa Đầu Thần. 
Tàu H·ỏ·a công công vừa hát vừa đi, trực tiếp vòng qua người đầu trâu. 
Đợi đến khi người đầu trâu kịp phản ứng, Tàu Hỏa công công đã đi xa. 
Người đầu trâu quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Tàu Hỏa 
công công, lập tức nổ tung thành một đống máu thịt. 
Đây chính 
là kỹ pháp Cưỡi Ngựa Xem Hoa? 
Lý Bạn Phong không nhìn ra chút mệt mỏi nào trên người Tàu Hỏa công công. 
Phía trước lại có một đám thể tu cường tráng chặn đường, Tàu Hỏa công công giẫm mạnh một cước. 
Uỳnh! 
Lý Bạn Phong trước 
tiên cảm thấy mặt đất rung chuyển, sau đó cảm thấy ù tai. 
Đá vụn rơi xuống như mưa, máu bắn tung tóe khắp nơi, đám thể tu lập tức ngã xuống đất, Tàu Hỏa công 
công đạp lên 
thi thể của 
bọn chúng mà đi. 
Lý Bạn Phong quay đầu nhìn 
thoáng qua, thấy bụi mù bốc lên không trung, giống 
như tạo thành một đám mây. 
Đây là Đạp Phá Vạn Xuyên? 
“Hành khách thân mến chú ý, sắp qua đường hầm!” 
Lý Bạn Phong nhìn về phía trước, chỉ thấy vách đá cheo leo, không thấy đường hầm. 
“Huynh trưởng, phía trước hình như không còn đường nữa.” 
Vẻ mặt của Tàu Hỏa công công có chút đông cứng: “Vốn dĩ là có đường, nhưng có kẻ lợi hại đến chặn đường lại.” 
Trong lúc nói chuyện, Tàu Hỏa công công nhìn lên 
bầu trời. 
Lý Bạn Phong cũng nhìn lên, thấy một người phụ nữ áo trắng đang lượn vòng trên không trung. 
Mộng Thiến! 
Bước chân của Tàu Hỏa 
công công không ngừng, trực tiếp xông về phía vách đá, miệng h·ô 
một tiếng: “Mở!” 
Trên vách đá, một đám bụi mù và đá vụn bốc lên, xuất hiện một đường hầm xuyên qua núi. 
Đây chính là kỹ pháp tầng 
sáu? 
Đây chính là Đoạn Kính Khai Lộ? 
Kỹ pháp này c·ó uy lực lớn đến vậy sao? 
Tàu Hỏa công công 
thở hổn hển nói: “Địa điểm đã thay đổi, chúng ta đã tiến vào mộng cảnh của người phụ nữ kia, lần này tiêu hao quả thật có chút lớn.” 
Trong lúc nói chuyện, nham thạch hai bên 
đường hầm nhanh chóng tiến lại gần nhau, giống như vết thương sắp lành, đường hầm đang nhanh chóng thu nhỏ lại. 
“Mở!”  
Tàu Hỏa công công lại quát một tiếng, đường hầm đang thu nhỏ lại được mở rộng ra một chút. 
“Cúi đầu!”  
Tàu Hỏa công công hô lớn một 
tiếng, Lý Bạn Phong nhanh chóng cúi đầu. 
Chờ đến khi 
tàu hỏa lao ra khỏi hang động, hang động lập tức đóng kín, suýt chút nữa kẹp Lý Bạn Phong vào bên trong. 
Tàu Hỏa công công cười nói: “Thật sự là nguy hiểm, nếu ta chạy chậm một bước, có lẽ cậu đã bị bỏ lại trong núi rồi.” 
Lý Bạn Phong rất tò mò: “Nếu tôi chết trong mơ, hậu quả sẽ như thế nào?” 
“Vậy thì chết thôi, thân thể còn lại cũng sẽ mất hồn.” Tàu Hỏa công công trả lời rất ngắn gọn. 
Lý Bạn Phong nhìn xung quanh, xung quanh xuất hiện rất nhiều dây leo và bụi gai, hai người hiện đang ở trong rừng bụi gai: “Bây giờ vẫn còn trong 
giấc mơ của người 
phụ nữ kia sao?” 
“Vẫn còn."  
Tàu Hỏa công công kéo còi: "Hành khách thân mến, tàu hỏa sắp tăng tốc!” 
Vù! 
Gió lớn nổi 
lên, gai góc như dao cứa vào mặt, Tàu Hỏa công công cứ lao thẳng về phía 
trước, Lý Bạn Phong không dám cúi đầu, hắn phải quan sát giới tuyến của mộng cảnh bất cứ lúc nào. 
Mộng Thiến 
đang lượn vòng trên không trung nhíu mày. 
Bình thường ả không có biểu cảm gì, nhưng đối thủ lần này quá mạnh, Tàu Hỏa công công đã chạy đến bìa rừng bụi gai. 
Mộng Thiến vung ống tay áo, phạm vi rừng bụi gai bắt đầu nhanh chóng mở rộng. 
Trong mộng cảnh của mộng tu, mộng tu có quyền chủ đạo rất lớn, rừng bụi gai tượng trưng cho phạm vi của mộng cảnh, nếu như 
thể lực cho phép, Mộng Thiến dường như 
có thể khiến mộng cảnh 
của mình mở rộng vô hạn. 
Nhưng điều kiện tiên quyết là tốc độ mở rộng của 
mộng cảnh phải nhanh hơn tốc độ 
của Tàu Hỏa công công. 
Ở 
phía trước Tàu Hỏa công công, bụi gai 
không còn nhiều 
lắm. 
Một số bụi gai vừa mới mọc ra dây 
leo, còn chưa kịp mọc gai nhọn đã bị Tàu Hỏa công công giẫm nát dưới chân. 
Mộng Thiến đổ mồ hôi đầm 
đìa, cắn một lọn tóc của mình, 
vung 
tay áo, dốc hết sức mở rộng mộng cảnh. 
Tàu Hỏa công công càng chạy càng nhanh, đã xông đến rìa mộng cảnh. 
Mộng Thiến thở hổn hển, khóe miệng chảy máu tươi, 
ôm ngực rơi xuống đất. 
Ả đã thất bại. 
Ả 
không thể ngăn cản Tàu Hỏa công công. 
Thực lực của đối phương thật sự quá mạnh, cho dù ả là khôi thủ mộng tu, cho dù đây là trong giấc mơ của ả, ả cũng không phải là đối thủ của Tàu Hỏa công công. 
“U 
u~”  
Tàu Hỏa công 
công kéo còi: "Trạm cuối đã đến, huynh đệ, chuẩn 
bị 
xong chưa?” 
Lý Bạn Phong đã nhìn thấy giới tuyến của 
mộng cảnh. 
“Huynh trưởng, không đi cùng tôi sao?” 
“Ta không đi được, thân thể của ta ở nội châu.” Tàu Hỏa công công giảm tốc 
độ tàu. 
“Huynh trưởng, tôi đi đây.” Lý Bạn Phong nhảy lên, xông về phía giới 
tuyến. 
Tàu Hỏa công công đưa tay ra, mở rộng giới tuyến. 
Tuy rằng không quá thân thiết với lão già điên, nhưng đến lúc thực sự phải chia tay, Lý Bạn Phong có 
chút buồn bã. 
Trên đời này e rằng không tìm được người 
nào hợp ý như vậy nữa. 
“Huynh trưởng…” 
“Đi nhanh đi.” Tàu Hỏa công công cũng có chút không nỡ. 
Ầm! 
Lý Bạn Phong đâm đầu vào giới tuyến, không xuyên qua được. 
Tàu Hỏa công công tặc 
lưỡi, tình 
huống có chút khó 
xử. 
Mộng Thiến đã đuổi theo từ trên không trung, tuy rằng ở đây đã vượt qua giới tuyến mộng cảnh của ả, nhưng chỉ cần còn ở trong mộng cảnh, mộng tu sẽ có quyền khống chế tuyệt đối. 
Tuyệt thế 
mỹ nhân xông về phía Lý Bạn Phong đang nằm rạp trên mặt đất, định xách hắn lên. 
Tàu Hỏa công công hô lên một tiếng: “Đoạn!” 
Lời vừa dứt, một bức tường đá mọc lên từ mặt đất, tuyệt thế mỹ nhân đâm sầm vào bức tường đá, hai tay ả bám vào tảng đá, mang theo tiên khí lượn lờ trượt 
xuống. 
Kỹ pháp Đoạn Kính Khai Lộ có thể mở đường, cũng có thể chặn đường. (*) 
Nhân cơ hội này, Lý Bạn Phong bò dậy khỏi mặt đất, dùng bộ pháp mà Tàu Hỏa công 
công đã dạy, cộng thêm kỹ pháp Thông 
Không Trở Ngại, đâm đầu vào giới tuyến của mộng cảnh. 
Thân hình của hắn biến mất. 
(*chữ 断/ĐOẠN vừa 
là đứt/chặt vừa là chặn) 
Tàu Hỏa công công mỉm cười, thu hồi kỹ pháp, nhìn về phía Mộng Thiến trên mặt đất. 
Mộng Thiến chỉnh 
trang lại quần áo tả tơi và mái tóc rối bù, tiếp tục giữ vẻ mặt không cảm xúc, lười biếng nói với Tàu Hỏa công công: “Ta 
mở 
một quán trọ cũng không dễ dàng gì, sao cứ phải làm khó ta như vậy?” 
Tàu Hỏa công 
công cười đáp: “Đạo môn của ta có một đệ tử tốt cũng không dễ dàng gì, không nên để hắn chết non ở đây.” 
Mộng Thiến lắc đầu: “Chính vì biết hắn là nhân tài của đạo môn các ngươi, nên bọn họ mới mời hắn vào Mộng Khiên Lâu.” 
Tàu Hỏa công công gật đầu: 
“Sau đó mượn nhân tài của đạo môn 
này, lừa ta lấy công pháp của tàu hỏa.” 
Mộng Thiến 
thở dài: “Bọn họ muốn làm gì, ta không thể kiểm soát được, chỉ cần chân thân của hắn 
vẫn còn ở Mộng Khiên Lâu, đừng chạy lung tung, hắn sẽ không sao, đợi bọn họ cho 
phép, tự nhiên sẽ thả hắn 
rời 
đi.” 
“Nha 
đầu, đừng nói nhảm nữa."  
Tàu Hỏa công công cười 
nói: "Chân thân của hắn không ở Mộng Khiên Lâu, nếu không ngươi cũng chẳng cần tốn nhiều sức lực như vậy để đuổi theo ta. 
Hơn nữa, ta nói cho ngươi biết một chuyện, vị đệ tử đạo môn này của ta muốn 
đi thì đi, không cần đợi ai cho phép, hảo hán 
của đạo môn ta không có thói quen nhìn sắc mặt người khác.” 
*** 
Một tiếng còi hơi đánh thức Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở trên tàu hỏa. 
Tàu hỏa… 
Tàu hỏa! 
“Sao mình vẫn còn ở trên tàu hỏa!”  
Lý Bạn Phong tưởng mình vẫn đang ở trong mộng cảnh, vừa quan sát xung quanh, vừa phát hiện hành khách xung quanh đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. 
Đây là tàu hỏa gì? 
Chắc chắn không phải là Tàu Hỏa công công. 
Nơi này có đầu máy, 
có toa tàu, có cửa sổ. 
Các kiến trúc bên ngoài cửa sổ chỉ cách toa tàu vài mét. 
Đây là tàu hỏa có thể đi xuyên qua các con hẻm nhỏ. 
Đây là tàu hỏa ở Hắc Thạch Pha. 
Mình đã trở lại Hắc Thạch Pha rồi sao? 
Cơ thể của mình vẫn luôn ở Hắc Thạch Pha? 
Hay nói 
cách khác, bây 
giờ vẫn là mộng cảnh? 
Đến ga, nhân viên bán vé đổi 
ca, nói 
chuyện với nhau vài câu. 
“Người đó lại đến nữa?” 
“Đến rồi, đây đã là ngày thứ ba rồi, chuyến đầu tiên hắn chắc chắn sẽ lên, đến tối, lại đổi sang chuyến tàu đêm để đi tiếp.” 
“Có nên đuổi hắn xuống tàu không?” 
“Đuổi hắn làm gì? Mỗi lần đưa hai 
trăm tiền vé, cũng không cần thối lại, cứ để hắn ngồi đây đi.” 
*** 
“Tiểu lão đệ, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi, ba ngày nay ngươi cứ mộng du, ngày nào cũng ngồi tàu hỏa ở đây, chúng ta cũng không gọi ngươi dậy được.” 
“Lão gia, đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải ngài bị ốm không?” 
Mấy pháp bảo hỏi liên tục, Lý Bạn Phong bảo bọn họ im lặng. 
Bên tai hắn, mơ hồ vang 
lên một bài đồng dao: 
“Chạy trên đất, vượt núi sông, xình xịch khói bay, 
Thêm than thêm nước ta lên đường, tàu hỏa vừa chạy, sức mạnh vô biên, 
Cầu cũng qua, hang cũng vượt, bánh xe sắt lăn qua ải hiểm trở, 
Nghìn trùng 
gian nan ta chẳng sợ, mưa gió không đi nhầm vạn sông.” 
Huynh trưởng? 
Lý Bạn Phong đứng trong toa tàu quan sát xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy nguồn gốc của âm 
thanh này. 
Hắn còn mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện với mình: “Huynh đệ, cậu đã ra ngoài rồi. Giữ tàu hỏa lại, đừng 
đưa cho ai cả, cho dù có một ngày ta đến tìm cậu đòi, cậu cũng 
không 
được đưa. Nhớ kỹ lời ta, ta giao nó cho cậu rồi đấy.” 
(5 chương này lão tác viết hay 
thật sự) 
Bạn cần đăng nhập để bình luận