Phổ la chi chủ

Chương 135: Công tử gặp nạn

Sao Mã Ngũ lại đi bới rác nhặt đồ ăn?
Y là công tử nhà giàu, lúc trước, khi mua thuốc của người bán hàng rong để uống, còn có mười mấy tùy tùng bên cạnh.
Mặc dù chỉ gặp qua y một lần, nhưng Lý Bạn Phong có ấn tượng rất sâu đối với Mã Ngũ, người này không phách lối, nói chuyện cũng bộc trực thẳng thắn, lúc trước Lý Bạn Phong hoàn toàn không biết gì về Phổ La Châu, Mã Ngũ đã phổ cập không ít kiến thức, còn đưa ra không ít lời khuyên cho hắn.
Khi đó, Lý Bạn Phong bị Thiên Quang chiếu, Mã Ngũ còn liên tục căn dặn Lý Bạn Phong, nghĩ biện pháp giữ mạng cho hắn.
Nhìn thấy Mã Ngũ chạy khỏi đống rác, Lý Bạn Phong đuổi sát theo sau.
Thân thể Mã Ngũ rất suy yếu, cho dù không yếu, y cũng không thể chạy nhanh hơn lữ tu, chạy đến một con hẻm nhỏ, Mã Ngũ đột nhiên quay đầu lại nói:
"Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải Mã Ngũ!"
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Tôi không phải nói Mã Ngũ, tôi nói là một trăm rưỡi."
Mã Ngũ ngẩn người ra:
"Cái gì một trăm rưỡi?'.
Lý Bạn Phong đáp:
"Tôi muốn thuê người, lần đầu tiên tôi đến vịnh Lục Thủy, chưa từng đi qua nơi nào cả, cũng không biết đường sá ra sao.
Tôi muốn thuê người dẫn đường, một trăm rưỡi một ngày, anh đồng ý làm không?"
Mã Ngũ nhìn Lý Bạn Phong từ trên xuống dưới, lông mày có chút run rẩy.
Suy tư một lát, Mã Ngũ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Thật sự là một trăm rưỡi một ngày?"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Tôi còn bao ăn uống, nếu anh đồng ý công việc này thì bây giờ chúng ta đi ăn cơm."
Mã Ngũ đồng ý, y đói bụng lắm rồi.
Mặc dù bị lưu lạc đến mức phải đi bới rác kiếm ăn, nhưng y không cam tâm, y còn muốn sống sót.
Lý Bạn Phong mang theo Mã Ngũ quay lại quán mì.
Mã Ngũ ngăn Lý Bạn Phong lại:
"Tốt nhất đừng đến quán này."
"Tại sao đừng đến?"
Mã Ngũ đáp:
"Đây không phải là nơi cho người ngoại hương nên tới, ông chủ của quán này không phải là người đàng hoàng.”
Lý Bạn Phong rất kinh ngạc:
"Tôi từng đến đây ăn mì rồi, ông chủ quán rất tốt tính."
Mã Ngũ than nhẹ một tiếng:
"Tôi chỉ là người dẫn đường, chỉ có thể ‌ nhắc nhở đến đó thôi, chuyện lớn việc nhỏ thì anh tự quyết định cho kĩ."
Lý Bạn Phong dẫn theo Mã Ngũ vào quán mì, chưởng quỹ quán mì đang cùng những "thực khách" khác thu dọn đống bàn ghế và chén dĩa đổ vỡ ngổn ngang, nhìn thấy Lý Bạn Phong đến, chưởng quỹ kinh ngạc hô một tiếng:
"Sao anh lại đến nữa rồi?"
Lý Bạn Phong cau mày:
"Tôi tới để ăn! Chỗ này của ông không phải quán ăn sao? Mì thịt dê bao nhiêu tiền?"
Chưởng quỹ cúi đầu nói:
“Năm đồng."
Mã Ngũ hỏi một câu:
"Ông nói cho rõ ràng đi, là năm đồng một bát hay là năm đồng một sợi?”
Xem ra Mã Ngũ cũng đã ăn thiệt thòi ở đây.
Chưởng quỹ ngẩng đầu nói:
"Tôi buôn bán có lương tâm, đương nhiên là năm đồng một bát.”
Câu trả lời này khiến Mã Ngũ cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng câu kế tiếp của Lý Bạn Phong lại khiến y càng thêm bất ngờ.
"Năm đồng một bát? Rẻ như vậy, phù hợp sao?' ‌.
Chưởng quỹ nghĩ một chút:
"Vậy thì mười đồng."
Lý Bạn Phong cau mày:
"Mười đồng phù hợp sao?"
Chưởng quỹ ngậm ngùi nói:
"Chúng ta ở đây chỉ làm ăn nhỏ lẻ thôi."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Vậy thì mười đồng, trước tiên làm hai bát."
Hai người trò chuyện, Mã Ngũ đều có thể nghe hiểu được bất cứ câu nào nói ra, nhưng ghép chung một chỗ, Mã Ngũ hoàn toàn nghe không hiểu.
Hai người này chẳng lẽ là bạn bè?
Bọn đang nói giỡn với nhau?
Những "thực khách" khác nhìn Lý Bạn Phong một chút, tranh thủ dọn bàn ghế mới, sau đó mỗi người tự mình ngồi xuống, giả bộ dùng bữa.
Không lâu sau, hai bát mì thịt dê đã bưng lên, chưởng quỹ còn đưa lại cho Lý Bạn Phong hai chục đồng.
Lý Bạn Phong nhận tiền, nói với Mã Ngũ:
"Tôi đã nói ông chủ này cũng không tệ lắm, rất biết điều."
Mã Ngũ hoàn toàn đần mặt ra.
Hắn đến ăn mì, chưởng quỹ còn đưa tiền cho hắn?
Nhưng sự chú ý của Mã Ngũ rất nhanh đã bị mì sợi trước mắt hấp dẫn.
Y rất đói.
"Ăn đi, ăn thoải mái."
Lý Bạn Phong đưa cho Mã Ngũ một đôi đũa.
Mặt Mã Ngũ đỏ bừng, y không ngờ lại được người ta bố thí cho.
Lý Bạn Phong cười nói:
"Nhanh ăn đi, tôi mướn người làm việc, từ trước đến nay đều bao ăn ở, đây là quyền lợi cơ bản của anh.”
Mã Ngũ cầm đũa lên, chỉ trong vài ba đũa đã ăn sạch sẽ bát mì thứ nhất.
Lý Bạn Phong đẩy một bát mì đầy ắp khác qua:
"Tôi ăn rồi, phần này cũng là của anh."
Mã Ngũ nhếch môi, chỉ chớp mắt, bát mì thứ hai cũng sạch sẽ.
Lý Bạn Phong quay đầu nói với chưởng quỹ:
"Nấu thêm hai bát nữa."
Chưởng quỹ mặt như đưa đám:
"Chúng ta ở đây chỉ làm ăn nhỏ lẻ thôi."
Lý Bạn Phong cau mày nói:
"Gì đây, muốn tăng giá hả?"
"Ấy, ấy, vẫn không tăng, vẫn mười đồng một bát."
Không lâu sau, chưởng quỹ lại bưng tới hai bát mì, đưa cho Lý Bạn Phong hai mươi đồng.
Mã Ngũ ăn liên tiếp năm bát mì, không còn ăn thêm được nữa.
Ăn no rồi sao?
Đúng là chưa ăn no, nhưng Mã Ngũ đã đói một ngày, ăn nữa sẽ rất nguy hiểm.
"Chúng ta bắt đầu làm việc thôi, ông chủ này, anh muốn để tôi làm cái gì?"
Lý Bạn Phong đứng dậy nói:
"Không phải đã nói rõ rồi sao, để anh làm người dẫn đường, trước hết tìm chỗ ở cho tôi đã.”
"Tìm chỗ ở…”
Mã Ngũ có chút khó xử, muốn tìm chỗ ở tại thôn Lam Dương, thật sự không hề dễ dàng chút nào.
Rời khỏi quán mì, Mã Ngũ dẫn Lý Bạn Phong vào sâu trong thôn, vừa đi vừa giải thích cho Lý Bạn Phong:
"Tại thôn Lam Dương, đừng ở phía Bắc của thôn, nhà cửa ở đó tuy kiên cố, nhưng có thể bị phá dỡ bất cứ lúc nào.”
"Lý do?"
"Lúc anh vào thôn hẳn là đã nhìn thấy xe lu, trong thành đang sửa đường ở phía bên này, mỗi ngày phải sửa mười mấy mét, toàn bộ nhà cửa ven đường đều phải phá dỡ.”
Lý Bạn Phong nghĩ một chút:
"Cứ phá dỡ như vậy, thôn Lam Dương càng phá càng nhỏ, chẳng phải rất nhanh sẽ phá hết sao?”
"Phá dỡ không hết nổi, phía Nam thôn Lam Dương tiếp giáp với tân địa, người trong thôn cũng đang không ngừng khai hoang, vừa phá vừa xây suốt mấy chục năm, thôn Lam Dương vẫn cứ lớn như vậy."
Mã Ngũ đến mảnh đất nằm ở trung tâm thôn, nhà cửa ở đây chủ yếu xây bằng gỗ, căn bản không hề thấy sàn gạch nền đá, nhưng số lượng lều cỏ cũng không ít.
Mã Ngũ dừng bước nói:
"Chỉ có thể tìm nhà ở xung quanh đây, cũng không thể đến quá gần nơi nằm ở phía Nam, nơi đó ở gần tân địa, tân địa cũng chẳng thể nào yên bình, nhà ở đây vẫn ở được, nhưng phải xem chủ cho thuê nhà là ai.
Chủ nhà quá cứng, hai ba ngày đầu còn tăng tiền thuê nhà của anh, chủ nhà quá mềm, nhà cửa giữ gìn không tốt sẽ bị người ta chiếm.”
Thôn Lam Dương, thật sự là một địa phương tốt đẹp.
Ngay cả chủ cho thuê nhà cũng chất phác như vậy.
Lý Bạn Phong nhìn quanh một chút:
"Vậy thì tìm một chủ nhà không quá cứng, cũng không quá mềm."
Mã Ngũ gật đầu:
"Thật ra, tôi có quen biết một chủ nhà như vậy, cũng không biết ông ta có ở nhà không."
Lý Bạn Phong nói:
"Nếu ông ta không có ở nhà, trước hết tôi ở chỗ của anh, tôi đưa anh tiền thuê nhà là được."
Mã Ngũ xấu hổ cười một tiếng:
"Chỗ của tôi không tiện cho lắm."
Y ngượng ngùng nói rõ, y không có chỗ ở, y dựng lều ở một chỗ gần tân địa, ngay hôm sau đã bị người ta chiếm mất lều.
Sau khi tốt nghiệp cao trung rồi nghỉ hè, Lý Bạn Phong bởi vì không có ký túc xá để ở nên đã từng phải ngủ dưới gầm cầu, lúc ấy còn có một cô bạn học muốn đến nhà hắn xem thử.
Nhìn vẻ mặt của Mã Ngũ lúc này, Lý Bạn Phong đương nhiên hiểu.
Mã Ngũ gõ cửa một ngôi nhà gỗ, đợi vài phút, từ trong nhà bước ra một người đàn ông.
Người đàn ông này họ Ngụy, Mã Ngũ cũng không biết tên ông ta là gì, người khác đều gọi ông ta là ông chủ Ngụy.
Mã Ngũ hỏi:
“Có phòng không?"
Ông chủ Ngụy liếc mắt quan sát Mã Ngũ từ trên xuống dưới một lượt:
"Cậu có tiền không?"
Ông ta biết Mã Ngũ không có tiền, vài ngày trước, bởi vì Mã Ngũ không trả nổi tiền thuê ‌nhà nên đã bị ông ta đuổi cổ.
Mã Ngũ quay đầu nhìn về phía Lý Bạn Phong:
"Không phải tôi muốn thuê, là ông chủ này.”
Lý Bạn Phong cười với ông chủ Ngụy:
"Tôi có tiền."
Ông chủ Ngụy ngáp một cái, cầm một chuỗi chìa khoá, trước tiên mở ra một gian nhà gỗ.
Dài hai mét, rộng hai mét, bên trong ngoại trừ một cái giường, còn lại chẳng có gì cả.
"Một tháng hai trăm."
"Không thuê!"
Lý Bạn Phong vừa nhìn đã cảm thấy bực mình.
Ông chủ Ngụy trợn mắt nhìn Lý Bạn Phong, lại mở một gian nhà khác.
Gian nhà này hơi lớn hơn một chút, khoảng chừng mười mét vuông, có giường, còn có bàn.
"Không thuê!"
Lý Bạn Phong trực tiếp từ chối.
"Căn này cũng không được?"
Ông chủ Ngụy dò xét Lý Bạn Phong một phen:
“Cậu muốn kiểu nào?"
Lý Bạn Phong cười nói:
"Hợp thân phận tôi là được, tự ông cân nhắc."
Ông chủ Ngụy sửng sốt.
Người này có thân phận gì?
Ông chủ Ngụy cũng không nhìn ra được.
Nhìn hắn càn rỡ như vậy, dứt khoát cho rằng hắn chính là một kẻ có máu mặt.
Ông chủ Ngụy dẫn hai người đến một căn nhà gỗ hai tầng, ở nơi này chẳng phải chen chúc, cảnh quan cũng không tồi.
Lý Bạn Phong gật đầu, đi theo chủ nhà vào lầu một.
Lầu một có một gian phòng khách và một gian phòng ngủ, cùng ‌với một cái giếng bơm tay, lầu hai có hai gian phòng ngủ.
Nhìn vào tổng thể, nơi này có thể được xem như một căn biệt thự nhỏ, bàn, tủ, giường chiếu, nội thất cần có cũng đều đầy đủ.
Quý giá nhất chính là cái giếng bơm tay kia.
Ở Phổ La Châu, nhà không có giếng và nhà có giếng, không nằm chung một đẳng cấp, có giếng thì sẽ không cần xếp hàng chờ múc nước.
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Chỗ này mới gọi là nhà chứ, bao nhiêu tiền một tháng?”
"Hai ngàn rưỡi! Trả hàng tháng, quá hạn ba ngày, xin vui lòng dọn nhà.”
Ông chủ Ngụy báo giá thuê nhà, muốn xem thử phản ứng của Lý Bạn Phong ra sao.
Lý Bạn Phong móc thẳng ra năm ngàn đồng:
“Thuê trước hai tháng."
"Sảng khoái!"
Ông chủ Ngụy thu tiền, Lý Bạn Phong thu chìa ‌ khoá.
Mã Ngũ đứng ở cổng, không vào nhà:
"Ông chủ, lão Ngụy rất uy tín, anh cứ ở đây đi, sáng mai tôi tới tìm anh."
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Sáng mai không được, mỗi ngày một trăm rưỡi, tôi thuê cả ngày mà, không phân biệt sáng tối."
Mã Ngũ nghe vậy thì cau mày:
"Buổi tối anh giữ tôi lại đây có tác dụng gì?"
"Tác dụng lớn là đằng khác, chút nữa sẽ nói chi tiết cho anh, trước hết vào chọn phòng đã."
Mã Ngũ cúi đầu, gương mặt lại lần nữa thoáng đỏ lên.
Y vào nhà gỗ, ngẩng đầu, vừa cười vừa nhìn Lý Bạn Phong:
"Cám ơn anh, Thất gia."
Y đã nhận ra Lý Bạn Phong ngay từ lúc gặp mặt.
Mặc dù chỉ gặp qua một lần ở chỗ người bán hàng rong, mặc dù chưa nói tên thật cho nhau biết, nhưng y vẫn nhớ rõ người này, nhớ rõ hắn gọi là Lý Thất.
Lý Bạn Phong chỉ tay vào trong nhà làm động tác mời:
"Mời vào, Ngũ công tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận