Phổ la chi chủ

Chương 334: Để hắn bỏ ra thêm chút sức lực

Lăng Diệu Ảnh nổ tung bụng.
Máu tươi, nội tạng, thịt nát, thức ăn chưa tiêu hóa xong và đã tiêu hóa xong, tất cả đều phun trào ra ngoài.
Lý Bạn Phong chạy như điên suốt dọc đường, thể lực không còn lại bao nhiêu, lại rời khỏi nhà quá lâu, đặc tính khó bị người khác phát hiện không ở đỉnh phong, lần đầu tiên thành công thi triển kỹ pháp Cưỡi Ngựa Xem Hoa, tiêu hao cũng vô cùng lớn.
Hắn lảo đảo suýt ngã xuống, Đồ Ánh Hồng nghe thấy tiếng động thì vọt ra khỏi phòng, đang định ra tay với Lý Bạn Phong thì hắn đã nhắm ngay đầu Đồ Ánh Hồng nổ súng trước.
Đùng! 
Viên đạn đã được bắn ra. 
Súng của Lăng Diệu Ảnh 
nhất định sẽ trúng mục tiêu khi bắn ra, nhưng bởi vì kĩ năng bắn súng của Lý Bạn Phong không 
tốt, không trúng chỗ hiểm, chỉ trúng vai phải của Đồ Ánh Hồng. 
Đồ Ánh Hồng mặc áo giáp do ả tự chế, nhưng súng lục 
của Lăng Diệu Ảnh có uy lực quá lớn, viên đạn vẫn xuyên qua xương, Đồ Ánh Hồng chưa kịp đứng vững, Lý Bạn Phong đã trực tiếp bắn bốn phát súng. 
Bốn phát đạn chỉ vang lên một tiếng súng, phát súng này trúng vào cổ Đồ Ánh Hồng. 
Đồ Ánh Hồng che vết thương trên cổ, lui về phía sau mấy bước, Lăng Diệu Ảnh nhìn ả với ánh mắt cầu cứu, Đồ Ánh Hồng không chút do dự, nhảy ra khỏi cửa sổ hành lang, đảo 
mắt đã không còn bóng dáng. 
Ả chạy thoát rồi. 
Lý Bạn Phong không biết ả dùng thủ đoạn gì mà lại có thể trốn nhanh như vậy. 
Hơn nữa, Lý Bạn Phong cũng không biết ả có trở về hay không. 
Có thể ả chỉ trốn ra ngoài để xử lý 
vết thương một chút, cũng có thể tìm một chỗ chuẩn bị pháp 
bảo một lần nữa, thậm chí có khả năng gọi viện binh tới. 
Lý Bạn Phong gần như không biết gì về Đồ Ánh Hồng, nhưng hắn hiểu Lăng Diệu Ảnh, 
trên người Lăng Diệu Ảnh có vô số pháp bảo và linh vật, y luôn có thể lấy ra những thứ mà 
Lý Bạn Phong không thể tưởng tượng được. 
Thay 
vì ở đây tốn thời gian, không bằng mau chóng giải quyết Lăng Diệu Ảnh, sau đó trở về Tùy Thân Cư khôi phục thể lực, điều kiện tiên quyết là chìa khóa của Tùy Thân Cư thật sự vẫn còn ở Tiêu Dao Ổ. 
Thời gian Lý Bạn Phong và Đồ Ánh Hồng giao chiến chỉ kéo dài ba giây, trong ba giây này, Lý Bạn Phong cho rằng Lăng Diệu Ảnh không có cách nào xử lý vết thương trên bụng. 
Lý Bạn Phong đã đánh giá thấp y. 
Lăng Diệu Ảnh thật sự đã xử lý xong vết thương. 
Y nhét nội tạng vào trong bụng, dán một miếng băng dính lên bụng, vậy mà đã dán chặt miệng vết thương lại. 
Trong lúc đó, Đường đao và con lắc đồng hồ ra tay đánh lén, sau lưng Lăng Diệu Ảnh toát ra một vầng sáng, giống như tấm chắn, cản Đường đao và con lắc đồng hồ 
lại. 
Hồ lô rượu phun ra sương rượu, bao phủ Lăng Diệu Ảnh, chỉ dựa vào tấm chắn dường như không ngăn được. 
Chỉ cần Lý Bạn Phong châm lửa là có thể 
đốt Lăng Diệu Ảnh. 
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Diệu Ảnh đột nhiên xông về phía Lý Bạn 
Phong. 
Giày của y rất đặc biệt, tốc độ 
cực kỳ nhanh. 
Lý Bạn Phong đã tiêu hao quá nhiều, 
bước chân hơi chậm một chút. 
Lần này bị Lăng Diệu Ảnh 
bổ 
nhào trúng, Lý Bạn Phong không kịp né tránh. 
Hai người đánh nhau, ở khoảng 
cách này Lý Bạn Phong không thể 
phóng hỏa, nếu không sẽ vạ lây đến bản thân, hai bên cũng rất khó tìm được cơ hội sử dụng kỹ pháp, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật 
cận chiến cao siêu và địa hình để chiến 
đấu. 
Lăng Diệu Ảnh túm tóc, Lý Bạn Phong 
móc mắt. 
Lăng Diệu Ảnh cào mặt, Lý Bạn Phong bóp cổ. 
Một người trọng thương, một người cực kỳ mỏi mệt, hai người đều không 
có khả năng nhất kích 
tất sát. 
Một người là khuy tu tầng bảy, một người là lữ tu tầng 
sáu kiêm trạch tu tầng năm, quyết đấu giữa các tu giả tầng cao chính 
là kịch liệt như vậy! 
Đường đao và con lắc đồng hồ tiếp tục chiến đấu với tấm khiên, 
Hồ lô rượu và dây cáp thép va chạm vào nhau, máy chiếu phim điều chỉnh góc độ từ góc tường, thứ này chính là tai họa! 
Hình ảnh mà nó tạo ra trước đó tuy rằng bị Đường đao chém đầu, nhưng hư ảnh vẫn có thể chiến đấu, nhưng bị giới hạn ở góc chiếu của máy chiếu 
phim, hư ảnh 
này không có cách nào đi tới hành lang, hành lang 
thuộc về bên ngoài phạm vi màn 
chiếu. 
Sau khi điều chỉnh góc độ, máy chiếu phim có thể tạo ra một hư ảnh mới, có thể hoạt động ở hành lang, trợ giúp Lăng Diệu Ảnh chiến đấu. 
Linh vật của Lăng Diệu Ảnh quá nhiều, mắt thấy sắp chiếm thế thượng phong. 
Trong lúc giằng co, găng tay trắng đột nhiên nhẹ nhàng móc vào lỗ tai Lăng Diệu Ảnh. 
Lăng Diệu Ảnh run rẩy, 
tạo ra cơ hội cho Lý Bạn Phong thi triển kỹ pháp. 
Lý Bạn Phong đột nhiên thoát khỏi trận chiến, vòng ra 
sau lưng Lăng Diệu Ảnh, dùng một lực cực lớn kéo Lăng Diệu Ảnh vào phòng. 
Lăng Diệu Ảnh trợn tròn mắt, y không hiểu 
nổi 
sự thay đổi bất ngờ của Lý Bạn Phong. 
Rõ ràng hai bên đều đã kiệt sức, vì sao tiểu 
tử này vẫn còn sức lực lớn như vậy? 
Cắn đan dược? 
Rõ ràng vừa rồi hắn không có cơ hội cắn đan dược. 
Vì sao hắn lại chạy vào trong phòng? 
Chẳng lẽ là kỹ pháp trạch tu? 
Không thể nào! 
H·ắ·n là lữ tu, làm sao có thể có kỹ pháp trạch tu? 
Lý Bạn Phong 
dùng đúng là kỹ pháp trạch tu. 
Hắn dùng kỹ pháp Quy Tâm Tự Tiễn. 
Từ Hắc Thạch Pha chạy về, Lý Bạn Phong vẫn luôn tha thiết muốn quay về nhà, bởi vì hắn lo lắng không thể quay về Tùy Thân Cư nữa. 
Trong lúc được kỹ pháp gia trì, 
không ai có thể ngăn cản 
bước chân Lý Bạn Phong về nhà. 
Lý Bạn Phong 
kéo Lăng Diệu Ảnh vào phòng, Lăng Diệu Ảnh ra sức 
giãy giụa, nhưng sức mạnh giữa hai bên quá chênh lệch. 
Máy chiếu phim tạo ra hư ảnh mới, nhưng bị giới hạn ở góc chiếu, lại không vào được phòng của Lý 
Bạn Phong. 
Nó lại điều chỉnh góc độ, muốn tạo ra hư ảnh trong phòng Lý Bạn 
Phong. 
Lý 
Bạn Phong một tay thò xuống gầm giường, móc ra c·h·ì·a khóa từ khe hở sàn nhà. 
Chìa khóa! 
Chìa khóa vẫn còn! 
Lý Bạn Phong mừng như điên, sức mạnh lại tăng thêm vài phần. 
Lăng Diệu Ảnh ra sức hoạt động cổ, cắn xé cổ tay Lý Bạn Phong. 
Kỹ pháp Quy Tâm Tự Tiễn đã đạt đến đỉnh phong, Lý Bạn Phong thậm chí không còn cảm thấy đau nữa, hắn mở Tùy Thân Cư, kéo Lăng Diệu Ảnh vào trong. 
Chủ nhân vừa đi, pháp bảo và linh vật đều hỗn loạn. 
Hồ lô 
rượu nhân cơ hội đụng đổ máy chiếu phim, hư ảnh vừa hình thành bị chiếu 
ra ngoài cửa sổ. 
Con 
lắc đồng hồ và Đường đao bay tới bay lui, quấn lấy dây cáp thép, đi theo Lý Bạn Phong vào phòng. 
Găng tay trắng 
thấy không có ai chú ý, nuốt máy chiếu phim của Lăng Diệu Ảnh, cũng trở 
về 
Tùy Thân Cư. 
Trở về Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong ném chìa khóa ra 
ngoài cửa, lập tức kiệt sức, 
nằm bẹp trên mặt đất. 
Lăng Diệu Ảnh đột nhiên đứng dậy, cầm lấy dây cáp thép, muốn chém đầu Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn 
Phong mỉm cười. 
Tay Lăng Diệu Ảnh đang giơ giữa không trung, bị kim hát của 
máy hát móc 
ngược về. 
Máy hát đang phát nhạc chậm, định hát một bài, không ngờ Lý Bạn Phong lại hát trước 
một bài “Đỗ Thập Nương”. 
"Nương tử à, có phải nàng đói run rồi không, nếu như nàng đói, hãy nói với tướng công, tướng công sẽ nấu canh cho nàng!" 
Máy hát cười khanh khách: "Ai ya~ tướng công, đây không phải canh đâu, đây là món ăn 
thượng hạng đó nha!" 
Lăng Diệu Ảnh nhìn máy hát, kinh ngạc hô: "Máy hát hơi nước của Mỹ sao lại có thể thành pháp bảo?" 
Một luồng hơi nước nóng khiến Lăng D·i·ệ·u Ảnh bỏng rát, máy hát tức giận đến mức bụng kêu ục ục. 
Lý Bạn Phong cười nói: "Nhãn lực của mày không tệ, không hổ là em trai của Lăng Diệu Thanh, nhưng mày nói chuyện thật vô phép tắc, đây là nương tử nhà tao, sao mày dám gọi 
là pháp bảo?" 
Nương tử? 
Lăng Diệu Ảnh nghĩ mãi mà không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu. 
Máy hát rất đói, ăn uống có chút vội vàng. 
Nhìn máy hát ăn như hổ đói, Lý Bạn Phong rất vui mừng. 
Vợ thì phải được nuôi như vậy, phải nuôi cho trắng trẻo mập mạp! 
Nhưng nếu về sau quay 
lại ngoại châu, việc mua đồ ăn cho nương tử quả là phiền phức. 
Không biết 
nương tử có thích hoàn cảnh ở ngoại châu hay không? 
Lý Bạn Phong 
vỗ trán, tự nhắc nhở bản thân đừng 
suy nghĩ lung tung. 
Hắn đã có 
một số suy đoán. 
Sau này ở trong 
Tùy Thân Cư, những chuyện liên quan đến địa điểm, tốt nhất là đừng suy nghĩ lung tung. 
*** 
Đồ Ánh Hồng trở về Tiêu Dao Ổ, thấy trong hành lang có không ít người, phần lớn là 
khách trọ và vũ nữ. 
Mọi người nghe thấy tiếng súng và tiếng đánh nhau, ban đầu không ai dám ra khỏi cửa, ở Phổ La Châu, tò mò quá mức rất dễ mất 
mạng. 
Chờ đến khi âm thanh dần lắng 
xuống, 
một đám người mới dám mò ra ngoài xem xét tình hình. 
Người gác cửa đang ngủ 
say cũng bị đánh thức, Đồ Ánh Hồng quan sát xung 
quanh, nhưng không thấy Lăng Diệu 
Ảnh và 
Lý Thất đâu. 
Ả giả vờ hóng chuyện, hỏi mọi người xung quanh: "Có chuyện gì vậy?" 
"Không biết nữa, chỉ nghe thấy tiếng súng." 
"Ở 
đây còn có máu, không biết máu của ai." 
"Không chỉ có máu, anh xem đây là cái gì? Hình như là ruột? Trên ruột còn có cả rau!" 
Không ai nói rõ được chuyện gì đã xảy ra. 
Đồ Ánh Hồng liếc nhìn phòng Lý Bạn 
Phong, bên trong trống không. 
Ả còn muốn vào xem kỹ hơn, nhưng bị người gác cửa ngăn lại: "Đi ngủ 
hết đi! Đừng ở đây làm loạn!" 
Đồ Ánh Hồng bị đẩy một cái. 
Nếu muốn giết tên gác cửa, ả chỉ cần động một ngón tay là đủ. 
Chỉ cần động 
tay động chân 
thêm chút nữa, ả có thể giết sạch những 
người trong hành lang, sau đó vào phòng xem xét cẩn thận. 
Nhưng ả không làm vậy. 
Ả biết làm vậy sẽ không giúp được gì cho Lăng Diệu Ảnh, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho y. 
Đồ Ánh Hồng lặng lẽ rời khỏi Tiêu Dao Ổ, trở về căn nhà nhỏ, lặng lẽ chờ tin tức của Lăng Diệu Ảnh. 
*** 
Lục Xuân Oánh và những người khác đang ở nhà Lục Mậu Tiên cũng đang lặng lẽ chờ tin tức 
của Lăng Diệu Ảnh. 
Chờ đến gần bảy giờ sáng, cuối cùng gián điệp cũng mang tin tức về. 
Quan Phòng Sứ đã rời khỏi Thư Ngụ, nhưng không thấy Lăng Diệu Ảnh. 
Lục Đông Đường tức giận 
mắng: "Quan Phòng Sứ đã đi rồi, các người còn chờ 
gì nữa? Mau vào Thư Ngụ tìm 
đi!" 
"Thư Ngụ 
Phù Sinh là sản nghiệp của Sở gia, chúng ta không tiện..." 
"Sở gia thì sao? Tôi ngán chắc!" 
Thuộc 
hạ vội vàng vào Thư Ngụ Phù Sinh, nhưng chẳng bao lâu sau đã quay lại. 
"Tìm khắp Thư Ngụ rồi, không thấy Lăng Diệu Ảnh." 
Lục Đông Đường không nói nên lời. 
Lục Xuân Oánh đứng dậy, thở dài: "Chẳng trách thúc công lại bị Lăng Diệu Ảnh tính kế, quả nhiên là ngu cha truyền con nối." 
Lục Đông Đường không nhịn được nữa, định đứng dậy mắng người, nhưng Khâu Chí 
Hằng liếc nhìn gã một cái, máu toàn 
thân Lục 
Đông Đường chảy ngược, dồn xuống dưới, khiến quần gã bỗng 
phồng lên. 
Lục Đông Đường vội vàng che quần, vội vàng quay về ghế cúi gằm mặt xuống. 
Chỉ cần Khâu Chí Hằng nhìn thêm một cái nữa, e là gã sẽ tuyệt tự. 
Dòng chính rời đi, các 
nhà 
khác cũng lần lượt cáo từ. 
Lục Mậu Tiên ngồi trong phòng ngủ, nghiến răng nghiến lợi. 
*** 
Ra khỏi dinh thự, Mã Ngũ nói với Khâu Chí Hằng và Đàm Phúc Thành: "Chú Khâu, chú Đàm, nếu không chê, mời hai vị đến Tiêu Dao Ổ uống một chén." 
Đàm Phúc Thành nhìn Khâu Chí Hằng, Khâu Chí 
Hằng nhìn Lục Xuân Oánh. 
Lục Xuân Oánh cười nói: "Khâu đại ca, Ngũ ca đã có lòng, chúng ta cũng không nên từ chối." 
Khâu Chí Hằng gật đầu: "Được, chúng ta cùng nhau 
qua đó." 
Mã Ngũ làm 
động tác mời: "Mời hai chú." 
Đàm Phúc Thành nhíu mày: "Xuân Oánh tiểu thư đã gọi người ta là anh, cậu còn gọi là chú gì nữa? 
Từ nay về sau chúng ta đều 
là ngang hàng hết." 
*** 
Mọi người cùng nhau đến Tiêu Dao Ổ, chưa vào đến cửa, người 
gác cửa đã chạy ra. 
"Ngũ gia, tối qua xảy ra chuyện, không biết là ai xông vào phòng Thất gia, còn nổ súng, đánh nhau loạn xạ..." 
Người gác cửa diễn đạt kém, nói năng lộn xộn. 
Mã Ngũ bảo 
mọi người đến sảnh chờ, 
còn y vội vàng đi xem tình hình. 
Lên đến lầu hai, tim Mã Ngũ co thắt lại, y thấy trong hành lang có 
vết máu, vết cháy, còn có một số thứ khó nói nên lời, rõ ràng nơi đây đã xảy ra một trận ác chiến. 
Lão Thất không 
xảy ra chuyện gì 
chứ? 
Trán Mã Ngũ toát mồ hôi lạnh. 
Đến trước cửa phòng Lý Thất, có hai người canh giữ, không cho ai vào. 
"Ngũ gia, bên trong rất lộn xộn, còn có vết máu, ngài vào xem thử?" 
Mã Ngũ đẩy cửa bước vào, lại 
thấy trong phòng rất gọn gàng ngăn nắp. 
Người gác cửa cũng ngơ ngẩn, lắp bắp: "Ngũ gia, vừa nãy không phải như vậy, vừa rồi..." 
Rào~ 
Tiếng nước chảy vang lên. 
Lý Bạn Phong bước ra từ phòng tắm. 
Người gác cửa run rẩy: "Thất gia, ngài, ngài về từ lúc nào vậy?" 
Lý Bạn Phong lau tay, nói: "Tôi về từ tối 
qua." 
Mã Ngũ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi 
lạnh, bảo người gác cửa lui ra ngoài, hỏi: "Tối qua có phải đã xảy ra chuyện gì không?" 
Lý Bạn Phong 
gật đầu: "Ừm." 
"Chuyện gì vậy?" 
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra." 
Mã Ngũ bất đắc dĩ: "Giữa chúng ta còn bịa đặt 
gì nữa? 
Còn không thể nói thật với tôi sao?" 
"Có thể nói với anh, nhưng khó nói với người 
khác." Lý Bạn Phong lấy ra một cái bọc, ném cho Mã Ngũ. 
Mã Ngũ nhận bọc đồ, mở ra xem, phát hiện là đầu của 
Lăng Diệu Ảnh. 
"Lão Thất..."  
Mã Ngũ há miệng cả buổi mới ngậm lại được: "Người Lục gia đợi Lăng Diệu Ảnh suốt một đêm, rốt cuộc hắn lại mò đến chỗ anh?" 
Lý Bạn Phong gật đầu nói: "Ừm, cho nên phải bịa đặt thật tốt, không thể để cho hắn chết như vậy, phải để hắn bỏ ra thêm chút sức lực." 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận