Phổ la chi chủ

Chương 238: Nhuận vật tế vô thanh

Thôn Lam Dương, Mộng Xuân Viên.
Mã Ngũ dẫn người tháo máy hát ở vũ trường xuống, giao cho Lý Bạn Phong xử lý.
Tiểu Xuyên tiếc hùi hụi.
Đây là kiệt tác của tiệm máy hát Diệu Thanh, công pháp tốt như vậy, ở Phổ La Châu rất khó tìm.
"Ngũ gia, không có máy hát, như vậy còn gọi là vũ trường gì nữa? Nhảy chay hả?"
Mã Ngũ quay mặt nhìn về phía góc vũ trường:
"Chẳng phải ban nhạc đang luyện tập sao?"
Y đã tập hợp được một ban nhạc nhỏ ở thôn Lam Dương, có vĩ cầm, có kèn chum pét, có thể chơi nhạc Tây, có dương cầm, có đàn tỳ bà, cũng có thể chơi nhạc dân gian.
Te! Te! Te! Bẹt bẹt! Kèn chum pét phát ra tiếng đục. Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
"Ngũ gia, như vậy làm sao mà nghe được?"
"Vốn dĩ chẳng có mấy ai biết nhảy, nghe tạm vậy."
Mã Ngũ nghĩ rất thoáng:
"Cậu đến thành Lục Thủy một chuyến, tìm Khâu đại quản gia, bảo ông ta chú ý đến máy hát, có móc câu của Lăng gia."
Bách Lạc Môn, Lục Nguyên Hải dẫn người đến tháo máy hát, Dương Nham Tranh cuống lên:
"Nhị thiếu gia, ngài đang làm gì vậy?"
Lục Nguyên Hải nói:
"Chiếc máy hát này tạp âm quá lớn, nghe chói tai, sau này đổi thành ban nhạc hết."
Trong đại sảnh khiêu vũ không có máy hát, không gian lớn như vậy, tiếng nhạc của máy hát cũng không đủ. Lục Nguyên Hải sai người tháo hết máy hát ở sảnh tròn khiêu vũ và sương phòng danh linh. Dương Nham Tranh liều mạng can ngăn:
"Nhị thiếu gia, chuyện này vẫn nên bàn bạc với Nhị tiểu thư một chút."
"Không cần bàn bạc, tôi đã thuê ban nhạc cho ông rồi."
"Sảnh tròn khiêu vũ thì còn được, nhưng sương phòng danh linh này, nó, nó đặc biệt!"
"Sao lại đặc biệt?"
Dương Nham Tranh sốt ruột:
"Ngài cũng thường đến Bách Lạc Môn, sương phòng danh linh là nơi cho các Ca Hậu cống hiến biểu diễn riêng. Cống hiến biểu diễn một mình, các cô ấy, các cô ấy phải hành sự, hành sự bên này, bên kia có cả ban nhạc, như vậy có hợp lý không?"
Lục Nguyên Hải cười đáp:
"Sao lại không hợp lý? Chút nữa để tôi làm cho ông xem, có ban nhạc ở bên cạnh, vừa lãng mạn, lại vừa sung sức."
Dương Nham Tranh có nói gì cũng vô dụng, đây là mệnh lệnh của Hầu Tử Khâu. Hầu Tử Khâu đứng trong phòng khách của dinh thự, nhìn máy hát trong nhà. Lúc trước, khi Lục Đông Lương xảy ra chuyện, đợi đến khi Hầu Tử Khâu chạy tới nơi, trong máy hát vẫn đang phát một bài nhạc, phát bài "Mộng Trung Nhân" mà Lục Đông Lương thích nghe nhất. Hà Ngọc Tú đến tửu lâu Thiên Duyệt tìm Lục Đông Tuấn để nói chuyện, Lục Đông Tuấn giả dạng thành Lục Đông Lương đến tửu lâu Thiên Duyệt dự tiệc, tửu lâu Thiên Duyệt cũng bật một bài nhạc, bài "Nguyệt Viên Hoa Hảo" mà Hà Ngọc Tú thích nghe nhất. Đây đều là những chuyện mà Hầu Tử Khâu tận mắt chứng kiến, còn có một chuyện là y nghe nói. Lục Đông Tuấn giết quản lý của xưởng da Giang Nguyên, để lộ tung tích, lúc đó trong văn phòng của quản lý cũng đang phát nhạc, phát một bài "Xuân Thái Bình". Phần lớn máy hát ở Phổ La Châu đều có nguồn gốc từ tiệm máy hát Diệu Thanh, xem ra máy hát từ nhà bọn họ mang đến đều có móc câu. Những chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của Lăng gia. Lục Đông Lương và Lục Đông Tuấn rất có thể đều đã chết dưới tay Lăng gia. Rốt cuộc Lăng gia đã quật khởi như thế nào? Báo chí, âm nhạc, điện ảnh, tại sao những lĩnh vực kinh doanh này đều rơi vào tay Lăng gia? Có lẽ Lục Đông Lương biết rõ những chuyện này, nhưng Hầu Tử Khâu chưa bao giờ để ý tới. Trước mắt lại có một tin tốt, Lăng Diệu Văn đã chết. Ai đã giết hắn? Bách Hoa Môn? Trương Tú Linh có thực lực này sao? Hà gia và Lăng gia không hòa thuận lắm trong việc làm ăn ở Hải Cật Lĩnh, chẳng lẽ là Hà gia làm? Có khả năng. Có thể lặng lẽ giết chết Lăng Diệu Văn, ở Phổ La Châu, ngoài Lục gia ra, cũng chỉ có Hà gia mới làm được. Nguyên nhân cái chết của Lăng Diệu Văn tạm thời bỏ qua, nhưng chuyện kinh doanh báo chí phải để Lục Nguyên Sơn nhanh chóng cướp lấy, đây là cơ hội ngàn năm có một. Hầu Tử Khâu sai người tháo máy hát, Đại phu nhân Đoàn Thiếu Hà đi xuống cầu thang, thở dài nói:
"Lục Đông Lương trước kia rất thích nghe nhạc, nếu ông ấy nhìn thấy cái máy hát này không còn, chắc chắn sẽ mắng anh vài câu."
Hầu Tử Khâu cúi người hành lễ:
"Lão gia có mắng thế nào, tôi cũng nghe, nhưng thứ này không thể giữ lại."
Đoàn Thiếu Hà cười nói:
"Tôi nói đùa với anh thôi, anh còn tưởng là thật, loại tai họa này, sao lão gia có thể giữ lại được chứ. Lần này may mà có thằng bé Quân Dương báo tin, nếu không nhà chúng ta còn chưa biết sẽ phải chịu thiệt bao nhiêu. Quân Dương là đứa trẻ ngoan, thằng bé ở cái nơi khỉ ho cò gáy thôn Lam Dương ấy, kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng gì, tôi nghe nói nó còn nợ Ngự Phường Trai một khoản kha khá, chắc là vì muốn gom đủ một vạn Đại Dương cho chúng ta. Chí Hằng à, tôi là phụ nữ, không nên can thiệp vào chuyện làm ăn, hôm nay tôi mặt dày cầu xin anh một lần, sau này đừng lấy tiền hoa hồng của Quân Dương nữa."
Hầu Tử Khâu gật đầu:
"Đều nghe theo phu nhân."
"Tranh thủ hôm nào đó gọi Quân Dương đến ăn cơm."
Vừa nói, Đoàn phu nhân vừa giúp Khâu Chí Hằng chỉnh lại cổ áo, sau đó xoay người đi lên lầu. Hành động này có chút kỳ quái, hơi vượt quá giới hạn. Khâu Chí Hằng sững người một lúc, hai má đỏ bừng. Chuyện gì đây? Sao mình lại... Khâu Chí Hằng xoa trán, cố gắng phân tán sự chú ý của mình. Y lại nghĩ đến Mã Ngũ, khẽ gật đầu. Mã Ngũ quả thật là một đứa trẻ ngoan, hôm nào nhất định phải mời cậu ta ăn cơm. Nếu vị tiểu huynh đệ kia cũng có thể đến thì tốt biết mấy.
Lý Bạn Phong ngồi trong Tùy Thân Cư, đang hóng gió bên cạnh máy hát. Tháo dỡ hai chiếc máy hát dùng sức gió, trong đó có một chiếc đưa cho Hồng Liên luyện hóa, sau đó đưa cho nương tử, nương tử đã tiến hóa thêm được chức năng quạt. Một chiếc máy hát khác không luyện hóa, được giữ lại trong Tùy Thân Cư. "Nương tử, thứ này còn giữ lại làm gì?"
"Sẽ có ích, thiếp đã tháo móc câu trên đó xuống rồi, sau này tướng công có thể mang nó ra ngoài, thay tiểu thiếp làm chút việc."
"Đây chỉ là một chiếc máy hát bình thường, có thể làm gì chứ?"
"Thiếp đã để lại chút linh tính trên chiếc máy hát này rồi, có thể giúp tướng công dọn dẹp địa bàn một phen, chiếc đĩa hát mà thiếp khắc lúc trước, pháp lực đã dùng hết chín phần, muốn giết người thì không đủ, nhưng tháo móc câu thì vẫn đủ dùng. Tướng công chỉ cần đẩy chiếc máy hát này, đặt đĩa hát lúc trước lên, đi một vòng quanh địa bàn của chàng, sẽ có thể tháo hết tất cả móc câu xuống. Nhưng hát xong một bài, phải để chiếc máy hát này nghỉ ngơi ba ngày, tướng công mà muốn tháo thêm vài cái móc câu thì phải đi nhanh hơn một chút."
"Đi nhanh hơn, chuyện này... Hơi khó!"
Lý Bạn Phong định nói chuyện này dễ, nhưng lời vừa nói đến miệng lại nuốt xuống. Máy hát dùng một chiếc đĩa hát, trực tiếp giết chết kẻ địch, đây là một trong những sát chiêu của nàng, nhưng nguyên lý của sát chiêu này là gì, đến bây giờ Lý Bạn Phong vẫn chưa rõ. "Nương tử, rốt cuộc sát chiêu đó của nàng có gì ảo diệu vậy, nói cho ta biết được không?"
"Ai da tướng công, vợ chồng chúng ta tuy hai mà một, có gì mà không thể nói, thủ đoạn này ảo diệu ở chỗ khắc một chiếc đĩa hát tốt, lần theo móc câu để tìm ngược về, hung hăng đâm đối phương một nhát."
"Đâm chết hắn rồi sao?"
"Để thiếp ngửi thử xem."
Kim hát chạy trên đĩa hát, máy hát ngửi một lúc rồi hát:
"Chết một tên, còn một tên sống."
"Vậy mà cũng ngửi ra được?"
"Trên đĩa hát có mùi máu tanh."
Lý Bạn Phong cầm đĩa hát ngửi một hồi lâu, nhưng không ngửi thấy mùi gì. "Nương tử, nếu muốn dùng kỹ pháp này một lần nữa thì cần thời gian bao lâu?"
"Phải để tiểu thiếp khôi phục một thời gian, nhớ năm đó, khi thể phách thiếp còn cường tráng, hai ba tháng là đủ rồi, bây giờ thì khó nói, chuyện này còn phải xem thủ đoạn của tướng công nữa."
Xem thủ đoạn của mình? Lý Bạn Phong ngẩn người, chẳng lẽ nương tử cần nhất chính là mình? Phục vụ nương tử thật tốt thì kỹ pháp sẽ khôi phục nhanh hơn? Những thủ đoạn trước kia vẫn chưa đủ hay sao? Hay là mình phải đi tìm Mã Ngũ học hỏi chút kỹ xảo đặc biệt nào đó? Ví dụ như là đốt nóng dầu máy lên một chút? "Nương tử, thủ đoạn mà nàng muốn là..."
Lý Bạn Phong khẩn trương hỏi. "Ai da tướng công, chàng phải mua thức ăn ngon chứ, tiểu thiếp ăn ngon thì mới khỏe mạnh, khôi phục nhanh được."
"À... Được."
"Tướng công, chàng sao vậy, sao giọng lại ỉu xìu vậy?"
"Ta không sao, thật mà... Nương tử, nàng dạy kỹ pháp này cho ta đi."
"Tướng công đừng nóng vội, bây giờ chàng vẫn chưa học được kỹ pháp này đâu, đợi khi nào tu vi của chàng đủ, tiểu thiếp sẽ dạy cho chàng sau."
Chết một tên, còn một tên sống. Tên còn sống là ai?
Bệnh viện Việt Châu số 3, nhân viên y tế chen chúc trong phòng bệnh. Trên giường bệnh của Hà Gia Khánh có vết máu, vết máu từ đâu ra, vẫn chưa ai biết. Cục Ám Tinh nhận được tin, bảo Đầu To đến xem sao. Đầu To hỏi bác sĩ phụ trách, ông ta trả lời:
"Tối qua Hà Gia Khánh có dấu hiệu bất thường, trên giường bệnh còn có vết máu, nguyên nhân không rõ."
"Ông nói dấu hiệu bất thường, có khả năng nào là thiết bị y tế bị can thiệp không?"
"Không loại trừ khả năng này, nhưng tôi tin tưởng vào độ tin cậy của thiết bị."
Đầu To gật đầu:
"Tôi sẽ báo cáo tình huống này cho Cục."
Chờ khi nhân viên y tế giải tán, Đầu To ở lại phòng bệnh một lát. Hà Gia Khánh đang hôn mê trên giường bệnh bỗng nhiên mở mắt, đảo mắt về phía công viên. Đầu To không nói gì, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Đêm khuya, Đầu To đến công viên Hoa Hồ, vòng ra phía sau căn biệt thự, từng bước một đi về phía cô gái đang khóc. Mặt đất sụt xuống, Đầu To chìm vào trong nước. Anh ta không đi xuống đáy hồ, mà xác định phương hướng, cứ thế bơi về phía nam. Thể phách của bác kích giả, tức võ tu, tốt đến mức kinh người, anh ta nhanh chóng bơi vào bờ, ngồi trên bờ thở hổn hển. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta lên bờ, trước kia Hà Gia Khánh đã dạy anh ta phương pháp. Ngồi trên bờ nhìn bốn phía, xung quanh chỉ có một màu đen kịt và hoang vắng. Xa xa có ánh lửa, Đầu To men theo ánh lửa đi tới. Hà Gia Khánh đang ngồi bên đống lửa, cười nói:
"Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi che giấu."
Đầu To lắc đầu:
"E là không che giấu được, bệnh viện đã gọi điện thoại cho Cục, báo cáo tình hình của cậu cho đội trưởng Trần rồi, ông ấy để ý đến cậu đã lâu, có thể sẽ tìm y giả đến xem xét tình hình của cậu."
"Y giả? Ý anh là dược tu sao? Cấp bậc gì?"
"Dựa theo mức độ coi trọng đối với cậu, tôi đoán người đến ít nhất sẽ không thấp hơn tầng sáu."
"Tầng sáu thì không đáng ngại."
"Cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, tôi sợ y giả kia sẽ mang theo cấm vật đến."
"Cấm vật, chẳng phải là pháp bảo sao? Còn phải xem là pháp bảo cấp bậc gì nữa."
"Cấp bậc chắc chắn không thấp, tóm lại cậu phải cẩn thận."
Hà Gia Khánh thở dài:
"Xem ra tôi thật sự phải giả bệnh một trận rồi."
Đầu To im lặng hồi lâu, khuyên Hà Gia Khánh:
"Cậu vẫn nên về Phổ La Châu đi, cứ giấu giếm như vậy không phải là cách."
Hà Gia Khánh lắc đầu:
"Tôi chưa thể đi được, tôi còn có việc chưa làm xong."
"Việc gì?"
"Tôi muốn những người xứng đáng được sống đàng hoàng thì sẽ sống đàng hoàng, giống như anh."
"Tôi, tôi sống rất tốt."
Đầu To cúi đầu nói:
"Mọi người trong Cục đối xử với tôi rất tốt, tôi là người đặc biệt, trong Cục không ai kỳ thị tôi cả."
"Tại sao lại kỳ thị anh?"
"Tôi không giống mọi người, tôi không phải người bình thường. Trước đây tôi từng lỡ tay giết người khi làm nhiệm vụ, tôi không cố ý, nhưng tôi không khống chế được bản thân. Loại người như tôi chính là như vậy, là mối nguy hiểm tiềm ẩn, là tai họa, là mối đe dọa của thế giới này, loại người như tôi đáng lẽ phải bị tiêu diệt, nhưng Cục không vứt bỏ tôi, cho tôi một con đường sống, tôi còn gì không hài lòng nữa chứ."
Hà Gia Khánh cau mày nói:
"Cục dạy anh như vậy sao?"
Đầu To nhìn Hà Gia Khánh:
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Không đúng!"
Hà Gia Khánh lắc đầu nói:
"Anh không phải tai họa, không phải mối nguy hiểm tiềm ẩn, càng không phải mối đe dọa, anh là tinh anh của thế giới này. Anh không khống chế được sức mạnh, là vì thiên phú của anh quá tốt, nhưng thiên phú của anh lại không được bồi dưỡng và dẫn dắt hợp lý. Anh xứng đáng được tôn trọng và đối xử đàng hoàng, anh không cần người khác bố thí cho anh con đường sống, đây là việc mà tôi muốn làm."
Đầu To không nói gì. Hà Gia Khánh mỉm cười:
"Nhìn anh tiều tụy như vậy, mấy hôm nay ngủ không ngon sao?"
"Chỗ làm của vợ tôi hơi xa, mỗi ngày phải dậy sớm lái xe đưa cô ấy đi làm."
Hà Gia Khánh suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tôi nghe nói khách sạn đó mấy hôm nữa sẽ phân nhà tập thể, ở rất gần khách sạn, bảo vợ anh chọn một căn có vị trí đẹp đi."
Mắt Đầu To sáng lên:
"Nhà tập thể rộng bao nhiêu?"
"Khoảng một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách, cả nhà anh chuyển đến đó đi, con anh học tiểu học chưa tốt nghiệp, mà tôi nghe nói trường tiểu học gần đó cũng không tệ."
Ánh mắt Đầu To lại trầm xuống:
"Khu vực trường học của con tôi, không phải ở đó..."
"Khách sạn sẽ giải quyết chuyện trường học, cấp hai có thể giải quyết, cấp một càng dễ nói."
Hà Gia Khánh đứng dậy:
"Đi thôi, chúng ta đi dạo, tôi cũng không quen chỗ này lắm."
Phân nhà tập thể, nhà ba phòng ngủ, một phòng khách. Chỗ học tiểu học cũng được giải quyết. Đầu To không phải kẻ ngốc, anh ta biết rõ đây là Hà Gia Khánh đang giúp đỡ mình. Anh ngẩng đầu nhìn Hà Gia Khánh:
"Tôi, tôi không thể... Tôi nợ cậu quá nhiều rồi."
"Đừng nói đến chữ nợ, giữa chúng ta là anh em, đừng nói những lời khách sáo đó."
Hà Gia Khánh kéo Đầu To đứng dậy:
"Tôi coi anh là anh em, nên muốn anh được sống một cách đàng hoàng."
Anh em... Ở cái tuổi của Đầu To, từ này khiến anh ta cảm thấy có chút xa lạ. "Cái đó, tôi..."
Hà Gia Khánh chỉ vào tai mình:
"Sau này anh nói chuyện có thể nói to hơn một chút không, tôi bị điếc một bên tai rồi, điếc đặc rồi, không thể chữa khỏi nữa."
Xử lý hậu sự của Lăng Diệu Văn xong, Lăng Diệu Thanh trở về tiệm máy hát, cầm chổi lông gà, lần lượt quét bụi từng chiếc máy hát. Hắn ta đã nhận được một số tin tức, sau này tiệm máy hát của hắn rất khó làm ăn, thậm chí không bao lâu nữa, Lục gia sẽ tìm đến cửa. Lão tam Lăng Diệu Ảnh hỏi:
"Nhị ca, chuyện tiếp theo anh tính toán xử lý như thế nào?"
"Tôi tính?"
Lăng Diệu Thanh cười lạnh một tiếng:
"Tôi tính toán như thế nào có quan trọng không? Cậu làm việc với Đại ca, có bao giờ hỏi qua tôi chưa?"
"Bây giờ không phải là hỏi anh rồi sao? Đại ca đã mất, Lăng gia chúng ta sẽ gặp tai ương."
Lăng Diệu Thanh thở dài:
"Tôi không cho các người gài bẫy trên máy hát của tôi, các người không nghe, bây giờ chuyện làm ăn của tôi coi như xong rồi. Chúng ta làm ăn chân chính thì có gì không tốt? Các người gây ra những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?"
Lăng Diệu Ảnh giận tím mặt nói:
"Nhị ca, nói chuyện phải có lương tâm, nếu anh em chúng ta nếu cứ giữ khuôn phép thì đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ rồi. Đại ca đã mất, cũng sắp đến phiên hai chúng ta, nếu anh muốn sống an phận thì chúng ta cứ ở đây chờ chết, còn nếu đã thông suốt rồi thì đến nhà chính tìm tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận