Phổ la chi chủ

Chương 204: Ân oán cũ

Lục Đông Tuấn liên tục lùi về phía sau, trong ấn tượng của ông ta, Hà Hải Khâm chỉ là thực tu tầng tám, làm sao có thể học được kỹ pháp tầng chín?
Lão đã tấn thăng từ lúc nào vậy?
Cơn gió biến mất, Hà Hải Sinh cũng đứng dậy, đi theo sau Hà Hải Khâm.
Hà Hải Khâm trách mắng Hà Hải Sinh:
"Lão tam, tính khí nóng nảy của cậu vẫn vậy, tôi đã dặn cậu câu giờ thôi mà, sao lại lao vào đánh nhau với hắn?"
"Anh, anh cũng nóng nảy đấy thôi, nuốt hết cả khói của em rồi."
Làn khói đó không khác gì máu thịt của Hà Hải Sinh.
"Tôi còn thấy sặc đây này."
Hà Hải Khâm ho khan hai tiếng.
Hà Hải Sinh nghiến răng nói:
"Huynh trưởng, chính là hắn hại anh, tên quân sư Vạn Tấn Hiền bên cạnh hắn là bệnh tu!"
Hà Hải Khâm nghiến răng:
"Chuyện này tôi biết rồi, không cần cậu ra tay, hôm nay tôi phải tự tay lột da hắn!"
Lục Đông Tuấn bình tĩnh, không hề hoảng loạn. Hà Hải Khâm nhìn Lục Đông Tuấn:
"Tiểu Tuấn, chúng ta cũng coi như có quen biết, lúc trước cậu mời tôi ăn cơm, tôi còn nói với cậu mấy câu chân thành. Cậu muốn làm gia chủ Lục gia, tôi thật lòng muốn giúp cậu, sao cậu lại để tên chó đẻ Vạn Tấn Hiền đó hãm hại tôi?"
Lục Đông Tuấn lắc đầu:
"Hải Khâm, chuyện này tôi thật sự không biết, nếu không phải vừa rồi Hải Sinh nhắc đến, tôi cũng không biết bệnh tình của anh lúc đó có liên quan đến Vạn Tấn Hiền. Tôi không phải là người thông minh, nhưng Hải Khâm, anh là người sáng suốt, chuyện này không thể đổ hết lên đầu tôi được."
Lục Đông Tuấn không biết Vạn Tấn Hiền đã hạ độc Hà Hải Khâm? Vớ vẩn! Làm sao ông ta có thể không biết! Đây là mệnh lệnh của Lục Đông Lương, mjwmg Lục Đông Lương không để ông ta hạ độc Hà Hải Khâm, mà là muốn ông ta trực tiếp giết chết Hà Hải Khâm, nếu Lục Đông Tuấn thành công, Lục Đông Lương sẽ chia cho ông ta một nửa gia sản. Lục Đông Tuấn cũng định làm thật, lúc đó Hà Hải Khâm chỉ là thực tu tầng tám, với thực lực của Lục Đông Tuấn, muốn giết ông ta không phải là chuyện khó, nhưng không ngờ hôm đó Hà Hải Khâm lại dẫn theo Hà Ngọc Tú. Thế là khó khăn hơn nhiều, Hà Ngọc Tú cũng là võ tu tầng tám, tuy không mạnh bằng Lục Đông Tuấn, nhưng thực lực cũng không phải dạng vừa, Lục Đông Tuấn không dám manh động. Mắt thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ, Vạn Tấn Hiền chủ động xin đi, giả làm người hầu trong bữa tiệc, nhân lúc không ai chú ý đã hạ độc Hà Hải Khâm. Cũng chính từ lúc đó, Vạn Tấn Hiền được Lục Đông Tuấn trọng dụng. Hai ngày sau, Hà Hải Khâm lâm bệnh nặng, Lục Đông Tuấn tưởng rằng mọi chuyện đã thành công, chỉ chờ Lục Đông Lương chia cho mình một nửa gia sản. Ai ngờ đâu, Hà Hải Khâm nhờ có thể chất đặc biệt, lại được dược tu Sở Bội Oanh ra tay cứu giúp, đã kéo dài cái mạng thêm hai năm. Hà Hải Khâm không chết, Lục Đông Lương đương nhiên không cần thực hiện lời hứa, gia sản cũng không chia cho ông ta. Nhưng trong hai năm đó, nhân lúc Hà Hải Khâm bị bệnh, Lục Đông Lương đã chiếm được không ít lợi thế, dưới sự chèn ép của Lục Đông Lương, Hà gia dần suy yếu, Lục gia trở thành gia tộc số một ở Phổ La Châu. Lục Đông Tuấn thấy hết, nuốt hận trong lòng, tuy nói Hà Hải Khâm không chết, nhưng ông ta cũng lập công lớn, mà lại không nhận được cái gì. Cộng thêm Vạn Tấn Hiền giật dây, ông ta mới nổi sát tâm với Lục Đông Lương. Chuyện ám hại Hà Hải Khâm đã bị vạch trần, Lục Đông Tuấn vẫn đang biện minh, Hà Hải Khâm lười nghe. Một đám chi quải bên cạnh Lục Đông Tuấn đều không ở đây, khó được khi ông ta đơn độc, lúc này không lấy mạng ông ta thì còn đợi khi nào nữa? Hà Hải Khâm trực tiếp xông về phía Lục Đông Tuấn, tung một quyền. Lục Đông Tuấn không né, đá trước một cước vào ngực Hà Hải Khâm. Hà Hải Khâm lùi lại mấy bước, nếu không phải thân thể thực tu cường tráng, lần này rất có thể đã mất mạng. "Tiểu Tuấn, mày thật là độc ác, mày thật sự có thể đánh, khó trách Lục Đông Lương bị mày hại!"
Đối với chuyện của Lục Đông Lương, Hà Hải Khâm đương nhiên tin tưởng Hà Ngọc Tú. Tuy nói tu vi chiếm ưu thế, nhưng đánh đơn lẻ thật đúng là không có lợi. Hà Hải Khâm đổi giọng:
"Anh em, lên!"
Hà Hải Khâm, Hà Hải Sinh, hai anh em cùng áp sát Lục Đông Tuấn. Thực tu ăn no, tốc độ, sức mạnh, khả năng chống chịu đều lớn kinh người. Yên tu dù ở xa hay gần đều có thủ đoạn, thoắt ẩn thoắt hiện. Trong tình huống này, còn có cơ hội lật ngược tình thế sao? Có! Lục Đông Tuấn nhổ hai hàng ghế trong tàu lên, cùng lúc ném về phía Hà Hải Khâm và Hà Hải Sinh. Võ tu không có kỹ pháp, nhưng chiến lực mạnh nhất dựa vào chính là võ nghệ, hai hàng ghế nặng nề bay thẳng về phía hai anh em. Hà Hải Khâm trực tiếp dùng thân mình đập nát ghế, xông thẳng về phía Lục Đông Tuấn. Hà Hải Sinh né sang một bên, tránh được ghế. Cơ hội ngay tại đây, cách hai anh em ứng phó với thế tấn công mạnh mẽ cũng không giống nhau. Bên trong khoang tàu chật hẹp, Lục Đông Tuấn nhảy lên lưng ghế, vọt thẳng qua Hà Hải Khâm, lao tới Hà Hải Sinh. Hà Hải Sinh chuẩn bị hóa thành khói thuốc, đây là chiến thuật thường dùng của ông. Hà Hải Khâm đuổi theo sau lưng, Lục Đông Tuấn xoay người tung một cước, tạo nên một trận cuồng phong, chặn Hà Hải Khâm lại. Hà Hải Khâm há miệng, nuốt chửng cuồng phong, nhưng Hà Hải Sinh không dám hóa thành khói thuốc nữa. Vừa rồi, khói của Hà Hải Sinh bị Lục Đông Tuấn thổi tan một phần, lại bị Hà Hải Khâm nuốt một phần. Những làn khói này chính là cơ thể của Hà Hải Sinh, là mạng sống của ông, nếu lại bị Hà Hải Khâm nuốt thêm một chút, Hà Hải Sinh sẽ bị thương nặng. Chỉ trong nháy mắt do dự, Lục Đông Tuấn đã nắm lấy đầu Hà Hải Sinh, chuẩn bị bóp nát. Giết chết Hà Hải Sinh, sau đó một mình đối phó Hà Hải Khâm sẽ dễ dàng hơn nhiều. Làm gì cũng dở, chỉ có đánh nhau là ông ta giỏi nhất. Lục Đông Tuấn đang định bóp nát đầu Hà Hải Sinh thì con tàu đột nhiên rung lắc. Lục Đông Tuấn không đứng vững, Hà Hải Sinh nhân cơ hội thoát thân, Hà Hải Khâm từ phía sau đạp một cước, Lục Đông Tuấn ngã nhào ra, Hà Hải Sinh phun khói thuốc, tàn thuốc đốt thủng ngực Lục Đông Tuấn, lộ ra xương trắng và nội tạng. Lục Đông Tuấn che ngực muốn đứng dậy, bị Hà Hải Khâm giẫm một chân xuống đất:
"Thằng chó đẻ, mày hại lão tử nằm liệt giường suốt hai năm!"
Hà Hải Khâm đấm một quyền vào mặt Lục Đông Tuấn, mặt trái của ông ta lõm xuống, xương sọ vỡ vụn. "Mày dám giết người trên tàu hỏa, mày không biết quy củ trên tàu sao? Mày không sợ nhân viên phục vụ sao?"
Đây là những lời cuối cùng Lục Đông Tuấn có thể nói. "Nhân viên phục vụ?"
Hà Hải Khâm cười lớn:
"Đây là tàu hỏa cái gì, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, trước khi chết cũng nên chết cho thông suốt."
Lục Đông Tuấn nhìn về phía khoang tàu. Ghế ngồi, bàn nhỏ, sàn nhà, trần nhà, rõ ràng là khoang tàu. Ông ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là khung cảnh mờ ảo lướt qua, có nhà dân, có ruộng đồng, có rừng cây... Nhà dân? Lục Đông Tuấn đã nhìn thấy ngôi nhà này, khi vừa lên tàu đã nhìn thấy. Là cùng một căn sao? Phía sau ngôi nhà là cánh đồng bát ngát, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vậy mà cứ lặp lại. Không lẽ... Ngay từ đầu đã bị lừa? Chẳng trách Hà Hải Khâm lại đột nhiên xuất hiện trong khoang tàu. Thì ra đây căn bản không phải là tàu hỏa... Sao có thể giống thật đến vậy? Cũng giống như những bức ảnh đó, giống như đúc. Lục Đông Tuấn kinh hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, Hà Hải Khâm tung một quyền, đánh nát đầu Lục Đông Tuấn. Hất máu trên tay, Hà Hải Khâm hô to:
"Lăng lão tam, lại đây dọn xác!"
Một cửa sổ mở ra, Lăng Diệu Ảnh, lão tam trong ba anh em Lăng gia nhảy vào từ cửa sổ, cuộn tấm thảm dưới sàn lại, bọc thi thể Lục Đông Tuấn rồi ném ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh bên ngoài vẫn đang lùi lại, dù mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn, tất cả đều rất chân thật. Điều duy nhất không chân thật chính là không hề có gió thổi vào, bởi vì khoang tàu căn bản không hề di chuyển. Đó là lý do vì sao cửa sổ không thể mở ra. Ra khỏi khoang tàu là một khung cảnh khác, tàu hỏa dừng ở ga tàu, đầu tàu hỏa phun ra hơi nước, như đang chuẩn bị xuất phát, hành khách vội vã lên xuống tàu, nhân viên phục vụ đứng ở cửa tàu soát vé. Đây là cảnh tượng thật sao? Không phải. Lăng Diệu Ảnh ra lệnh tắt hết máy chiếu phim xung quanh tàu hỏa, khung cảnh chân thật rốt cuộc cũng hiện ra. Không có hành khách, không có nhân viên phục vụ. Chỉ có một nhà ga bỏ hoang, một con tàu bỏ hoang và một đoạn đường ray bỏ hoang. Tất cả đều là phim, bên ngoài tàu là cảnh phim bên ngoài tàu, bên trong tà là cảnh phim bên trong tàu. Bên dưới khoang tàu là máy hát, do Lăng Diệu Thanh đặc chế. Tiếng đầu máy tàu hỏa phun hơi nước, tiếng còi tàu, tiếng bánh xe ma sát với đường ray, tiếng hành khách nói chuyện đều giống như thật. Xung quanh khoang tàu được treo dây thép, dây thép rung, khoang tàu cũng rung theo. Ngay vừa rồi, khi Lục Đông Tuấn liều mạng vùng vẫy, Lăng Diệu Ảnh đã cắt đứt một sợi dây thép, khiến khoang tàu rung lắc dữ dội, mới giữ được cái mạng của Hà Hải Sinh. Lăng Diệu Ảnh, khuy tu đỉnh cấp, đã dùng một bộ phim để lừa gạt Lục Đông Tuấn. Từ khi Lục Đông Tuấn rời khỏi nhà máy, ông ta đã bị theo dõi, nhưng bởi vì ông ta quá giỏi đánh nhau, nên không ai muốn động thủ với ông ta một cách dễ dàng. Từ khi qua cửa soát vé, ông ta cứ như vậy xem phim, đi vào cái bẫy do Lăng Diệu Ảnh và Hà Hải Khâm giăng ra. Hà Hải Khâm bước ra khỏi tàu, nhìn Lăng Diệu Ảnh, hừ lạnh một tiếng:
"Con mẹ nó, cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, lúc nãy đến đây, tôi còn tưởng đây là tàu hỏa thật."
Lăng Diệu Ảnh ngả mũ hành lễ:
"Chút tài mọn, khiến ngài chê cười."
"Cười? Mẹ nó, tôi cười được sao? Em trai tôi suýt chút nữa bị Lục Đông Tuấn đánh chết, cậu cũng không thò mặt ra giúp đỡ!"
Lúc đó Lăng Diệu Ảnh ở ngay bên ngoài khoang tàu, y thật sự không ra tay. "Theo như giao ước giữa chúng ta, Hà lão gia hẳn là đã đến từ sớm, tôi không ngờ lại có biến cố, nên không dám tự tiện nhúng tay."
"Mẹ kiếp, còn trách tôi? Tàu hỏa đến muộn một tiếng, tôi vừa xuống tàu là chạy như bay đến đây."
Lăng Diệu Ảnh cười nói:
"Không trách ngài, là trách tôi, là tôi không biết linh hoạt."
Hà Hải Khâm xua tay:
"Đừng nói nhảm nữa, vào việc chính đi, chuyện làm ăn ở Hải Cật Lĩnh chia đôi, chúng ta đã nói rồi."
Lăng Diệu Ảnh gật đầu:
"Đó là điều đương nhiên."
"Chuyện xử lý hậu quả, anh em các người tự lo liệu, tôi không quản."
"Đó cũng là chuyện đã thương lượng."
"Chuyện của Lục Đông Tuấn từ đầu đến cuối đều không liên quan đến chúng ta, nếu để lộ, tự cậu gánh lấy."
"Ngài yên tâm, mọi chuyện sau này cứ giao cho chúng tôi."
Hà Hải Khâm gật đầu, dẫn Hà Hải Sinh rời khỏi nhà ga bỏ hoang. Ra khỏi nhà ga, Hà Hải Sinh nhìn lũ muỗi dày đặc trên trời, nói với Hà Hải Khâm:
"Đại ca, chuyện Hải Cật Lĩnh coi như xong rồi, chuyện làm ăn này có nắm trong tay cũng chẳng còn tác dụng gì."
Hà Hải Khâm cười nói:
"Tiểu tử ngốc, cậu nghĩ anh đây còn để tâm đến chút chuyện làm ăn cỏn con ở Hải Cật Lĩnh sao? Coi như Hải Cật Lĩnh đã bị hủy hoại, bán sản nghiệp cho Lăng gia là được. Tên khốn Lục Đông Tuấn khiến tôi nằm liệt giường hai năm trời, suýt chút nữa là mất mạng, giờ có thể tự tay giết chết hắn, cậu có biết trong lòng tôi đã hả giận đến mức nào không!"
Lăng Diệu Ảnh thu dọn hết tất cả dụng cụ, một mình ngồi trong khoang tàu bỏ hoang, day day mi tâm, gửi tin nhắn cho Hà Gia Khánh:
"Chuyện đã giải quyết xong."
Hà Gia Khánh nằm trên giường bệnh đáp lại:
"Bảo quản thi thể Lục Đông Tuấn cho tốt, sau này sẽ có ích cho việc tấn thăng của các người."
"Nhưng lũ muỗi ở Hải Cật Lĩnh rất khó xử lý."
"Bảo lão Vạn đến vịnh Lục Thủy một chuyến, xem có thể cầu xin tổ sư gia của hắn ra tay hay không?"
"Đã cầu xin rồi, Ăn Mày Lục Thủy không quan tâm."
"Đi cầu xin thêm lần nữa, nếu không được thì tôi tự mình đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận