Phổ la chi chủ
Chương 169: Kim tu
Khác với Lưu Xương Vũ, Lưu Lương Nghĩa sẽ cân nhắc về mọi mặt trước khi động thủ.
Thứ nhất, động thủ nhất định phải thành công, yểm tu ra tay để lại dấu vết quá rõ ràng, rất dễ bị đối phương thu thập chứng cứ, muốn xóa bỏ toàn bộ dấu vết, hiện trường không thể để ai còn sống.
Điểm này đối với Lưu Lương Nghĩa mà nói thì không khó, ông ta có sáu mươi quỷ bộc, chỉ cần bao vây lấy trước sau Mã Ngũ rồi cứ thế mà giết, bảo đảm không để bất cứ người nào còn sống lọt lướt.
Thứ hai, phải đề phòng kỹ pháp và pháp bảo.
Thân thể của quỷ bộc hư hư thực thực, lâm trận đối địch quả thật sẽ chiếm được ưu thế, nhưng cũng chịu khắc chế bởi kĩ pháp của một vài đạo môn.
Hoan tu có một số kỹ pháp khắc chế vong hồn khá tốt, nhưng tối thiểu phải lên tầng ba mới dùng được.
Mã Ngũ có tu vi tầng ba không?
Lưu Lương Nghĩa không xác định được.
Dựa theo phỏng đoán của Lưu Lương Nghĩa, nếu Mã Ngũ đã có thể giết được Tống Gia Sâm, tu vi đương nhiên không quá thấp.
Ngoại trừ kỹ pháp, còn có pháp bảo khắc chế vong hồn.
Mã Ngũ có pháp bảo khắc chế vong hồn không?
Từng có.
Y có một chiếc áo da chó, dơ bẩn kinh khủng, dính đầy mỡ, mặc lên người trông giống như ăn mày hành khất.
Mặc chiếc áo da chó này vào, vong hồn bình thường chỉ cần bị y chạm nhẹ một chút sẽ lập tức hồn phi phách tán.
Bây giờ Mã Ngũ đã bị trục xuất khỏi gia tộc, chiếc áo da chó này còn mang theo bên người không?
Lưu Lương Nghĩa không dám đánh cược, nếu như Mã Ngũ vẫn còn mang theo chiếc áo đó bên người, chỉ dựa vào quỷ bộc thì chẳng những không giết được Mã Ngũ mà còn bị thiệt hại một lượng lớn quỷ bộc.
Sáu mươi quỷ bộc này là do Lưu Lương Nghĩa tốn nhiều năm tâm huyết mới tôi luyện ra được, thiệt hại một con, cũng đồng nghĩa với việc Lưu gia bị mất đi một phần chiến lực.
Không giết được Mã Ngũ mà còn thiệt hại hết quỷ bộc, Lưu Lương Nghĩa không tài nào chấp nhận nổi tổn thất như vậy.
Để bảo đảm mọi chuyện phải thật hoàn hảo, Lưu Lương Nghĩa quyết định điều động người giấy.
Quỷ bộc có thể bám vào người giấy, điều này giúp quỷ bộc tránh tiếp xúc trực tiếp với Mã Ngũ, cho dù người giấy bị tiêu diệt, quỷ bộc cũng có thể ung dung thoát thân, lại đổi sang một người giấy khác mà bám vào.
Quỷ bộc bay qua lượn lại giữa các người giấy, Mã Ngũ không tìm được mục tiêu để thi triển kỹ pháp, đến lúc đó cho dù có hao tổn, cũng vẫn có thể bào mòn y đến chết.
Phương pháp thì hợp lý, nhưng muốn khống chế thì có chút khó khăn.
Lưu Lương Nghĩa đã nhiều năm chưa đụng vào người giấy, một quỷ bộc cùng lắm chỉ có thể điều khiển được năm người giấy, sáu mươi quỷ bộc có thể điều khiển ba trăm người giấy. Đây tương đương với việc dùng tu vi của mình để điều khiển một đội quân cỡ nhỏ, Lưu Lương Nghĩa tuổi đã cao, có chút lực bất tòng tâm.
Suy đi nghĩ lại, ông ta quyết định dùng bốn mươi quỷ bộc điều khiển hai trăm người giấy, giữ hai mươi quỷ bộc còn lại bên người để bảo vệ cho bản thân.
Thứ ba, còn phải bảo đảm bí mật.
Dùng nhiều người giấy như vậy, không thể để người khác phát hiện.
Chẳng những không được để người của Mã Ngũ phát hiện, ngay cả người của mình cũng không thể tiết lộ dù chỉ một chút.
Lưu Lương Nghĩa tin được người nhà không?
Không tin được.
Ngay cả kế toán Hồ Quân Tài thân cận nhất cũng không tin được.
Tung hoành lục lâm suốt mấy chục năm, ngoại trừ bản thân, ông ta không thể tin ai được.
Lưu Lương Nghĩa quyết định một mình đến thôn Lam Dương, nhưng hai ngày tới vẫn chưa thể xuất phát.
Bởi vì ông ta nghe nói, có người muốn ghé ngang qua thôn Lam Dương.
Chỉ cần người này xuất hiện, tốt nhất hạn chế gây chuyện, nếu không sẽ có phiền phức lớn.
Lụp bụp! Lụp bụp! Lụp bụp!
"Xà phòng ngoại, kem dưỡng da,
Diêm ngoại, nến ngoại, xẻng sắt ngoại,
Mau đến nhìn, mau đến xem, một xe hàng tốt tùy bạn chọn lựa!"
Người bán hàng rong tấp xe hàng vào ven đường, vừa mới rao to hai tiếng, chợt thấy Lý Bạn Phong dẫn theo ba người xông đến.
Nghe nói người bán hàng rong sẽ tới vào mấy ngày sau, Lý Bạn Phong liên tục cho người tìm hiểu tin tức, cuối cùng cũng gặp được gã.
Lý Bạn Phong cũng coi như là khách quen, mặc dù đội mũ dạ, dán một bộ râu quai nón, nhưng người bán hàng rong vẫn có thể nhận ra hắn.
Thấy khách quen đến, người bán hàng rong đẩy xe định bỏ đi, không muốn bán cho Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong vọt lên trước một bước chặn người bán hàng rong lại:
"Mua thuốc, thuốc nhập môn!"
Người bán hàng rong nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong một lúc:
"Cậu muốn mua thuốc nhập môn? Cậu còn dám mua thuốc nhập môn?"
Hắn đã nhập hai đạo môn, mua thuốc nữa chính là muốn tự tử.
Lý Bạn Phong lắc đầu đáp:
"Không phải tôi mua thuốc, là hai người anh em của tôi muốn mua thuốc."
Sau lưng hắn ngoài Mã Ngũ đi theo còn có Tiểu Xuyên và Tiểu Căn, hai người họ đều là công nhân sửa đường, bình thường vẫn hết lòng hết dạ với Mã Ngũ, trước kia cũng lén tích góp tiền để mua thuốc sắc, tích lũy đạo duyên, nhìn thấy căn cơ đã tương đối ổn, liền dẫn bọn họ đến nhập môn.
Mã Ngũ cười ha hả nói:
"Làm phiền ngài xem một chút, hôm nay có thuốc bột gì?"
Người bán hàng rong nhìn Lý Bạn Phong mà ghét ra mặt, lập tức nói với Mã Ngũ:
"Chẳng phải là muốn nhập môn sao? Cậu dẫn hai người kia đến thôi là được rồi, không cần phải dẫn theo hắn."
Lý Bạn Phong cực kì bất mãn:
"Tôi tới đây mua đồ, ông cũng tới đây bán đồ, sao còn kén chọn khách hàng như vậy?"
"Mẹ nó cậu ra đây mà bán!"
Người bán hàng rong phỉ nhổ Lý Bạn Phong một cái, quay mặt nói với Tiểu Xuyên và Tiểu Căn:
"Hôm nay thuốc bột mang theo nhiều lắm, hai người các cậu muốn chọn đạo môn nào?"
Tiểu Xuyên còn đang do dự, Lý Bạn Phong đưa ra đề nghị:
"Chọn hoan tu cho giống với thiếu gia các cậu đi, để tiện tu hành một thể."
Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
"Tôi cảm thấy đạo môn đó không có tiền đồ."
Mã Ngũ đạp Tiểu Xuyên một cái:
"Mẹ nó cậu nói ai không có tiền đồ!"
Tiểu Xuyên nói với người bán hàng rong:
"Thật ra tôi muốn tu văn tu."
Người bán hàng rong cười hỏi:
"Có tiền đồ, bình thường thích đọc sách hả?"
Tiểu Xuyên trả lời rất chân thành:
"Thích đọc sách, nhưng tôi lại không biết chữ."
Người bán hàng rong cau mày:
"Không biết chữ thì cậu tu văn tu kiểu gì?"
Tiểu Xuyên cúi đầu đáp:
"Tôi chỉ muốn học chữ."
Mã Ngũ nói với người bán hàng rong:
"Cho cậu ấy thuốc bột văn tu đi, tôi dạy cậu ấy học chữ."
Người bán hàng rong lắc đầu:
"Bớt nói nhảm, cậu cho rằng học chữ là chuyện dễ lắm sao? Chính cậu đã học bao nhiêu năm? Trong lòng không tự cân nhắc được hả?
Sau khi nhập môn văn tu, mỗi ngày phải đọc một quyển sách, cậu ta không biết chữ thì đọc cái gì? Mỗi ngày không tu hành được, vậy chẳng phải là chờ chết sao?"
Tiểu Xuyên tỏ vẻ khó chịu:
"Tôi chỉ không muốn làm kẻ mù chữ."
Người bán hàng rong khoát tay chặn lại:
"Vậy cậu lập tức đi học cho biết chữ đi, biết chữ rồi thì đến tìm tôi sau!"
Tiểu Xuyên càng cảm thấy uất ức:
"Tôi biết lái xe lu, tôi cũng không phải phế vật."
Người bán hàng rong cười một tiếng:
"Ai nói cậu là phế vật? Không cần bắt buộc phải nhập văn tu thì mới gọi là có tiền đồ, chẳng phải cậu biết lái xe lu sao? Vậy cậu có thể tu xe lu hay không?"
Tiểu Xuyên gật đầu đáp:
"Tôi sẽ tu!"
Người bán hàng rong đeo găng tay, cầm lấy cái xẻng, xúc một thìa thuốc bột, nói với Tiểu Xuyên:
"Đây là thuốc bột công tu, chuyên nghiên cứu công pháp, học công pháp càng nhiều và càng kĩ, tu vi tăng càng nhanh."
Công pháp này ám chỉ đến những gì liên quan đến lao động, công nhân, công nghiệp.
Tiểu Xuyên kích động hỏi:
"Cái gì là công pháp?"
"Công pháp chính là..."
Người bán hàng rong nhất thời cũng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào cho Tiểu Xuyên:
"Chính là, tu xe lu, tu tàu hỏa, tu máy bay, tu máy móc, tu bẫy... Từ nhỏ đến giỏ trúc lọ sứ, hoặc lớn đến cao ốc chọc trời, những thứ này đều là công pháp, phải xem cậu có thể học được bao nhiêu!"
Tiểu Xuyên gật đầu:
"Cái này tôi làm được!"
"Được thì được, nhưng thuốc bột không rẻ đâu, công tu mười một vạn, miễn trả giá."
Nghe thấy tiền thuốc bột là mười một vạn, Tiểu Xuyên khẩn trương nhìn về phía Mã Ngũ.
Mã Ngũ không chút do dự lấy ra mười một vạn, trả cho người bán hàng rong, một tay đưa tiền, một tay cầm thuốc.
Người bán hàng rong căn dặn một phen:
"Học công tu cũng phải biết chữ, nếu không sau này khó mà tiến bộ được."
Tiểu Xuyên gật đầu, nhận lấy thuốc bột màu bạc sáng mang theo mùi tanh của sắt, cắn răng chịu đau, lúc này đập thuốc lên bụng, thành công nhập môn.
Tiểu Căn cũng muốn công tu.
Nhưng anh ta cảm thấy cái giá mười một vạn này quá cao.
Quan hệ giữa Mã Ngũ và Tiểu Xuyên gần gũi hơn, Tiểu Căn cũng không được sủng ái như vậy, anh ta lo Ngũ thiếu gia không trả tiền giúp mình.
Thấy người bán hàng rong đang dồn sự chú ý lên Tiểu Xuyên, Tiểu Căn lặng lẽ vọt đến bên cạnh xe hàng của người bán hàng rong.
Ngăn kéo mà người bán hàng rong vừa lấy thuốc bột vẫn còn mở ra, Tiểu Căn lén đeo găng tay, bốc một nắm thuốc bột trong ngăn kéo, bôi lên người mình.
Người bán hàng rong đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tiểu Căn hỏi:
"Cậu làm gì vậy?"
Tiểu Căn cố chịu đau, lắc đầu nói:
"Không làm gì hết."
Người bán hàng rong nổi giận: "Cậu trộm thuốc của tôi!"
Tiểu Căn lắc đầu:
"Đâu, đâu có."
Mã Ngũ cũng nổi giận: "Tiểu Căn, dùng thuốc của người ta thì phải thừa nhận, tôi trả tiền là được rồi, cậu đừng làm loại chuyện mất mặt này!"
Tiểu Căn cúi đầu, không dám lên tiếng.
Người bán hàng rong nhìn kỹ sắc mặt Tiểu Căn một chút, hỏi:
"Vừa rồi cậu bốc thuốc bột gì?"
Tiểu Căn chỉ vào Tiểu Xuyên nói:
"Thuốc bột của tôi giống với cậu ấy, đều từ một ngăn kéo lấy ra."
Người bán hàng rong lắc đầu:
"Thuốc bột tuy lấy ra từ cùng một ngăn kéo, nhưng chưa chắc đã cùng một loại, cậu nhìn xem có phải màu này hay không?"
Người bán hàng rong xúc ra một thìa thuốc bột từ cùng một ngăn kéo, thuốc bột bên trong là màu vàng kim, nhìn còn sáng hơn cả màu vàng của thuốc bột trạch tu.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, vừa rồi từ trong ngăn kéo này xúc ra rõ ràng là thuốc bột màu bạc, sao đột nhiên lại biến thành màu vàng rồi?
Tiểu Căn vừa rồi trộm thuốc vội quá, cũng không chú ý đến màu sắc.
Anh ta mở lòng bàn tay ra nhìn thử, phát hiện trên găng tay còn dính bọt thuốc màu vàng.
Vừa rồi thật sự đã lấy ra thuốc bột màu vàng!
Người bán hàng rong cười nói:
"Anh bạn trẻ, cậu may mắn lắm nha, thuốc bột mà cậu chọn rất rẻ, chỉ cần một trăm đồng."
Tiểu Căn mừng ra mặt:
"Chỉ một trăm đồng thôi?"
Ngon!
Không cần thiếu gia trả tiền, tự Tiểu Căn cũng trả nổi!
Người bán hàng rong gật đầu nói:
"Một trăm đồng là đủ rồi, hơn nữa còn có tặng kèm."
Nói xong, người bán hàng rong từ trên xe hàng lấy ra hai cái xô nhỏ dài, cao chừng ba tấc rưỡi, đường kính khoảng hai nắm tay.
Tiểu Căn ngạc nhiên hỏi:
"Cái xô này là để làm gì?"
"Từ từ, đừng gấp, còn tặng kèm thêm nữa."
Người bán hàng rong lại cho Tiểu Căn một cái vá, cái vá dài chừng một mét.
"Cái xô này phải dùng với cái vá này."
Tiểu Căn cầm cái vá, gãi đầu hỏi:
"Tại sao phải dùng chung với nhau?"
Người bán hàng rong giải thích:
"Cái xô kia là xô vàng, cái vá kia là vá vàng, dùng để vét canh vàng."
Tiểu Căn lại nhìn cái vá trong tay, có dự cảm chẳng lành:
"Canh vàng là cái gì?"
"Là canh vàng trong nhà xí đó!"
"Đó không phải là phân người sao?"
"Cậu chọn kim tu, đương nhiên phải đi vét canh vàng rồi!"
"Đây mà là kim tu cái gì, đây chẳng phải là cứt tu sao!"
Tiểu Căn khóc rống lên:
"Tôi không chịu đâu, không chọn đạo môn này đâu!"
Người bán hàng rong lắc đầu thở dài:
"Đạo môn đã chọn rồi, nào có thuốc hối hận để ăn nữa?"
Tiểu Căn rên rỉ:
"Cho dù tôi có hi sinh cái mạng của mình cũng không chọn đạo môn này!"
Người bán hàng rong thở dài:
"Cậu nghĩ tích cực lên mà xem, đạo môn trên thế gian tương sinh tương khắc, luôn kiềm chế lẫn nhau.
Độc tu tương khắc với dược tu, thủy tu tương khắc với hỏa tu, trạch tu tương khắc với lữ tu, hoan tu tương khắc với khổ tu.
Duy nhất chỉ có đạo môn này của cậu là lợi hại, toàn là cậu khắc người ta, không ai khắc được cậu.
Lữ tu gặp cậu thì chạy trối chết, văn tu tiếp xúc với cậu phải bịt mũi, trạch tu thấy cậu lập tức đóng cửa, thực tu vừa nhìn cậu đã buồn nôn, võ tu đụng phải cậu cũng đành nhượng bộ lui binh, hoan tu thấy cậu thì nhũn hết cả người.
Vong hồn sợ uế vật, ngay cả quỷ bộc của yểm tu cũng không dám làm càn trước mặt cậu, đạo môn này nếu tu đến đại thành, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó!"
Tiểu Căn ngậm ngùi nói:
"Tôi không tu cái này, sẽ không tu cái này đâu!"
"Nghĩ thoáng một chút, nghĩ thoáng một chút, cậu đã nhập môn, về sau nhất định phải cõng cái xô phân này, trước khi lên tầng một, mỗi ngày phải cõng năm tiếng, không thể cõng xô rỗng, bên trong phải có ‘hàng’, mỗi ngày còn phải thay mới, thay càng nhiều lần, tốc độ tấn thăng càng nhanh.
Lên tầng một rồi, mỗi ngày phải cõng tám tiếng, sau khi lên tầng hai, một cái xô sẽ không đủ nữa, phải cõng hai cái, đến lúc đó cậu lại đến tìm tôi mua cái thứ ba, chuẩn bị trước để tấn thăng tầng ba.
Cho dù cậu không muốn tấn thăng, mỗi ngày ít nhất cũng phải cõng hai tiếng, canh vàng trong xô, mỗi hai ngày ít nhất đổi một lần.
Đường thì tôi đã vạch ra rồi, đi như thế nào phải xem bản thân cậu."
Tiểu Căn ngồi bệt dưới đất khóc thét, người bán hàng rong tiếp tục rao hàng.
Mã Ngũ đến trước mặt người bán hàng rong hỏi:
"Tôi muốn mua chút thuốc bổ."
"Thuốc bổ cho hoan tu?"
Người bán hàng rong cười một tiếng:
"Có, cậu muốn thuốc sắc, bột thuốc, hay là đan dược?
Thuốc sắc có hiệu lực chậm, bột thuốc không để lâu được, đan dược có độc tính lớn, tự cậu chọn đi."
Mã Ngũ mua thuốc sắc, người bán hàng rong không đưa phương thuốc, chỉ đưa gói thuốc, mỗi ngày một thang, còn nhắc nhở Mã Ngũ, bài tiết ra ngoài sẽ mất linh nghiệm.
Mua hơn một trăm gói thuốc, đủ để đợi đến lần xuất hiện tiếp theo của người bán hàng rong, Mã Ngũ cảm thấy thỏa mãn, lên kế hoạch tu hành cho giai đoạn tiếp theo.
Lý Bạn Phong cũng hỏi chuyện thuốc men. .
"Ông có thuốc giải đan độc không?"
Người bán hàng rong lắc đầu:
"Cái đó không có."
"Thật sự không có?"
"Tôi mà có đồ tốt như vậy thì còn cần đẩy xe hàng bôn ba khắp nơi nữa sao?
Đan dược khác nhau có độc tính khác nhau, không có phương pháp hóa giải nào tốt nhất cả. Hoặc là dựa vào thể phách của cậu để chịu đựng, hoặc là dựa vào thời gian để tiêu trừ dần, vấn đề này không có đường tắt để đi."
Không tìm được phương pháp hóa giải đan độc, Lý Bạn Phong ngược lại hỏi một chuyện khác:
"Con đường hàng rong ở nơi nào?"
Người bán hàng rong nhìn Lý Bạn Phong, không biết nên đánh giá như thế nào:
"Con người cậu không biết chừng mực gì sao? Tôi chính là người bán hàng rong, cậu hỏi tôi con đường hàng rong ở nơi nào? Đây là chuyện cơ mật của tôi, làm sao tôi nói cho cậu được?"
Lý Bạn Phong hết sức chân thành nói:
"Tôi trả tiền."
Người bán hàng rong giận tím mặt:
"Đây là chuyện tiền bạc hả? Đây là nơi tôi sống yên phận, làm sao tôi tùy tiện nói cho người khác được? Cậu hỏi không biết kiêng nể như vậy có còn tôn trọng tôi không?"
Lý Bạn Phong bĩu môi:
"Bất kể như thế nào cũng không thể nói?"
Người bán hàng rong lắc đầu:
"Thật ra cũng không phải như vậy, nếu cậu vào đạo môn của tôi, tu hành đến cấp độ nhất định, ngược lại tôi có thể nói cho cậu một chút chuyện về con đường hàng rong."
Người bán hàng rong còn có đạo môn?
Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Gia nhập đạo môn của gã thử xem sao?
Lý Bạn Phong đã nhập hai đạo môn.
Hắn suy tư một lúc, hỏi:
"Nếu bây giờ tôi lại nhập thêm một đạo môn nữa thì sẽ như thế nào?"
"Sẽ chết."
Người bán hàng rong trả lời thẳng.
"Vậy thì thôi."
Tạm thời không thể trông cậy vào con đường hàng rong, Lý Bạn Phong thẳng thừng hỏi một vấn đề nữa:
"Ông có bán giấy thông hành không?"
Người bán hàng rong cạn lời:
"Cậu cho rằng tôi sẽ bán vật dung tục như vậy hả? Không có!"
Lý Bạn Phong hừ một tiếng:
"Cái gì cũng không có, vậy mà cũng bày đặt đi buôn bán, đúng là không biết xấu hổ!"
Người bán hàng rong rất muốn đập Lý Bạn Phong một trận, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, lại sợ phá hỏng thanh danh của mình, chỉ có thể cố nhịn xuống.
Mã Ngũ và Tiểu Xuyên đều mua được đồ vật mong muốn.
Về phần Tiểu Căn, dù sao cũng đã nhập môn rồi.
Khó khăn lắm mới gặp được người bán hàng rong một lần mà Lý Bạn Phong vẫn chưa thu hoạch được gì, hắn không cam lòng.
"Cái xô sắt kia tôi mua, kem dưỡng da lấy hai lọ, xà bông thơm cho tôi hai cục, còn có cái vá cơm kia, cái nồi kia nữa, son phấn tôi cũng muốn, trâm hoa kia cho tôi vài chiếc."
"Cậu là đàn ông, mua nhiều son phấn với trâm hoa như vậy làm gì?"
Người bán hàng rong cảm thấy rất khó hiểu.
"Ai mượn ông quan tâm, tôi trả tiền thì thôi."
Lý Bạn Phong nhìn chiếc đèn lồng đỏ cắm trên xe của người bán hàng rong:
"Cái này tôi cũng muốn."
Người bán hàng rong khoát tay nói:
"Đèn lồng không thể cho cậu được, lần trước tôi đã nói với cậu rồi, đây là của một người bạn tặng cho tôi, trả bao nhiêu cũng không bán."
Đèn lồng không bán.
"Vậy còn cây chổi lông gà kia?"
"Cây chổi lông gà đó là tôi dùng để quét bụi!"
"Một trăm đồng, ông bán hay không?"
"Không bán!"
"Một ngàn!"
"Không bán!"
"Một vạn!"
Người bán hàng rong nhíu mày:
"Tại sao cậu muốn mua cây chổi lông gà này?"
Lý Bạn Phong không nói.
Hắn cảm thấy hình như cây chổi lông gà này đang nói chuyện.
Rốt cuộc là nói cái gì thì hắn nghe không rõ.
Hắn dùng khuyên tai Khản Ti nghe thử, hình như là đang nói:
"Đáng thương, đáng thương cho tôi, cho tôi một miếng ăn."
Người bán hàng rong nhìn Lý Bạn Phong, lại nhìn khuyên tai hắn vẫn nắm chặt trong bàn tay, lông mày hơi nhíu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận