Phổ la chi chủ
Chương 355: Thần danh của Lý Bạn Phong
Mặt trên con dấu được khắc hình vòng tròn màu trắng bạc, hoàn toàn trùng khớp với hoa văn trên hộp ấn.
Lý Bạn Phong cất con dấu và hộp ấn đi.
Lớp đất bên dưới hộp ấn khá mềm xốp, có lẽ là để con dấu dễ dàng hấp thụ tu vi hơn.
Lý Bạn Phong dùng tay đào sâu xuống thêm nửa thước, không tìm thấy giấy tờ mà chỉ thấy một miếng sắt hình vòm sáng lấp lánh.
Miếng sắt này dùng để làm gì?
Trên miếng sắt có khắc tám chữ lớn màu đỏ: Vùng Đất Trăm Dặm, Lấy Đây Làm Chứng.
Đây là khế thư sao?
Trên nét chữ có dính một chút vết máu, đây
là máu của
ai? Là máu của Địa Đầu Thần?
Lý Bạn Phong nhìn mặt sau miếng sắt, thấy còn khắc hai hàng chữ nhỏ:
Hàng chữ nhỏ thứ nhất: Bạt Sơn Chủ được phong nơi đây.
Hàng chữ nhỏ thứ hai: Bạt Sơn Chủ
bại bởi
Bối Vô Song, cắt mười dặm đất phía Đông Nam.
Hàng chữ nhỏ thứ hai có nghĩa là gì?
Là Bạt Sơn Chủ bị một
Địa Đầu Thần tên là
Bối Vô Song đánh bại, bị cắt mất mười dặm đất.
Nhưng đoạn
này là do ai viết?
Chẳng lẽ là do Bạt Sơn Chủ tự khắc lên sau khi bị đánh bại?
Không thể nào.
Sau khi chôn khế thư xuống đất thì không được đào lên, đào lên sẽ mất đi chức vị Địa Đầu Thần, khế thư
của Bạt Sơn Chủ không thể nào bị đào lên.
Nếu đã không bị đào lên
thì hàng chữ
này rốt cuộc là do ai viết?
Lý Bạn Phong càng nghĩ càng thấy khó hiểu, luôn cảm thấy thứ trong tay này có chút tà môn.
Hắn
mở Tùy
Thân Cư ra, lấy khế thư, Địa Đầu Ấn và hộp ấn đưa đến trước mặt nương tử.
Nương tử khen ngợi: "Tướng công thật tài giỏi, nhanh như vậy đã lấy được khế thư rồi."
"Miếng sắt này là khế thư?"
"Đây là khế thư của Địa Đầu Thần, còn được gọi là Đan Thư Thiết Khoán, là bằng chứng để Địa Đầu Ấn thân lập mệnh."
Lý Bạn Phong lật ngược khế thư: "Những chữ này là do ai viết?"
"Là d·o khế thư tự viết."
"Khế thư có
thể tự viết chữ?"
"Có thể, hàng chữ đầu tiên là sau khi mụ già kia được phong chức, mụ ta đã nhỏ máu lên địa bàn, khế thư tự động ghi chép
lại. Hàng chữ thứ hai..."
Nương tử dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Là do mụ già này đánh nhau với Địa Đầu Thần Bối Vô Song, kết quả là thua trận, bị cắt mất
mười dặm đất.
Hai
bên cùng lập văn tự, nhỏ máu vào văn
tự ở khu vực đất bị cắt, thiêu hủy văn
tự, Đan Thư Thiết Khoán của hai bên sẽ tự động cảm
ứng, ghi lại chuyện cắt đất."
Thì ra là còn có công năng này!
Nói đến hàng chữ thứ hai, giọng điệu của nương tử có chút nặng nề: "Mụ già này, nếu không gây ra chuyện như vậy thì
đã không đến mức khó xử lý cỡ này."
Lý
Bạn Phong nói: "Ta thấy chuyện này rất dễ xử lý,
ta cũng viết một
bản văn tự, nói rằng mụ già này đánh nhau với ta, kết quả là
thua trận, cắt toàn bộ địa bàn
cho ta, sau đó nhỏ máu, thiêu hủy, vậy chẳng phải là sẽ ghi lại trên Đan Thư Thiết Khoán sao?"
"Đây là chuyện lớn, sẽ kinh động đến cả nội châu, tướng công không được làm bừa."
"Địa Đầu Thần đánh nhau thôi mà, sao có thể kinh động đến nội châu được?"
"Địa Đầu Thần đánh
nhau
thì sẽ không kinh động đến nội châu, nhưng tướng công, chàng là Địa Đầu Thần sao?"
"Không phải."
"Chàng không phải là Địa Đầu Thần, vậy thì lấy tư cách gì để tiếp quản đất đai của
Địa Đầu Thần? Chuyện lớn như vậy mà để nội châu biết được, bọn
họ
nhất định sẽ phái người đến tìm chàng, đến lúc đó đừng nói là
chức vị Địa Đầu Thần không giữ được, mà e
là tính mạng cũng khó giữ."
Lý Bạn Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khế thư vẫn luôn được chôn dưới đất, không ai nhìn thấy, nội châu làm sao biết được?"
"Ai ya tướng
công, chỉ cần là chữ viết xuất hiện trên Đan Thư Thiết Khoán thì nội châu đều nhìn thấy được, chúng ta phải nghĩ cách che giấu bọn
họ."
"Làm sao để che giấu bọn họ đây?"
"Địa
Đầu Thần nhiều vô số kể, nội
châu thậm chí sẽ không nhớ đến cả cái tên Bạt Sơn Chủ này, chỉ cần bọn họ không chú ý đến chàng là chúng ta có thể qua mắt được."
"Vậy thì đơn giản, chỉ cần trên Đan Thư Thiết Khoán không xuất hiện tên của ta là được, ta bảo Mạnh Ngọc Xuân lập
văn tự, nói là bà ấy đã đánh bại Bạt Sơn Chủ, cướp đi toàn bộ địa bàn của Bạt Sơn Chủ."
"Tướng công bảo bối à, làm vậy thì vô dụng, chẳng khác nào tặng không cho Mạnh Ngọc Xuân một mảnh đất, còn đâu đất
của chàng nữa? Trên Thiết Khoán nhất định phải có tên của chàng, hơn nữa
còn phải có máu của chàng."
Vừa nói, máy hát vừa phun ra một làn hơi nước, làn hơi nước bay lượn quanh miếng sắt.
Một lúc sau, vết máu trên miếng sắt từ
từ
biến mất.
"Tướng công ngoan, chịu đau một chút."
Máy hát dùng kim châm đâm vào ngón tay của Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong nhỏ máu lên miếng sắt.
"Tướng công, như vậy là đã xong một nửa rồi, tiếp theo là tên, trên Thiết Khoán nhất định phải có tên của chàng."
"Viết tên của ta lên chẳng phải là lộ tẩy hay sao? Người
của nội châu chưa
từng gặp ta."
"Thiếp đã nói rồi mà, Địa Đầu Thần nhiều vô số kể, người của nội châu không thể nào nhớ hết nổi từng ấy cái tên.
Chỉ cần âm thầm sửa tên là được, bên phía nội châu sẽ không phát hiện ra đâu, hơn nữa nơi này lại hẻo lánh như vậy, bọn họ càng không chú ý đến.
Đáng tiếc là mụ già kia lại thua một trận, trên Thiết Khoán của Bối Vô Song chắc chắn cũng có tên của mụ ta, Thiết Khoán của Bối Vô Song thì thiếp không sửa được, hai bên đối chiếu không khớp nhau, đây chính là mối nguy hiểm tiềm ẩn, cho nên chuyện này mới khó xử lý."
Đúng vậy, trên Thiết Khoán của Bối Vô Song nhất định sẽ viết: Bối Vô Song thắng Bạt Sơn Chủ, được cắt
mười dặm đất.
Bạt Sơn Chủ và Lý Bạn Phong, chuyện này rõ ràng là mâu thuẫn.
Trừ khi lật đổ cả Bối Vô Song, đào luôn cả khế thư của hắn lên.
Nghĩ gì vậy?
Coi Địa Đầu Thần như rau dại, muốn hái lúc nào thì hái
sao?
Im lặng một lúc, máy hát hỏi: "Tướng công, tiểu thiếp nghĩ mãi mà không ra cách nào vẹn toàn cả."
"Không nghĩ ra thì thôi vậy."
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Cứ khắc tên của ta lên đó, dù sao thì nội châu cũng không nhớ rõ từng ấy chuyện đâu, chắc
là sẽ không lấy chuyện
đánh nhau của hai
Địa Đầu Thần ra để
đối chiếu."
"Nói thì nói vậy, nhưng thiếp vẫn
không yên tâm, tốt nhất là đừng để lại tên thật của chàng trên Thiết Khoán này."
"Không để lại tên thật thì có
tác dụng gì?"
Máy hát vừa suy nghĩ vừa hát: "Không để lại tên thật, cũng không thể để lại tên giả được, phải để lại một cái tên nửa thật nửa giả, tướng công có biệt hiệu nào không?"
"Biệt hiệu thì có, nhiều là đằng khác!"
"Biệt hiệu bình thường thì không được,
phải là một biệt hiệu đặc biệt, là biệt hiệu mà chính chàng phải thừa nhận, người biết đến biệt hiệu này
không được nhiều."
Lời này khiến Lý Bạn Phong nghe mà hoang mang.
Nương tử giải thích: "Ai ya tướng công, chàng tự mình thừa nhận thì Thiết Khoán này mới có thể cảm ứng được với chàng,
mới có thể đưa chàng đến chức vị Địa Đầu Thần.
Nhưng dù sao thì chàng cũng không phải Địa Đầu Thần, chúng ta làm vậy
là đang qua mắt thiên hạ, lỡ như có người dùng biệt hiệu này tra được đến chàng thì
sẽ rất phiền phức, cho nên không thể để nhiều người biết đến biệt hiệu này."
"Vậy thì ta bịa đại một cái biệt hiệu là được chứ gì, ngoài chúng ta
ra sẽ không ai biết."
"Ai ya tướng công, bịa đại thì không được đâu,
biệt hiệu này ít nhất phải có người gọi rồi, hơn nữa phải là cái tên quen thuộc, nếu không thì chính chàng cũng không cảm ứng được."
Vậy thì khó
nghĩ rồi đây.
Lý Thất thì chắc chắn là không được rồi, nhiều người biết quá.
Chủ thôn, Ân Công, ông chủ Dạ, người biết cũng không ít.
Lý Bạch Sa!
Người biết đến biệt hiệu này cũng
không nhiều.
Ngoài những người ở cô nhi viện ra thì chỉ có Hà Gia Khánh, Tần Tiểu Bàn, Du Đào, Thảo Diệp biết.
Vẫn chưa ổn, Tần Tiểu Bàn, Du Đào, Thảo Diệp vẫn còn
ở Phổ La Châu.
Còn biệt hiệu nào ổn hơn không nhỉ...
"Lý Phù Dung."
Lý Bạn Phong nghĩ đến một biệt hiệu.
Bà Ngô ở cô nhi
viện chỉ cần cuộc sống khá giả một chút là sẽ bắt hắn mua thuốc lá Phù Dung Vương, biệt hiệu này tuyệt đối là nghe quen tai.
Ngoài những người ở cô nhi viện ra thì chỉ có Hà Gia Khánh biết đến biệt hiệu này, hơn nữa khi đó cũng chỉ là thuận miệng
nhắc đến trên bàn rượu, chắc là nó đã quên rồi.
Cho dù không quên thì Hà Gia Khánh cũng sẽ không ngờ đến chuyện hắn lại làm Địa Đầu Thần ở nơi hẻo lánh thế này.
Vừa dứt lời, Hồng Oánh đã cười phá lên: "Lý Phù Dung, đó mà là tên đàn ông sao?"
Những pháp
bảo khác cũng cười theo.
Máy
hát không cười: "Tướng công, tiểu thiếp vừa mới nói rồi đó, chuyện này không thể qua loa được đâu, chuyện này hệ trọng lắm, chàng phải thật cẩn thận."
"Không phải bịa đại đâu, đây chính là biệt hiệu của ta."
Thấy Lý Bạn Phong
kiên quyết như vậy, máy hát cũng không nghi ngờ gì nữa.
Nàng dùng hơi nước hun nóng Đan Thư Thiết Khoán, sau
đó dùng kim hát sửa từng nét chữ trên miếng sắt, sau khoảng nửa tiếng
thì đã sửa xong tên trên Thiết Khoán.
Hàng chữ nhỏ thứ nhất: Lý Phù Dung được phong nơi đây.
Hàng chữ nhỏ thứ
hai: Lý Phù Dung bại bởi Bối Vô
Song, cắt đất phía Đông Nam mười dặm.
"Tướng công, Thiết Khoán sửa xong rồi."
"Ai ya~ nương tử, vậy bây giờ ta đã là Địa Đầu
Thần rồi sao?"
"Ai ya~ tướng công,
chỉ cần nội châu không phát hiện ra thì chàng chính là Địa Đầu Thần!"
"Nếu như trên địa bàn của ta có nhiều nhân khí, vậy thì tu vi của ta có thể tăng lên không?"
"Bây giờ thì chưa được, tu vi của tướng công vẫn còn ở Địa Bì, tu vi mà nhân khí mang lại thuộc về Vân Thượng, đợi đến khi nào tu vi của chàng lên đến Vân Thượng thì mới
có thể hấp thụ được, đến lúc đó cho dù nội châu có phát hiện thì chàng cũng
có đủ khả năng để ứng phó!"
"Được, nương tử!"
Lý Bạn Phong tràn đầy tự tin về tương lai.
"Tướng công, chàng tìm một chỗ nào đó chôn khế thư trước đi, nhớ là phải chôn ở nơi kín đáo, đặt luôn cả Địa Đầu Ấn lên trên, như vậy là xem như xong chuyện."
Lý Bạn Phong gật đầu: "Ta sẽ chôn nó ở chỗ cũ."
"Chỗ cũ có kín đáo không?"
Lý Bạn Phong gật đầu: "Rất kín đáo, người bình thường không tìm được đâu, cho dù tìm được cũng không
vào được."
Rời khỏi Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong chôn Đan Thư Thiết Khoán ở chỗ cũ, cố gắng
khôi phục lại nguyên trạng lớp đất.
Hắn cầm Địa Đầu Ấn, dùng kỹ pháp Thông Không Trở Ngại đi xuyên qua hầm ngầm, Lý Bạn Phong nhìn thấy con sói không mắt kia.
Sói núi tiến lên ngửi ngửi Lý
Bạn Phong rồi hỏi: "Chủ nhân, ngài tìm được khế thư rồi sao?"
"Ừ, ta tìm được rồi, bây giờ ta phải lấy khế thư đi đây."
"Vậy, vậy ngài không quản chúng ta nữa hả?"
Con sói có vẻ hơi lo
lắng.
Lý Bạn Phong hỏi: "Các ngươi không ra ngoài được hay sao?"
"Làm sao ra ngoài được, nơi này không có lối ra! Hơn nữa, chúng ta đều không có mắt, ra ngoài thì biết sống kiểu gì?"
"Bình thường các ngươi ăn gì?"
"Sinh linh trên địa bàn
sẽ dâng một ít hương nến và cống phẩm cho Địa Đầu Thần, những
cống phẩm này sẽ theo làn hương khói bay vào kho lương trong nhà, Bạt Sơn Chủ sau
khi ăn xong sẽ chia
cho chúng ta một ít."
Nhìn con sói gầy trơ xương, đoán chừng là bình thường cũng không được ăn no.
"Sau này đồ ăn trong kho lương đều thuộc về các ngươi, ngươi là kẻ hiểu chuyện, lát nữa đi theo ta chia đồ ăn, sau này cứ dựa theo quy củ của ta mà làm."
Con sói vui mừng: "Thật sao?"
"·T·h·ậ·t·.·"
Lý Bạn Phong cầm Địa Đầu Ấn lên nói: "Ta còn muốn ban cho các ngươi một ít tu vi, coi
như là phần thưởng."
Con sói vui mừng tru lên.
Lý Bạn Phong hạ giọng hỏi: "Dùng Địa Đầu Ấn thế nào?"
Con sói nói: "Ngài chỉ cần ấn nhẹ lên đầu của
ta là được, ấn nhẹ..."
Lời còn chưa dứt, Lý Bạn Phong đã ấn con dấu lên đầu
sói núi.
Đầu của sói núi bốc khói, nằm co
giật trên đất.
"Chủ nhân, ngài chỉ cần ấn nhẹ thôi, nhiều tu vi như vậy, ta chịu không nổi."
Lý Bạn Phong nhìn Địa Đầu Ấn, nhíu mày hỏi: "Nhiều quá sao?"
"Chủ nhân, vừa rồi ngài ban cho
ta gấp đôi
số lượng mà Bạt Sơn Chủ ban."
Giọng
nói của sói núi có chút run rẩy.
Lý Bạn Phong xoa đầu nó:
"Là lỗi của ta, lần sau
ta sẽ
chú ý."
"Ta không trách ngài đâu."
Giọng nói của sói núi càng thêm run rẩy: "Ngài là người tốt, chỉ cần ngài không chê, ta nguyện đi theo ngài cả đời, ngài có thể cho ta biết tên của ngài không?"
Lý Bạn Phong nói: "Ta là Địa Đầu Thần, tên của ta chính là Địa Đầu Thần."
***
Việt Châu, sân vận động Hoa Viên, một trận bóng đá vừa mới kết thúc, hàng vạn
khán giả đang lần lượt ra
về.
Hai khán giả vừa đi vừa nói chuyện.
"Lần đầu tiên đến xem bóng đá trực tiếp, cảm giác khác hẳn nhỉ?"
"Đúng là khác hẳn, tôi hét đến mức khàn cả giọng rồi đây."
"Cái chính là phải có không khí như thế này!"
Cổng sân vận động có treo poster, ngày mai ở đây sẽ có một buổi biểu diễn ca nhạc của một nhóm nhạc nam nổi tiếng.
Hà Gia Khánh đứng ở dưới tấm áp phích, lẳng lặng nhìn dòng người qua lại trước mắt, để lộ ra một nụ cười.
Hai giờ khuya, Hà Gia Khánh lẻn vào
sân vận
động vắng lặng, thân thể hóa thành một dòng nước trong, men theo cống thoát nước, chảy vào lòng đất.
Ở trong cống thoát nước, Hà Gia Khánh hóa thành hình người, từ bên cạnh miệng cống mở ra một cánh cửa bí mật.
Bên trong cửa bí mật là một căn hầm nhỏ chưa đầy ba mét vuông, trong căn hầm đặt một cái hộp gỗ màu vàng, bên trên khắc hình vòng tròn màu trắng.
Hà Gia Khánh mở hộp, lấy từ bên trong ra một con dấu màu vàng kim.
Nhìn con dấu, Hà Gia Khánh khẽ thở dài: "Cứ tiếp tục như vậy, chắc ta bị hói đầu mất?"
Y cắn răng, in con dấu lên đỉnh đầu,
cả người lập tức co giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận