Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 100:

Chuong 100:Chuong 100:
Chuong 100:
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng gọi, không quen biết, cô thu lại tâm mắt.
"Thật sự là Thanh Chỉ...Thạch Hiểu Quyên kinh ngạc, Lâm Thanh Chỉ thay đổi quá lớn, nếu không phải là nhìn đôi lông mày quen thuộc của cô gái đó thì cô suýt chút nữa đã không nhận ra rồi.
Cô đi vài bước đến trước mặt Lâm Thanh Chỉ đầu lông mày nhíu lại: "Cô có còn biết lễ nghĩa nữa không vậy? Phép tắc đâu? Gặp người lớn mà không chào hỏi sao?"
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu lên nhìn: "Bà là ai?"
"Tôi là mẹ cô." Nói rồi Thạch Hiểu Quyên muốn đưa tay ra kéo cô.
Lục Lập nhìn thấy, một bước tiến lên chắn ngang trước mặt Lâm Thanh Chỉ cau mày nói: "Còn tôi là cha của bà đấy, nói thì nói chứ đừng có động tay động chân."
Thạch Hiểu Quyên không để ý đến Lục Lập, vẫn luôn nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Bà nội con đã nói con đến Bắc Kinh từ lâu rồi, mẹ vẫn luôn thắc mắc tại sao con không đến tìm mẹ, thì ra là con ở cùng với người như thế này sao?" Giọng bà nghiêm nghị mang theo vẻ của bậc trưởng bối.
Lâm Thanh Chỉ cau mày: "Thạch Hiểu Quyên?”
"Mẹ là mẹ con!" Thạch Hiểu Quyên nói lại lân nữa.
"Tôi không có mẹ." Lâm Thanh Chỉ vẫn còn nhớ bà ta từng nói sau này coi cô như đã chết rồi.
"Dì Thạch, trả tiền đi!" Lúc này, trong số những cô gái vừa vào mua quần áo, có một cô gái quay đầu lại gọi.
Thạch Hiểu Quyên cười rồi đáp lại: "Den đây".
Qua một lúc vẫn không quên dặn dò Lâm Thanh Chỉ: "Ở đây chờ mẹ."
Khi Thạch Hiểu Quyên trả tiên, Lã Thuý Thuý nhíu mày về phía Thạch Hiểu Quyên hỏi: "Người đó là ai vậy?" Cô ta hướng ánh mắt về phía Lâm Thanh Chỉ.
Thạch Hiểu Quyền có chút ngượng ngùng: "Con gái chồng cũ của dì."
Lã Thuý Thuý đã hiểu và có chút xem thường nói: "Thảo nào, đều là bộ dạng hồ ly."
Nói xong cũng không nhìn đến sắc mặt khó coi của Thạch Hiểu Quyên cùng một đám bạn mua xong đồ rồi rời đi, ra ngoài cửa rồi vẫn không quên hét lên với Thạch Hiểu Quyên: "Đi thôi, bà không phải nói tôi không biết giữ tiền sao? Bây giờ tiên trong tay bà, bà nhanh lên một chút tôi còn đợi bà trả tiền do
Thạch Hiểu Quyên ở trước mắt ba Lã nói muốn quản lý gia đình Lã Thuý Thuý cũng không phải có ý gây sự, thế nhưng muốn quản tiên thì phải đi theo sau cô để trả tiền thôi.
Thạch Hiểu Quyên sắc mặt khó coi, sớm muộn gì bà nhất định sẽ xử chết con nhỏ này, tay bà nắm chặt lại.
Nhìn quét qua phía Lâm Thanh Chỉ.
Nhưng mà, người đó sớm đã đi từ lúc nào rồi.
Đừng nói Lâm Thanh Chỉ không quen bà, coi như cô có quen thì cô cũng không vui vẻ để đợi.
Thạch Hiểu Quyên trong lòng thâm nghiến răng, con bé chết tiệt này bị bà nội Lâm làm hư, không sợ bà nữa rồi. Lâm Thanh Chỉ lại không biết suy nghĩ của Thạch Hiểu Quyên, sớm đã kéo Lục Lập đi dạo ở chỗ khác.
Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Thanh Chỉ mặc trên người bộ quần áo vừa mua làm cho những người đi đường xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Lục Lập luôn trợn mắt nhìn những người đó, nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn Lâm Thanh Chỉ: "Cô có muốn mua thêm vài bộ quần áo khác không?" Nhân tiện thay luôn bộ đang mặc trên người càng tốt.
Lâm Thanh Chỉ: "Tôi khát nước."
Lục Lập:...
Anh nhận lệnh đi vào một quán nhỏ mua nước cho cô.
Đứng dưới bóng râm của một gốc cây, Lâm Thanh Chỉ đặt đống đồ xuống dưới chân, cô đứng trước một hàng rào sắt toàn dây leo đợi Lục Lập đi ra.
Dưới phông nền là màu xanh sặc sỡ, bỗng xuất hiện cô gái với lớp son môi hồng kết hợp với áo trắng váy đỏ tóc đen buông dài vô cùng xinh đẹp làm cho những người qua đường đều vô thức mà quay đầu mà nhìn lại một cái.
Khi Lục Lập đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng đẹp tuyệt vời này.
Ai u, khoảnh khắc này thời gian dường như dừng lại.
Lâm Thanh Chỉ nhận lấy nước của Lục Lập đưa tới, mở nắp chai uống một ngụm, trong phút chốc dường như từng ngụm bọt khí vỡ ra trong miệng chua chua ngọt ngọt.
Cô uống một ngụm, tự nhiên mà đưa qua cho Lục Lập: "A, mở miệng ra."
Lục Lập từ chối: "Tôi không uống”.
"Ngọt ngọt, có bong bóng, giống như cá vàng bơi vậy, anh uống thử đi." Lâm Thanh Chỉ vô thức cho rằng anh chưa từng uống qua.
"Tôi từng uống rồi, cô tự uống đi."
Lâm Thanh Chỉ cầm chai nước trên tay một lúc.
Cô nhớ ra rồi, trong thế giới của anh không có cô.
Thế nhưng thế giới của cô vẫn luôn có anh tồn tại...
Anh cái tên lừa đảo này.
Sắc mặt Lâm Thanh Chỉ trầm xuống: "Đồ lừa đảo."
Lục Lập:!! Không phải là đã tốt hơn rồi sao?
Con gái đều như vậy sao?
Đúng là làm khó anh rồi!
Anh nhanh tay lấy chai nước từ trong tay cô nói: "Tôi uống."
Nhưng mà Lâm Thanh Chỉ vốn đang hơi dùng sức nắm chặt, lúc này Lục Lập lại dùng sức cho nên liền ngay lập tức làm cho toàn bộ sô-đa bật ra, tất cả đều đổ lên người anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận