Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 145
Chuong 145
Bây giờ nhìn thấy Lục Lập ngồi đó, trong lòng anh còn có một loại kích động không chân thật.
Lục Lập đầu cũng không ngẩng đầu lên,nói"
"Ông chủ, mảnh đất "chưa khai hoang" ở đông thành mà cậu nói, tôi điều tra qua thấy rất khả thi, nếu có thể lấy được hạng mục này, công ty không chỉ đứng vững mà còn có thể phát triển thêm một bậc, nhưng mà có thể thực hiện xây dựng nhà ở thương mại hay không, còn phải xem quy hoạch của cục quy hoạch, quy hoạch phù hợp và chúng ta có biện pháp lấy được hợp đồng chuyển nhượng đất là ổn."
"Ừm, trước mắt những thông tin mà chúng ta có được dùng để xây dựng nhà ở, đồng thời cũng để thu hút các nhà đầu tư nước ngoài."
Nói xong, Lục Lập đưa văn kiện trong tay cho anh: "Mảnh đất đông thành này sẽ tiến hành cấp phép dưới hình thức đấu thầu, khi các anh thiết kế quy hoạch xây dựng, chú ý trong phương án đấu thầu tăng tỷ trọng công trình công cộng, đồng thời tích hợp số hóa, tiến hành lập dự án, cầm lấy đi."
"Hiểu rồi."
Vương Lai cầm giấy tờ đi ra ngoài.
Anh cảm thấy tất cả mọi người xem thường tài hoa của Lục Lập công tử bột này, sau này anh ta nghiêm túc làm việc chắc chắn sẽ trở thành nhân vật tiếng tăm.
Lục Lập mở báo cáo điều tra của Vương Lai đưa cho anh, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Mấy ngày nay tìm hiểu tình hình ngành nghề, chạy vốn đầu tư công ty, chạy xung quanh địa phương, tạo mối quan hệ, thuê nhân viên có nghiệp vụ, cho đến bây giờ mới bắt tay vào hoạt động, thật sự không lúc nào được nhàn rỗi.
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, Lâm Thanh Chỉ đều bị mẹ Lục kéo đi học, cô cũng không thấy Lục Lập.
Ngay cả bà Lâm và bà ngoại Lục cũng hỏi: "Lục Lập đâu?"
Bà Trần cười nói: "Gần đây nghe nói nó đang bận bịu với mấy công việc nhà cửa gì đó, mỗi ngày đều rất bận, con cũng mấy ngày không gặp được nó."
Lâm Thanh Chỉ nghe có chút đăm chiêu, cô vuốt cằm hỏi: "Vậy anh ấy không đưa con đi học được sao."
"Đưa cái gì mà đưa." Bà Lâm đưa tay vỗ nhẹ cô một cái: "Con bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình là một đứa trẻ hay sao? Cũng không phải là lần đầu tiên con đi học, không hiểu!"
Bà ngoại Lục cũng cười nhìn về phía cô trêu chọc: "Được rồi, bà xem như hiểu rồi, chúng ta làm sao quan trọng bằng cháu trai bà được."
Lâm Thanh Chỉ nhìn các bà một cái, trầm giọng nói: "Mọi người không hiểu được đâu." Đây là lân đầu tiên cô đi học ở thế giới này.
"Được rồi, được rồi, đừng càm ràm nữa, mau đi thôi, con sắp trễ rồi, ngày đầu tiên đến trễ không tốt dau Bà Lâm thúc giục cô đi học.
Sau đó, Lâm Thanh Chỉ bị mọi người đưa đến cổng trường.
Cảnh tượng làm cho rất nhiều học sinh vây xem, dù sao lớn tuổi như vậy, còn chưa thấy một cô gái được cả một đoàn người dẫn tới trường. Lâm Thanh Chỉ trong tay xách một cái cặp sách, tóc buộc đuôi ngựa, mặc váy kẻ sọc đỏ trắng, đứng trong đám đông vốn đã rất nổi bật, hơn nữa còn có một đám người đưa cô tới, các học sinh khác không hẹn cùng nhìn qua, đều cảm giác cô như một nàng công chúa vậy.
Lâm Thanh Chỉ cũng muốn giữ chút mặt mũi, cô quay đầu nhìn về phía ba vị trưởng bối còn định đưa cô vào trường, vội vàng ngăn lại: "Mẹ, bà nội, bà ngoại, con tự đi vào là được, mọi người không cần tiễn nữa con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi."
Mẹ Lục cười nói: "Được, vậy con tự vào đi, tên lớp còn nhớ rõ không?”
"Vẫn nhớ, là lớp học lại số 1"
"Ừm, không biết thì tìm người hỏi, đừng để bị lạc."
"Đúng vậy, phiếu cơm để ở trong túi của con, buổi trưa đừng quên đi ăn cơm."
"Buổi tối về bà nội nấu đồ ăn ngon cho con."
Mấy người nói muốn di về, thế nhưng một chút không nð, giống như Lâm Thanh Chỉ một đi không trở về vậy.
Cuối cùng Lâm Thanh Chỉ đẩy mọi người đi, sau đó xoay người tự mình đi tìm lớp học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận