Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 163

Chuong 163Chuong 163
Chuong 163
Thắt lưng Lục Lập bị cô kéo nghiêng về phía trước một chút, ánh mắt anh dan dần mở to, giống như không dám tin.
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, cô hơi kiễng mũi chân, ngửa đầu hôn lên cằm anh: "Em thật sự thích anhl"
Lục Lập bị cô hôn nhất thời cứng đờ, nhưng nghe cô nói, khóe môi lại nhịn không được nhếch lên, vành tai cũng đỏ ửng, không được tự nhiên quay đầu nói: "Thật là không có biện pháp đối với em."
Sau đó thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, anh mạnh mẽ kéo cao cổ áo nhanh chóng hôn lên má Lâm Thanh Chỉ một cái, sau đó lại nhanh chóng rời khỏi người Lâm Thanh Chỉ.
Nhìn về phía nơi khác nhỏ giọng nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục trượt băng."
Đông Hà có rất nhiều người, người lớn dùng ván gỗ kéo trẻ con, tình nhân dạy nhau trượt băng, bạn bè thi đấu, một khung cảnh náo nhiệt, giống như đem không khí mùa đông lạnh lẽo như đun sôi lên vậy.
Khi mọi người đi ra từ sân băng, đều thở hồng hộc, Lưu Tinh Tinh thậm chí trên trán còn chảy mồ hôi.
Lâm Thanh Chỉ thay giày của cô, nhìn vê phía Lưu Tinh Tinh và Tôn Minh Thiên: "Một ngày trước Tết đến nhà tôi chơi đi, hôm đó là sinh nhật tôi, bà nội nói muốn tổ chức náo nhiệt một chút."
Lưu Tinh Tinh và Tôn Minh Thiên còn chưa kịp phản ứng, Lục Lập liền kinh hô thành tiếng: "Sinh nhật của em?"
Lâm Thanh Chỉ đưa tay buộc dây giày: "Ừ, anh không biết sao."
Đầu óc Lục Lập giống như bị đánh đau: "Bang!" một cái, cả người đều choáng váng.
Anh tức giận nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mạnh mẽ đưa tay đoạt lấy dây giày của Lâm Thanh Chỉ, một bên buộc dây giày cho cô vừa la hét: "Em làm sao vậy, chuyện sinh nhật của em, vì sao người đầu tiên em nói không phải là anh."
Nói xong dây giày trong tay liền nhanh chóng thành thục cột thành một cái nơ.
Lâm Thanh Chỉ nhìn dây giày buộc xong, tự nhiên đưa một chân khác qua: "Em tưởng rằng anh biết rồi"
Lục Lập nắm chặt dây giày tiếp tục buộc, tức giận nói: “Anh biết? Làm sao anh biết được! Quả nhiên, phụ nữ đều không có tâm."
Gần đây Lục Lập vẫn bận rộn với công ty, đôi khi cũng không trở về, căn bản cũng không biết chuyện này.
Tôn Minh Thiên và Lưu Tinh Tinh liền trợn to hai mắt nhìn Lục Lập vừa buộc dây giày cho Lâm Thanh Chỉ, vừa bất mãn lẩm bẩm.
Đây là Lục Bá Vương anh quen biết sao?!
Thật là muốn rớt quai hàm!
Lúc mọi người ra về, liền nghe thấy Lục Lập bởi vì Lâm Thanh Chỉ nói chuyện sinh nhật với Lưu Tỉnh Tinh và Tôn Minh Thiên trước mà không phải mình liền mạnh liệt bày ra vẻ mặt bất mãn.
Cuối cùng, Tôn Minh Thiên và Lưu Tinh Tinh ở nửa đường đã bị Lục Lập đuổi xuống xe.
Hai người đứng trong gió, bị gió lạnh thổi tới mơ hồ. Chờ phản ứng lại, Lưu Tinh Tinh hận không thể cởi giày của cô ra nen lên mặt Lục Lập.
Đây có phải hành vi của con người không?
Những ngày sau đó, thời tiết càng ngày càng lạnh, không khí đón năm mới cũng càng ngày càng nồng đậm, trên đường cái rất là náo nhiệt, người làm hỉ sự cũng đặc biệt nhiều, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng pháo.
Lâm gia cũng dán chữ đỏ, bà ngoại Lục cùng bà nội Lâm tự mình mua giấy đỏ về cắt chữ, dùng hồ quét lên dán ở cửa sổ cùng cửa ra vào, để tăng thêm sự may mắn trong nhà ngày năm mới.
Gần đây Lục Lập cũng không biết đang làm gì, van thần thần bí bí, đi không nghe tiếng về không thấy hình.
Hôm nay sinh nhật Lâm Thanh Chỉ, trong nhà vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ ba Lục và anh cả đang bận làm nhiệm vụ, tất cả người nhà họ Lục đều tới đây, ông nội và bà nội Lục cũng muốn tới nhưng bị Trương gia gọi qua nói là có việc cần bàn.
Mẹ Lục nghe tới chuyện này liền cười nhạt, Trương gia ngoại trừ muốn tiền đòi quyền, còn có thể có chuyện gì quan trọng.
Không phải mẹ Lục chướng mắt con gái của ông nội Lục nhận nuôi - Lục Hà Hoa, chỉ riêng những chuyện Lục Hà Hoa kia làm ra bà liền chướng mắt, không cho bà ta thấy chút uy lực, bà ta còn tưởng rằng cả nhà họ Lục đều là của bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận