Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 81:

Chuong 81:Chuong 81:
Chuong 81:
Lâm Thanh Chỉ nhấc mí mắt lên nhìn người bên cạnh đã thành thật như cũ, lúc này mới buông chân anh ra.
Một ngày không đánh anh liên muốn trèo lên đầu cô ngồi.
Một lúc sau, Lục Lập lại hỏi: "Co muốn uống nước không?”
"Không uống."
Lại qua một lúc, Lục Lập lại hỏi: "Có lạnh hay không?"
"Không lạnh.”
Rất nhiều cái một lúc sau nữa...
Lục Lập: "Muốn..."
Lâm Thanh Chỉ: "Không..."
Tôn Minh Thiên chú ý tới động tác của Lục Lập, răng đều đau đến ê ẩm.
Mãi cho đến buổi tối, Lâm Thanh Chỉ cũng không có tiếp nhận bất cứ thứ gì của Lục Lập.
Lúc ngủ, Lâm Thanh Chỉ và Lục Lập đều nằm ở giường tầng trên, cho nên hai người ngủ đối diện với nhau.
Lục Lập nhìn người đang đưa lưng về phía mình.
Suy nghĩ một chút, anh liếc mắt thăm dò bà nội Lâm cùng bà ngoại Lục nằm ngủ ở phía bên dưới.
Bởi vì trong toa nằm giường mềm tương đối ít người, cho nên động tĩnh xung quanh cũng tương đối nhỏ, thêm cả việc đã bôn ba một ngày cho nên bà nội Lâm cùng bà ngoại Lục đã sớm ngủ thiếp đi.
Lúc này anh mới chậm rãi nhẹ nhàng nâng lên một chân, giống như dây leo âm thầm, lặng lẽ đưa chân về phía giường Lâm Thanh Chỉ, vừa định vụng trộm tiến hành động tác tiếp theo.
Đột nhiên, Lục Lập khẽ rên lên một tiếng kêu đau đớn.
Thì ra vừa rồi Lâm Thanh Chỉ đã hung hăng vặn cổ chân Lục Lập.
Hai tay đang cầm cổ chân trong tay ngày càng dùng sức hơn, cô thấp giọng nói: "Nếu dám làm mấy động tác lén lút như thế nữa tôi liền bẻ gãy chân anh."
Đôi chân dài thẳng tắp của Lục Lập đang vươn ra trên không trung ở giữa hai cái giường, lại thêm lực đạo không nhỏ của Lâm Thanh Chỉ, đau đến trán anh đều đã phủ đầy một tầng mồ hôi lạnh.
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, buông cổ chân anh ra.
Lục Lập nhanh chóng thu chân của mình về, ôm chân hô nhỏ: "Cô..."
Nhưng mà, Lâm Thanh Chỉ chỉ liếc anh một cái liền xoay người nhắm mắt ngủ.
Lục Lập:...
Ngày hôm sau khi Tôn Minh Thiên đi lấy nước, đột nhiên nhìn thấy anh Lục giống như đi bộ không tự nhiên lắm liền quan tâm hỏi một câu: "Anh Lục, anh bị làm sao vậy?"
Lục Lập cắn răng: "Treo chân."
Tôn Minh Thiên: "Ồ”" Mấy ngày kế tiếp cứ như vậy trôi qua, Lục Lập thì dưỡng thương còn Lâm Thanh Chỉ thì ngủ, rốt cục cũng đến trạm xe lửa cần đến.
Bà ngoại Lục xuống xe, xoa xoa eo mình nói: "Ôi chao, cánh tay già của tôi, nếu đi như vậy thêm một lần nữa thì tôi thật sự chịu không nổi đâu, ngồi đến xương sống, thắt lưng và cả chân đều đau."
Bà nội Lâm bên cạnh cũng là vẻ mặt thấu hiểu.
Mặc dù là giường mềm, nhưng phải ở liên tục vài ngày như vậy ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Lục Minh Hoa đã sớm chờ ở cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Lập trong đám người.
Lục Lập có thể nói là người lớn lên cả vẻ ngoài tốt nhất của nhà họ Lục, mọi chỗ đẹp đều được anh chọn lọc lấy đi, một đôi mày kiếm tung bay, mắt rộng thâm thúy, mặt không biểu cảm cả người tựa như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, đứng thẳng tắp ở đó vừa dễ thấy vừa gây chú ý.
Hiện tại thanh kiếm này đang kéo hai cái túi một trái một phải.
Lúc Lục Minh Hoa tới, Lục Lập liền không chút khách khí nhanh chóng nhét túi xách vào trong tay anh: "Anh, cầm giúp."
Lục Minh Hoa cũng không thèm để ý đến, thuận tay nhận lấy túi xách rồi nhìn về phía bà ngoại: "Cha mẹ đều đang chờ hai người, hai người lên xe nghỉ ngơi một chút đi lát nữa trở về là có thể ăn cơm."
"Đây là Thanh Chỉ cùng bà nội phải không? Đi, cùng trở về."
Lâm Thanh Chỉ cự tuyệt: "Cám ơn, không cần đâu lát nữa sẽ có người đến đón chúng tôi."
Tạm thời cô còn chưa muốn ở cùng Lục Lập.
Lục Lập vừa cất đồ đạc lên xe, thời điểm trở lại liền nghe thấy lời Lâm Thanh Chỉ nói.
Anh dừng lại một lúc, sau đó lại vờ giống như không nghe thấy gì cấm lấy đồ đạc trong tay Lục Minh Hoa đi ngược vào bên trong xe.
Ánh mắt Lâm Thanh Chỉ quét tới thấy như vậy liền tiến lên bước đi tới, tay trái nắm bả vai anh, tay phải từ trong tay anh lấy đồ đạc của mình lại đặt ở bên chân: 'Lát nữa sẽ có người đến đón."
Lục Lập mím môi, nhưng vẫn dùng giọng điệu khí phách nhất ra mấy câu lí nhí: "Về nhà ăn cơm trước cũng không được sao?”
Bà nội Lâm đang nói chuyện với Lục Minh Hoa nhìn thấy một màn này cũng nhìn qua nói với Lục Lập: "Tiểu Lập a, không cần đâu, các cháu cứ trở về trước đi lát nữa mẹ Thanh Chỉ sẽ tới đón hai bà cháu thôi."
Nghe nói như vậy Lục Minh Hoa cũng không kiên trì nữa, dù sao mẹ ruột người ta một lát sẽ tới đón, nếu lúc đấy không tìm được người sẽ thành một chuyện phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận