Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 94:
Chuong 94:
Lúc Lâm Thanh Chỉ mang nhân thập cẩm của sui cao ra, một đoàn người liền gói sui cao đến náo nhiệt, bà nội Lâm và bà ngoại Lục cả hai là người vui nhất, họ thích nhất là khung cảnh sống náo nhiệt như vậy, người một nhà cùng nhau sống, cùng nhau ăn cơm, thật là tốt.
"Lúc trước muốn ăn được sủi cảo thật sự rất khó, bây giờ cuộc sống đều là những ngày tháng tốt đẹp rồi."
"Tôi thích ăn nhân dưa bắp cải chua, cho thêm ít thịt băm, rất thơm a”"
"Ngoại trừ mỳ ra, tôi cảm thấy quán mỳ của chúng ta cũng có thể thêm món sủi cảo nước, làm cũng không qua phức tạp."
"Sủi cảo nước này không tồi, có thể thử bán trước."
"Có thể làm trước, đến lúc đó..."
"... Vậy con mua cho hai người cái tủ lạnh, đến lúc đó chuyển đến quán cho hai người, sủi cảo ăn không hết vẫn có thể để đông lạnh!"
"Không cần đâu, chúng ta bây giờ mỗi ngày chỉ bán được một số lượng khách lượng cố định thôi cho nên không cần dùng đến tủ lạnh, đến lúc đó tiền kiếm được không chừng còn không đủ trả tiền điện tủ lạnh hàng tháng mất."
Mọi người đều cười thành tiếng.
Cả nhà đều không ngừng nói đến vấn đề về sủi cảo.
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy sủi cảo trên tay mình gói như thế nào cũng để lộ nhân ra ngoài, lông mày cau lại càng ngày càng chặt, cuối cùng là tức giận đem sủi cao trong tay đưa cho Lục Lập nói: "Gói đi!"
Lục Lập nhìn miếng sủi cảo xấu xí trước mắt, miệng nhếch lên cười: "Cô có phải là con gái... A!", cảm nhận được lực đạo càng ngày càng nặng trên chân, Lục Lập đổi giọng ngay: "Đây chắc chắn là của tiên nữ đã làm, không giống sản phẩm của con người!"
Lục Minh Hoa ở một bên nghe thấy câu này, khoé miệng liền giật giật.
Khi mẻ sủi cao cuối cùng đã ra lò, trong bát Lục Lập liên bị lấp đầy bởi hai tâng vỏ của sủi cảo, đúng vậy chỉ có vỏ bánh sủi cảo, chiếc bụng to đày vỏ sủi cảo.
Lục Lập nhìn sang Lâm Thanh Chỉ.
Cơm là Lâm Thanh Chỉ xới, cô cũng không cần chút mặt mũi, bản thân không muốn ăn thì người khác ăn cũng không được tốt, chỉ có Lục Lập ăn là. . no bụng.
Anh nhân lúc mọi người không chú ý, đưa tay chỉnh quần áo nói: "Không phải sản phẩm của con người.'
Lục Lập:...
Anh còn có thể làm thế nào bây giờ? Cũng không thể không ăn.
Lúc mọi người ăn cơm xong trời cũng đã tối, mẹ Lục kiên quyết giữ Lâm Thanh Chỉ và bà nội Lâm ở lại. Bà ngoại Lục rất nhanh đã kéo bà nội Lâm lên lầu, giống như hai người bạn thân già.
Còn mẹ Lục thì kéo lấy Lâm Thanh Chỉ, ánh mắt dịu dàng: "Chuyện lần trước, dì vẫn chưa có dịp cảm ơn con đàng hoàng, tiểu Lập tính cách có hơi ngang ngược một chút may là con và nó hợp nhau, trước đây mọi người trong nhà đều tránh mặt nó, chê bao nó."
Mẹ Lục dù sao cũng là người đến từ thôn Tiểu Thanh, bà dám làm dám chịu, thay đổi chính sách dám từ chức ra biển, bây giờ công ty của bà cũng đang kinh doanh phát triển rất tốt, nhưng giờ phút này bà chẳng còn chút khí chất trên thương trường nào cả chỉ có khí chất của một người mẹ ôn nhu dịu dàng.
Con trai út Lục Lập này từ khi sinh ra vẫn luôn gặp nhiều tai nạn, luôn xảy ra một số chuyện muốn đòi mạng, nhưng mà không biết tại sao thời khắc nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ bà lại có cảm giác con trai bà sau này nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Còn có việc Lâm Thanh Chỉ thật sự đã cứu Lục Lập một mạng, suy nghĩ này đã khắc sâu trong đầu của bà, bà càng nhìn Lâm Thanh Chỉ càng yêu thích.
Con trai tuy rằng có lúc khiến người khác tức giận một chút, nhưng mà phải nói rằng mắt nhìn người của nó thật sự không tồi.
Ba Lục lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Chỉ cũng đã rất yêu thích cô.
Cô gái này đứng đó toát ra một khí chất rất tự nhiên, khí chất này không chói loá, cũng không bị hạn chế, tự thân phát ra, cũng kín đáo giống như ngọn cỏ dại trưởng thành trong toà tháp sừng sững thằng tắp.
Lâm Thanh Chỉ nhìn theo hướng tay mẹ Lục chỉ ngẫm nghĩ nói: "Cũng được, con không chê."
Câu nói này của cô bị Lục Lập lén nghe được, phản bác lại: "Cô không chê, tôi còn muốn chê đây."
Mẹ Lục trừng mắt nhìn con trai một cái hung hăng, rồi lại nhìn Lâm Thanh Chỉ nói: "Con đừng nghe tên khốn này nói bậy, mấy ngày trước cũng không biết là ai ôm lấy chân anh trai mình nói muốn có nhà để kết hôn..."
"Mẹ!" Lục Lập giật mình nhanh chóng cắt lời mẹ: "Con không có, mẹ đừng nói linh tinh, con con con..." Lục Lập nhất thời kích động những câu trước kia nói ra đều là viện cớ thôi! Hoang manh đến nói không lên lời.
Lâm Thanh Chỉ cau mày: "Tôi vẫn còn nhỏ, không muốn kết hôn."
Ngủ thì được chứ kết hôn thì tính sau, hôn nhân ở thế giới này Lâm Thanh Chỉ lần đầu nghe đến nên hiện tại vẫn chưa thích ứng được.
Cô cảm thấy, yêu có thể ở cùng nhau, nhưng kết hôn sẽ không có tự do.
Nghe thấy những lời nói vô tâm của cô, Lục Lập kinh ngạc.
Rõ ràng biết mình chỉ là thế thân, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy như bị bắn mũi tên vào tim.
Quả nhiên... Cô chỉ là thèm muốn cơ thể anh...
Đúng là đồ lưu manh!
Nên mang cô nhốt vào trong tù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận