Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 176

Chuong 176Chuong 176
Chuong 176
Lục Lập có chút sững sờ nhìn cô, dường như không kịp phản ứng lại, nhìn thấy người xuất hiện trước mắt cướp đi điếu thuốc của anh y như là đang nằm mơ vậy.
Thế nhưng lực kéo trên tay càng ngày càng mạnh, lập tức khiến cho Lục Lập tỉnh lại.
Anh thô bạo dùng lực nắm toàn bộ điếu thước vào trong tay mình, không chút nghĩ ngợi mà dùng tay dập tắt lửa, dường như không cảm nhận được hơi nóng vậy.
Lục Lập một tay ôm lấy người đang cướp điếu thuốc trên cổ anh, thấp giọng nói: "Cái gì mà cũng không tồi, hút thuốc có hại cho sức khoẻ em không biết sao!"
"Em dừng lại cho anh!" Mắt nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ sờ đến bất lửa và bao thuốc ở trên bàn, Lục Lập nhanh chóng giữ tay cô lại, dem người kéo vào trong lòng giữ chặt, không cho cô cử động.
"Đàn bà làm sao có thể hút thuốc! Quá tệ!"
Lâm Thanh Chỉ há miệng cắn một cái lên bắp tay anh.
Lục Lập đau nghiến răng.
Thế nhưng anh cũng không đẩy cô ra, chỉ là nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: "Hút thuốc không tốt, lần sau anh cũng sẽ không hút nữa."
Giống như là để chứng minh, anh lên đem thuốc vất thật xa.
Lâm Thanh Chỉ không cắn nữa, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em cảm thấy rất tốt."
"Tốt cái gì mà tốt." Lục Lập đưa tay bóp miệng cô nói: "Em có thể khiến người khác tiết kiệm đồ ăn mà."
Miệng Lâm Thanh Chỉ bị bóp thành con vịt, nhưng trong mắt ánh lên lại có chút lạnh lùng trong suốt, luôn có thể chính xác đâm vào trái tim của Lục Lập.
Anh đưa tay mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, mạnh mẽ ôm chặt lấy, dường như muốn đem cô hoà vào trong thân thể của mình vậy.
Anh cúi đầu hôn lên tóc của cô, sau đó ghé sát vào tai cô, đem suy nghĩ của mình nói ra: "Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn, sau đó tổ chức hôn lễ."
Lục Lập vừa nói xong câu này, liền cảm thấy cái người ở trong lòng vẫn đang được anh ôm lắc lắc đầu.
Lâm Thanh Chỉ rời ra cái ôm của Lục Lập, cúi đầu vân vê gấu áo, không nhìn Lục Lập chỉ nói: “Anh đem tay áo của em đều bị tuột xuống rồi."
Quần áo của Lục Lập mặc trên người cô có chút rộng, tay áo và gấu quần đều phải gấp lên mấy lượt, mới không bị dài, trải qua hành động vừa rồi của hai người, một bên tay áo của Lâm Thanh Chỉ bị tuột xuống, một bên ống quần cũng bị tuột xuống.
Cẳng tay mảnh khảnh cùng mắt cá chân trắng nõn bị bộ quần áo rộng thùng thình làm cho càng trở nên mỏng manh hơn, giống như chỉ cần nhẹ một cái cũng có thể bẻ gãy được vậy.
Lục Lập nhìn cô một cái, ngồi xổm xuống, giúp cô xắn ống quần lên, vừa xắn vừa nói vấn đề vừa nấy: "Vừa nãy anh nói em đã nghe rõ chưa?”
Lâm Thanh Chỉ giống như không nghe thấy vậy, quay đầu nhìn về phía nhà bếp: "Vận động kịch liệt quá, em đói rồi."
Hai tai Lục Lập đỏ lên, xấu hổ muốn che miệng cô lại.
Có điều anh vẫn không quên chủ đề vừa nãy, anh đem cô quay người lại, có chút cứng rắn nói: “Anh nói, đi đăng ký."
Lâm Thanh Chỉ hai mắt mở to, làm ra vẻ vô tội, nhẹ nhàng chớp chớp nói: "Đăng ký cái gì cơ?"
Lục Lập nghiến răng: "Em đừng giả ngốc."
Anh không quên chuyện cô không muốn kết hôn, bây giờ tình hình đã như vậy rồi, bởi vì có trách nhiệm với cô, không muốn cũng phải kết hôn.
Biết rằng bản thân không trốn tránh được, Lâm Thanh Chỉ đẩy tay Lục Lập ra, không chút biểu cảm nói: "Không được, em không muốn kết hôn."
Lục Lập có chút hoang mang: "Chúng ta đều đã..."
"Ai nói ngủ rồi thì phải kết hôn?”
"Em...
"Không kết hôn."
Bất luận Lục Lập nói như thế nào, tranh luận thế nào, Lâm Thanh Chỉ đều không đồng ý.
Chỉ hỏi một câu: Tại sao lại phải kết hôn, chỉ yêu đương thôi không được sao, ai nói ngủ rồi là phải kết hôn?
Lục Lập tức giận thốt ra: "Không kết hôn, thì không được ngủi”
Lâm Thanh Chỉ nâng cao cằm lên: "Thật quý giá a."
Dù sao ngủ cũng đã ngủ rồi, cô sao cũng được.
Khẩn cấp!!! Làm thế nào mới có thể khiến cô gả cho anh đây?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận