Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chương 80:

Chương 80:Chương 80:
Chuong 80:
Đến giờ ăn cơm trưa, Lục Lập chỉ cần đi mua mấy hộp cơm rồi kết hợp thêm với trứng gà bà nội Lâm đã nấu trước đó, cũng coi như là đã thành một bữa cơm không tồi.
Bà nội Lâm và bà ngoại Lục ngồi một bên, Lâm Thanh Chỉ vừa ngồi xuống Lục Lập liên vờ như không nhìn thấy cô nhanh chóng đặt mông ngôi xuống bên cạnh cô.
Tôn Minh Thiên đem rương của mình kéo lại, ngồi ở giữa hai cái giường nằm, mấy người vây quanh cái bàn nhỏ ở giữa bắt đầu ăn cơm.
Lục Lập mở hộp cơm trong tay ra, bắt đầu ăn.
Bữa trưa trên tàu cũng không tệ lắm, một củ khoai nướng, một phần thịt gà, lại thêm mướp xào trứng gà cùng tảo bẹ trộn.
Lục Lập xới một muỗng cơm, sau đó liếc trộm người bên cạnh đang mặt lạnh nhạt ăn cơm.
Qua một lúc lâu anh bỗng vờ ho một cái rồi nói: "Tôi đột nhiên không muốn ăn thịt gà."
Tôn Minh Thiên không nể mặt nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy có người gọi thịt kho tàu, sao anh không gọi?”
Lục Lập nhìn cậu một cái, cười như không cười nói: "À, vậy sao, tôi không nghe thấy."
Tôn Minh Thiên: "Lần sau tôi sẽ nhắc anh một tiếng."
Lục Lập: "Cảm ơn."
Tôn Minh Thiên tay đang múc cơm liền run rẩy, cái gì... Cảm ơn?
Lục Lập lặp lại những lời mình chưa nói xong: “Tôi không thích ăn thịt ga
Nói xong đũa hơi nghiêng về phía Lâm Thanh Chỉ: "Cho..."
Đột nhiên Tôn Minh Thiên lúc này lại nhanh tay cầm chén đưa tới: "Cái đó... Anh không cần cảm ơn đâu, cho tôi đi, tôi thích ăn."
Lục Lập tay đang gắp thịt hơi dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tôn Minh Thiên, cắn răng nói: "Không cần, tôi đột nhiên lại muốn ăn."
Nói xong liền đem miếng thịt to bỏ hết vào trong miệng mình hung hăng cắn xuống.
Tôn Minh Thiên không hiểu tại sao sống lưng lại cảm thấy lạnh, bỗng dưng xuất hiện một loại ảo giác cảm thấy mình chính là miếng thịt gà kia, hơi nhỏ giọng nói: "Có xương đấy, anh cẩn thận..."
Còn chưa nói xong, đã nghe "rắc" một tiếng.
Lục Lập khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhe răng.
Bà ngoại Lục đang cùng bà nội Lâm nói chuyện phiếm nhìn thấy một màn này liền dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Bà nội Lâm thì cầm mấy quả trứng gà từ trên bàn đưa cho ba người đối diện: "Trứng gà vẫn còn ấm lắm, các cháu mau ăn đi."
Lâm Thanh Chỉ vừa định cầm Lục Lập đã đưa tay nhận lấy, ánh mắt còn có chút khiêu khích nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái.
Lâm Thanh Chỉ thấy thế liền thu tay về, lạnh lùng nhìn anh một cái rồi đặt bát lên bàn nói: "Cháu ăn no rồi." Nói xong liền ngã người dựa về phía sau, nhắm mắt lại.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Lục Lập nhíu mày nhìn quả trứng gà trong tay.
Tôn Minh Thiên bên cạnh hoàn toàn không biết tâm tư của anh "ba-" một cái đập nát vỏ trứng gà, lại "set soạt, răn rắc..." lột vỏ ra, trứng gà tròn tria trắng nõn rất nhanh đã lộ ra, thoạt nhìn trông vô cùng non mầm.
Lục Lập liếc mắt nhìn quả trứng gà cậu đang cầm trên tay.
Tôn Minh Thiên thấy thế rất nhanh liền hướng cái đầu to của quả trứng cho vào miệng cắn một cái, nhóp nhép nói: "Tôi đã cắn qua rồi, anh đừng hòng ăn của tôi."
Lục Lập liếc cậu một cái, anh đây còn hiếm lạ một quả trứng gà sao?
Anh liếc mắt nhìn người bên cạnh đang dựa vào toa xe giả vờ ngủ.
Không biết nghĩ đến cái gì, lại nhanh nhẹn đem trứng gà trong tay đập nát sau đó bóc vỏ, rồi lại nâng trứng gà không còn vỏ lên để lộ ra phần trứng trắng nõn bên trong, kế tiếp dùng chân đá đá Lâm Thanh Chỉ đang ngủ: "Này, một mình tôi ăn không hết."
Lâm Thanh Chỉ giương mắt nhìn anh: "Không ăn."
Chân Lục Lập lại dùng sức đá vào chân Lâm Thanh Chỉ, tỏ vẻ đáng thương nhẹ giọng nói: "Tôi vừa bóc xong rồi."
Lâm Thanh Chỉ thẳng người ngồi dậy nhìn anh, sau đó vươn chân hơi dùng sức khóa chặt đôi chân không thành thật kia của Lục Lập, nhìn anh lạnh lùng nói: "Tôi không ăn."
Cảm nhận được sự ấm áp của đôi chân bỗng nhiên bị vây lại, Lục Lập có chút lúng túng: "Không ăn thì không ăn." Nói xong liền tự mình cắn trứng gà một cái.
Tôn Minh Thiên ở một bên vừa vặn nhặt đồ bị rơi trên mặt đất, không cẩn thận nhìn thấy cảnh vừa rồi, cậu cảm thấy mắt mình hình như sắp mù mất rồi.
Dưới gầm bàn, chân hai người tại sao lại quấn lấy nhau giống như hai cây mạn thế kia? Chuyện gì đang xảy ra?
Anh nhanh chóng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lục Lập mặt không chút thay đổi đang hung hăng cắn trứng gà.
Trước đây chưa từng có một khoảnh khắc nào cậu nhìn thấy Lục Lập giả vờ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận