Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 52:
Chuong 52:
Sau khi điều chỉnh bột nhão xong, Lâm Thanh Chỉ đem những dụng cụ mới mua mở ra khỏi bao bì, quan trọng nhất chính là cái bàn chải nâu thật vất vả mới mua được, trước khi sử dụng bàn chải đều cần ngâm nước, nếu trực tiếp sử dụng lông cọ sẽ dễ dàng đem lông bàn chải dính vào trên giấy hoặc chải rách.
Cô đem bàn chải nâu ngâm trong nước lạnh một lúc, rồi để sang một bên phơi khô.
Lâm Thanh Chỉ chuẩn bị xong những công cụ này, liền nhảy lò cò trở vê phòng.
Cô đem quyển sách rách nát nhặt được đặt trên bàn gỗ lim trong phòng mình, suy nghĩ một lúc lại một chân lò cò ở trong phòng chạy tới chạy lui lục lọi, để tìm một cây bút chì.
Một hồi sửa chữa sử dụng bút chì để đánh dấu thứ tự số trang, khi sắp xếp sẽ không có lỗi, sau khi sửa chữa còn có thể được lau sạch vừa thuận tiện vừa hữu dụng.
Lục Lập nhìn cô nhảy tới nhảy lui như một con thỏ, theo bản năng đi theo cô, lỡ như cô nhảy không vững, anh còn có thể kịp thời đỡ lấy cô.
Tầm mắt liếc nhìn đến khi cô từ trong góc tường xách ra một quyển sách bị hỏng.
Bốn góc quyển sách đều đã ố vàng, toàn bộ trang sách còn dính chặt vào nhau, hiển nhiên là đã từng bị ẩm ướt, bìa ngoài cũng không còn, mấy trang phía trên thậm chí còn rách nát đến không nhìn ra được, mảnh vụn giống như bị chuột gặm qua, mặt trên còn dính một ít đất bẩn thỉu.
Lục Lập nhíu mày: "Cái này còn có thể sửa được sao?"
Trực tiếp mua thêm một quyển mới không phải là được rồi sao?
Anh muốn nói lại dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn lựa chọn ngậm miệng, dù sao anh cũng đã chính mình nhìn thấy cô vì sửa quyển sách này mà đã chuẩn bị rất nhiều công cụ, vừa nhìn đã biết việc này bắt buộc phải làm, hiện tại ngăn cản anh cảm giác kết quả nhận được sẽ không tốt.
Lục Lập nghĩ quả thực không sai, nếu anh dám trực tiếp ngăn cản, Lâm Thanh Chỉ tuyệt đối sẽ tức giận với anh, cô một chút cũng không muốn đọc sách, có thể kéo dài thêm được ngày nào chính là hay ngày đó.
Bàn chải vẫn còn phơi nắng ở bên ngoài, Lâm Thanh Chỉ nhìn cuốn sách thầm tính toán, những trang sách này sao khi được tách ra có một ít trang bắt buột cần phải phơi khô, cũng không biết đồ phơi trong nhà có đủ dùng hay không.
Suy nghĩ một lát.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Lập, ánh mắt hơi híp lại: "Buổi trưa, có phải anh muốn về nhà ăn cơm không?"
Lục Lập:???
Sau đó anh còn chưa kịp trả lời, Lâm Thanh Chỉ đã sớm hơn một bước gật đầu: "Đúng vậy, anh thật sự cần về nhà ăn cơm, vừa đúng lúc giúp tôi một việc nhỏ, anh về nhà ăn cơm xong đừng quên tìm cho tôi một tấm ván gỗ lớn, tôi có việc cần dùng."
"Phải là ván phẳng, cái loại thật lớn đấy nhé."
Sau đó Lục Lập đã ngay lập tức bị xách cổ áo phía sau ném ra ngoài.
Lục Lập:... Lục Lập giống như là một người làm công sau khi hết giá trị liền bị đuổi đi không chút thương tiếc, trừng mắt nhìn cửa gỗ đóng lại.
Sáng sớm bà nội Lâm đã đi lên trấn nên cũng không biết được việc này, vì chân Lâm Thanh Chỉ bị thương cho nên từ sáng sớm bà đã ra ngoài để tranh mua được chút giò heo cùng xương ống heo, tính toán lấy xương bổ xương.
Thuận tiện còn hỏi thăm thêm vê Hồ Tân Vận một chút, sau khi nghe xong coi như hài lòng, nghe nói anh là nhân tài đại học được huyện coi trọng, sau khi trở về đã có thể trực tiếp đi đến chính quyền huyện làm việc.
Ở chính quyền huyện làm việc, trong mắt những ông chủ bình thường dù lớn hay nhỏ cũng coi như là có quyền có thế, hơn nữa Hồ Tân Vận vẫn còn trẻ, điều này chứng tỏ trong tương lai tiền đồ của anh còn có thể sáng lạn hơn.
Bà nội Lâm đem giò heo đi vào phòng bếp, cầm dao bắt đầu chặt, tiếng dao ba ba vang lên, giống như là một đạo âm nhạc có tiết tấu.
Buổi trưa ăn cơm xong, Lâm Thanh Chỉ liền bò lên giường ngủ một giấc.
Lúc Lục Lập hừ hừ cõng một tấm ván giường lớn tiến vào trong sân nhỏ nhà họ Lâm nhưng không trông thấy một người nào.
Gọi to cũng không có ai trả lời.
Anh tựa ván gỗ vào góc tường cho vững rồi đi dạo một vòng trong sân, vẫn không phát hiện ra người nào.
Đuôi lông mày anh khẽ nhíu, hai tay đút túi đi vê phía phòng Lâm Thanh Chỉ.
Cửa bị đẩy ra, người trên giường đang ngủ say ngửa mặt lên trời nhẹ nhàng hô hấp, cả người dang rộng hình chữ X, giống như một con mèo nhỏ lười biếng ngủ không có một chút phòng bị nào lại vô cùng thoải mái.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận