Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 138
Chuong 138
Lưu Tráng Kiến nhìn thoáng qua Lữ Thúy Thúy, đối diện với khuôn mặt như một chiếc bánh lớn, trong lòng nhất thời cười nhạo, nằm mơ.
Từ ngoại hình của Lữ Thúy Thúy không khó để nhận ra, mẹ của Lữ Thúy Thúy hẳn là có bao nhiêu thô kệch, trách không được Lữ Đại Tráng lại muốn cưới một người phụ nữ bị người khác dùng qua là Thạch Hiểu Quyên.
Lưu Tráng Kiến trong lòng ghét bỏ, trên mặt cũng không khách khí mang ra vài phần.
Lữ Thúy Thúy chỉ để ý tới việc ăn, người như Lưu Tráng Kiện cô cũng lười quan tâm, tuy rằng Lữ Thúy Thúy cô cũng không phải là người tốt gì, nhưng cũng so với loại người chuyên ức hiếp con gái nhà người ta, cô vẫn tốt hơn nhiều.
Cô đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: "Con ăn no rồi!"
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, đặt đũa xuống bàn, đứng dậy trở về phòng.
Thạch Hiểu Quyên nhìn người xoay người rời đi, trong mắt hiện lên không vui.
Bà ta quay đầu nhìn về phía bát cơm còn sót lại của Lữ Thúy Thúy trên bàn, nhất thời cảm thán nói: "Cuộc sống hiện tại thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều, trước kia ăn cũng không ăn được loại cơm trắng này, giống như bây giờ..."
Lữ Đại Khai nghe Thạch Hiểu Quyên nói, nhìn về phía bát thức ăn thừa của Lữ Thúy Thúy, nhất thời trâm giọng nói: "Trở về tôi nhất định phải nói cho nó, không thể nào để lãng phí lương thực như vậy được!"
Thạch Hiểu Quyên cười khuyên nhủ: "Cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, so đo tới con bé làm gì, nhanh chóng ăn cơm, ăn cơm."
Lưu Tiểu Thái cũng cười hòa giải nói: "Trẻ con thôi mà, để ý nó làm gì."
Sau đó ông đưa tay kéo ghế bên cạnh mình, cười nhìn về phía Thạch Hiểu Quyên nói: "Hiểu Quyên, đến bên này ngồi, một bàn thức ăn lớn này, hôm nay vất vả cho cô rồi, mau ngồi xuống cùng nhau ăn."
Thạch Hiểu Quyên ôm đứa nhỏ ngồi xuống, cười nói: "Cái này có là đáng là gì, mọi người nể mặt tôi đến ăn cơm, tôi vui còn không kịp."
Lưu Tiểu Thái cười nói: "Đại Tráng nói mọi người có việc thương lượng với tôi, vậy nên tôi phải tới một chuyến."
Trên mặt nói chuyện, tay kia dưới bàn Lưu Tiểu Thái lặng lẽ sờ lên đùi Thạch Hiểu Quyên.
Thạch Hiểu Quyên cảm nhận được nhiệt độ giữa đùi, bà ta ôm đứa bé liếc ông một cái cười nói: "Vậy cảm ơn Lưu đại ca nể mặt."
Lữ Đại Khai ở một bên nghe nói như vậy, cũng vội vàng nâng chén lên nói: "Đúng đúng đúng, vẫn là cảm ơn Lưu đại ca nể mặt, tôi kính anh một chén, kính trọng làm đầu!" Nói xong câu này liền khó khăn nuốt xuống một ngụm.
Lưu Tráng Kiến nhìn cha hắn cùng Thạch Hiểu Quyên mặt qua mày lại, chợt cảm thấy người phụ nữ này thật sự phóng đãng, không hổ danh là người phụ nữ chồng vừa chết liền có thể lập tức kết hôn.
Anh ta có chút không kiên nhẫn, nhìn về phía bọn họ nói: 'Hôm nay gọi con tới đây rốt cuộc là chuyện gì?" Thạch Hiểu Quyên vừa nghe lời này, vội vàng cười nói: "Gọi con lại đây là vì dì muốn cầu con giúp một việc, không phải dì có một đứa con gái hay sao? Tuy rằng không có bản lĩnh gì nhưng dáng vẻ cũng không tệ, muốn hỏi xem con có ý định gặp hay không?" Thiếu chút nữa không thẳng thắn nói muốn giới thiệu Lâm Thanh Chỉ cho hắn.
Lưu Tráng Kiến nhíu mày: "Không cần."
Đùa cái gì vậy, loại "dưa thối táo ủng" cũng dám giới thiệu cho anh, có phải hay không cũng đê tiện như mẹ cô ta.
Lưu Tráng Kiến chính là mình không ra gì còn đi chê người khác.
Ba Lưu cười nói: "Thằng nhãi ngươi, chờ mày gặp qua rồi nói sau, con gái nhà người ta cũng chưa chắc ưng mày."
Lữ Đại Khai ở một bên giúp đỡ nói: "Chỉ gặp mặt, không được thì thôi."
Lưu Tráng Kiến nhướng mày hỏi: "Thật sự dáng vẻ không tệ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận