Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 75:

Chuong 75:Chuong 75:
Chuong 75:
Lâm Thanh Chỉ không quản hai người bọn họ, mấy thứ đáng giá trong phòng mình hôm qua cô đều đã mang di hết hiện tại trong phòng cũng không còn gì để lấy, cô trực tiếp đi về phía gian phòng bị sập của bà nội Lâm.
Sau một lúc lâu lục lọi tìm kiếm, cuối cùng Lâm Thanh Chỉ từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một cái túi nhỏ, cái túi này so với cái túi của cô còn nhỏ hơn một chút, cầm trong tay cũng không có trọng lượng gì, giống như trống rỗng.
Lâm Thanh Chỉ có chút tò mò mở ra, phát hiện bên trong thì ra là một tấm ảnh.
Trong ảnh, người đàn ông mặt mày cương nghị ôm đứa bé trong lòng, bên cạnh là một người phụ nữ mặt lạnh lùng, còn bà nội Lâm thì ngồi ở giữa cười đến hiền lành.
Lục lại trí nhớ một chút, Lâm Thanh Chỉ liền biết được người trong ảnh chính là cha của cô Lâm Cương Ngọc, người đã che chở cho cô khi cô còn chưa có trí nhớ của kiếp trước. Người phụ nữ bên cạnh là Thạch Hiểu Quyên, một người theo chủ nghĩa ích kỷ xinh đẹp tinh xảo.
Khi còn nhỏ vì ghét mùi sữa trên người cô, bà ta chưa từng đút cho cô ăn một miếng cơm, bởi vì cô đã phá vỡ sản phẩm chăm sóc da của bà ta, bị bà ta tát một cái, nhốt cô trong phòng tối cả ngày. Cha cô vừa chết, bà ta liền thu dọn đồ đạc rồi tái giá, một chút cũng không trì hoãn.
Trong trí nhớ của Lâm Thanh Chỉ, bà đối với cô rất ít khi xuất hiện nụ cười.
Nhưng nhìn bà nội Lâm tỉ mỉ đem ảnh chụp cất trong túi nhỏ thế này hẳn là rất yêu nó, cho nên suy nghĩ một chút Lâm Thanh Chỉ quyết định đem ảnh chụp cất vào trong người mình, tính toán mang về sửa chữa sau.
Cuối cùng lại lục lọi thêm một lượt nữa, không phát hiện ra thêm trong phòng có cái gì đáng giá Lâm Thanh Chỉ mới không tìm nữa muốn trở về.
Cô đi ra sân, gọi Lục Lập đang đứng trên nóc nhà sập kéo cái gì đó: 'Không còn gì nữa rồi, trở về thôi."
Bên này, Lục Lập nhìn thứ trong tay anh vừa mới kéo ra có chút tức giận, vẻ mặt anh có chút không tốt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Có phải cô đã quên cái gì rồi hay không?"
Nói xong, Lục Lập nhìn về cái nơ bướm màu đỏ bị đè phía dưới xà nhà mình vừa kéo lên, anh nhớ rõ cái nơ này chính là món quà đầu tiên anh tặng cho Lâm Thanh Chỉ.
Chẳng lẽ chỉ vì anh là thế thân cho nên chỉ được đãi ngộ như vậy?
Ngay cả món quà đầu tiên cũng có thể bị vứt bỏ một cách tùy tiện?
Người phụ nữ này thực sự quá cặn bã rồi.
Lục Lập đau lòng.
Hay là bởi vì anh mua quá ít? Nếu anh mua một đống đồ đạc, chất đầy toàn bộ ngôi nhà của cô, cô chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy, như vậy cô sẽ không quên có phải không?
Lục Lập đứng tại chỗ suy tư.
Lâm Thanh Chỉ đi tới, liền nhìn thấy chiếc nơ màu đỏ trên mặt đất, phía trên dính đầy bùn đất, còn dính chút rơm rạ vỡ vụn, trông vô cùng bẩn thỉu.
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày: "Không cần nữa, lần sau mua lại cái mới." Lục Lập không muốn, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "C6 đối với tôi thật sự quá tệ, cô cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất đi tôi."
Mất tôi, cô đi đâu tìm một người thay thế?
Lâm Thanh Chỉ...
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Lập, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Đôi khi người này lại có lúc đáng yêu đến khó hiểu, làm cho cô muốn hôn một cái.
Nghĩ đến liền làm, cô kiễng chân hôn anh một cái.
Chỉ là thoáng cái rồi rời đi.
Lục Lập ngẩn người một chút, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Tôn Minh Thiên còn đang vùi đầu tìm đồ, chắc chắn rằng cậu ta không chú ý tới trong lòng buông lỏng, anh nói lắp nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Tôi cảnh cáo, cảnh cáo cô..."
Lúc này Tôn Minh Thiên phía sau đột nhiên hỏi: “Anh Lục, anh có thể nói rõ cho em biết anh là muốn tìm cái gì hay không? Với cả anh đã tìm thấy nó chưa?"
Tôn Minh Thiên chuyên tâm tìm nửa ngày ngay cả mảnh giấy cũng không phát hiện, chứ đừng nói là một quyển.
Loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lục Lập, theo bản năng cậu cho rằng Lục Lập đã tìm được.
Nghe giọng nói của Tôn Minh Thiên, Lục Lập trong nháy mắt nuốt lời muốn nói vào trong miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái rồi cúi đầu nhặt cái nơ lên tức giận bỏ vào trong túi của mình.
Sau đó xoay người lại, tiếp tục cùng Tôn Minh Thiên tìm đồ.
Lâm Thanh Chỉ nhìn hai người tìm tới tìm lui, lạnh nhạt nói: "Không còn gì nữa đâu, không cần tìm nữa."
Lục Lập ngẩng đầu thăm dò hỏi: "Cô suy nghĩ lại xem, thật sự không có ghi lại tâm tư nhỏ của mình trên vở, giấy gì sao, ... Hay là đồ tương tự như vậy?"
Lâm Thanh Chỉ nghi hoặc, viết trên giấy? Đúng là cô có thể đọc và viết, nhưng chuyện anh vừa nói là chuyện không có khả năng.
"Không có."
Lục Lập không tin, anh tiếp tục tìm, lật tung hết tất cả những thứ trong phòng, cuối cùng còn hận không thể chui vào dưới gâm giường xem một chút, cũng may là Tôn Minh Thiên ghét bỏ chuyện anh làm, sợ mất mặt nên đã nhanh tay ôm lấy anh mới có thể ngăn cản lại.
Tôn Minh Thiên sống không còn gì luyến tiếc: ... Anh Lục anh bị mất trí sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận