Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 55:
Chuong 55:
Lâm Thanh Chỉ căn bản không để ý tới anh, khom lưng, đưa tay "roẹt" nửa miếng băng cuối cùng trong nháy mắt đã bị vạch trần.
Lục Lập nhìn thoáng qua chân cô, lại liếc nhìn cô, nhất thời không biết nên nói cái gì, cả người đều có chút run rẩy.
Lâm Thanh Chỉ nhìn anh ngây ngốc, vươn chân không bị thương, dùng ngón chân kẹp lấy vạt áo anh, kéo về phía mình: "Nhanh lên, bôi thuốc cho tôi rồi băng lại."
Một lát sau bà nội Lâm trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy vết thương lại lân nữa hô to gọi nhỏ.
Lục Lập cũng không biết, anh làm thế nào mà bôi thuốc xong còn băng bó vết thương lại.
Đến khi nhìn thấy băng gạc sạch sẽ đã được buộc xong trên bắp chân trắng nõn của cô Lục Lập mới giống như bừng tỉnh, nghĩ đến chuyện vừa rồi không dám tin nhìn cô: "Cô thế mà lại dùng chân đá vào mặt tôi?!"
Nói xong còn không quên "hu một tiếng xoay mặt sang một bên.
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy động tác của anh, ánh mắt trong nháy mắt liền nheo lại, đưa tay nắm chặt lấy cổ áo anh, kéo người đến trước mặt: "Anh ghét bỏ tôi?"
Lục Lập nhìn khuôn mặt của cô đột nhiên phóng đại trong gang tấc, ý thức nguy hiểm, nuốt nước miếng thận trọng nói: "Không... không quá ghét bỏ..."
Lâm Thanh Chỉ híp mắt kéo người đến gần, hôn lên môi anh giống như hành động an ủi nhỏ: "Ngoan."
Sau đó, Lục Lập lại bị Lâm Thanh Chỉ đuổi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình xảy ra sự việc quá mức đột ngột nhanh chóng, anh hoảng hốt trở về nhà, trong mơ hồ vì bị bà ngoại câm gậy đánh mới tỉnh táo lại.
Khi đã bị một cây gậy ập tới đánh thẳng vào mông mình, Lục Lập mới phản ứng lại, vừa chạy vừa hỏi: "Bà, sao bà lại đánh cháu?”
"Ván giường trong nhà đâu? Anh đúng là đứa nhóc chết tiệt, bà đây còn tưởng rằng trong nhà bị trộm, mắng nửa ngày kết quả người trong thôn lại nói rằng đã nhìn thấy anh cõng đi, mặt mũi đều bị anh làm cho mất hết rồi, tức chết bà đây mài! Anh mau đừng lại đấy, không được chạy!"
Lục "Thảm' Lập, chạy trong thê thảm.
Buổi tối, Lục Lập xoa mông nằm trên giường đơn sơ, anh thề, chờ anh đạt được đến cảnh giới của Trân Hải Thanh nhất định sẽ làm cho Lâm Thanh Chỉ mất hết mặt mũi, những chuyện xui xẻo anh gặp phải gần đây tất cả đều là bởi vì cô.
Thật sự tức giận!
Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Lập đã tới, kết quả Lâm Thanh Chỉ còn thức dậy sớm hơn anh, đã ngồi ở chỗ cũ bắt đầu sửa chữa sách từ lâu.
Trang thứ hai hư tổn đỡ hơn nhiều so với trang đầu tiên, rất ít chỗ cần phải sửa chữa, hầu như không bị rách chỉ có vài nếp gấp xung quanh tương đối rõ ràng, vết ố nước màu vàng sâm làm nổi bật cả bốn phía xung quanh.
Sau khi dùng dụng cụ bóc trang này ra, Lâm Thanh Chỉ cầm bình xịt nhỏ, phun nước lên trang giấy, kế tiếp lại dùng bàn chải nâu chải qua nếp gấp nhiều lần cho đến khi nó bằng phẳng lại. Sau đó dùng bút lông quệt lấy bột hồ nhão vừa làm xong vào buổi sáng, chải xung quanh lỗ thủng rồi dán giấy trúc lên, dùng bàn chải nâu ép chặt lại, cuối cùng cắt bỏ giấy trúc dư thừa xung quanh.
Trang này được hồi phục nhanh hơn nhiều so với trang đầu tiên.
Lâm Thanh Chỉ đọc lướt sang mấy trang sách phía sau một chút, ngoại trừ trang đầu tiên bị rách nát hư hao nhiều nhất và trang thứ hai hơi nhăn nheo thì số trang còn lại đều tương đối hoàn hảo, điều này có nghĩa là tốc độ sửa chữa phía sau của cô sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Lục Lập nhìn cô sửa chữa xong trang sách trong tay, mới mở miệng: "Bà nội đâu rồi?"
"Đã ra ngoài đi dạo."
Mấy ngày nay bà nội Lâm luôn đi sớm về khuya, Lâm Thanh Chỉ không không hỏi nhiều, chỉ coi như bà thích đi ra ngoài chơi.
"Nhìn đi, đoán thử xem bên trong là cái gì?" Lục Lập có chút đắc ý nâng thùng giữ ấm phía sau lưng lên trước mặt Lâm Thanh Chỉ.
Đây là canh gà mà anh đã học được từ bà khi mặt trời còn chưa mọc.
Thật ra, sáng sớm bà ngoại Lục vừa dậy nhìn thấy con gà bà nuôi chết đã đau lòng đến muốn nhồi máu cơ tim, kế tiếp còn phải tự mình dạy cháu ngoại làm canh gà như thế nào, nhìn đứa nhỏ không tiết kiệm lương thực, bà ngoại Lục chỉ hận không thể ngay lập tức đá anh về thành phố Bắc Kinh.
Lâm Thanh Chỉ mũi khe động ngửi ngửi: "Là canh gà?”
Lục Lập có chút đắc ý: "Đúng vậy! Là canh gà, tôi tự mình nấu đấy!"
"Anh? Tự mình làm... Thật sự?" Nghe được câu này, cơ thể Lâm Thanh Chỉ hơi ngửa ra sau một chút, muốn nhích xa ra một chút.
Qua khoảng thời gian gần đây ở chung, cô biết rõ anh không biết nấu cơm, canh gà kia bên trong có thể hay không sẽ có bộ dáng máu chảy đầy ắp?
Cô thật sự rất yêu thích ăn uống, nhưng không có nghĩa là cô sẽ nguyện ý làm chuột bạch nếm thử món ăn của người lần đầu tiên nấu.
Cho nên quyết định nói: "Tôi đã ăn rồi, không đói."
Lục Lập tức giận: “Đây là tôi tự làm.”
"À." Lâm Thanh Chỉ mặt không chút thay đổi.
Cuối cùng Lục Lập nín thở bưng một chén canh tới, để cho cô nếm thử.
Lâm Thanh Chỉ nhìn sắc mặt anh đã đen đến mức không chịu nổi, miễn cưỡng uống một ngụm, sau đó 'phốc" một ngụm liền phun ra.
Quá mặn, nhưng cũng ngọt ngào.
Mặn và ngọt.
Lâm Thanh Chỉ chính nghĩa thẳng thắn nói với anh: "Hương vị này, tôi không thích lắm."
Lục Lập nhìn cô nôn ra nước canh hầm, trong lòng giống như bị đâm một kiếm, có chút chần chừ nhìn cô: "Uống có ngon hay không?”
Lâm Thanh Chỉ mặt không chút thay đổi nhìn anh một cái, khẳng định trả lời: "Ừ, uống ngon, nhưng tôi không xứng." Cuối cùng, Lục Lập quyết định tự mình nếm một ngụm. Phốc phốc.
Đã mặn lại còn ngọt.
Bà ngoại đúng là hố anh mà, bà rõ ràng khen ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận