Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chương 36:

Mấy ngày nay cô nhặt phế phẩm, thật ra đã thấy qua không ít người nhìn mình với ánh mắt khác thường, thậm chí còn nghe được không ít lời nói khó nghe, nhưng cô không quan tâm, cô không cảm thấy nhặt phế phẩm là chuyện xấu hổ, càng không hiểu được họ suy nghĩ thế nào.

Tương tự như mình, cô cho rằng Lục Lập cũng sẽ cảm thấy công việc của cô không có gì là không tốt, nhưng hình như sự thật không giống như cô đã nghĩ một chút nào, cô cảm thấy mình cần phải trở về để suy nghĩ lại hết mọi chuyện.

Lục Lập phủi phủi mông mình, sắc mặt có chút đen, nhưng mắt vẫn luôn nhìn về phía người đã đi sắp xa kia, qua một lúc lâu vẫn là cắn răng nhẫn nhịn xuống nhanh chóng đuổi theo cô.

Tôn Minh Thiên hai tay bưng chén canh cá sững sờ đứng tại chỗ, tại sao cả hai đều đi hết rồi?

Lâm Thanh Chỉ đi dọc theo con đường nhỏ mà Lục Lập đã dẫn cô đi lúc nãy, vờ như không nghe thấy tiếng gọi cùng tiếng bước chân ở phía sau, cho đến khi cánh tay của mình bị nắm lấy.

Lâm Thanh Chỉ hất tay anh ra, liếc mắt nhìn giọng điệu có chút chế giễu: "Thế nào? Đã suy nghĩ lại, muốn đi nhặt rác rưởi với tôi rồi sao?"

Lục Lập không mở miệng, nhìn vẻ mặt không tốt của cô, cuối cùng từ cổ họng khó khăn phát ra một âm thanh: "Ừm."

Lâm Thanh Chỉ nghe anh trả lời, ngẩng mặt nhìn anh miệng khẽ nhếch nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có: "Đi, tôi dạy cho anh."

Lâm Thanh Chỉ thảnh thơi đứng ở trên bờ, nhìn Lục Lập cầm bao tải đi dọc bờ sông, thỉnh thoảng còn đưa tay chỉ điểm mấy tiếng:

"Cái chai thủy tinh kia có thể nhặt được...

"Túi xách cũng có thể..."

"Cái kia..."

"Cái nọ..."

"Còn có cái dây thừng kia cũng phải nhặt lên..."

Lục Lập một tay cầm bao tải, một tay khom lưng nhặt rác, tuy rằng mày vẫn luôn nhíu chặt, nhưng động tác trong tay vẫn luôn không ngừng nghỉ, nghe theo hướng dẫn của Lâm Thanh Chỉ nhặt hết cái này lại đến cái nọ, lúc đầu tay chân còn có chút luống cuống nhưng về sau đã thành thạo hơn rất nhiều.

Cuối cùng, còn thành thạo đến mức không cần Lâm Thanh Chỉ chỉ điểm, anh cũng có thể phân biệt rõ được những thứ đó có thể nhặt được và không được nhặt.

Lâm Thanh Chỉ nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, biểu tình lúc này mới có phần hòa hoãn lại.

Tâm tình đã dễ chịu hơn nhiều, cô tùy tiện ngắt lấy một cọng cỏ đuôi chó mọc vươn ra ở ven đường, cầm ở trong tay nhàn nhã đung đưa.

Bỗng nhiên, tầm mắt của cô lại rơi trúng vào trên người của hai đứa trẻ tóc tai bẩn thỉu đang đi xiêu vẹo ở phía trước.

Cô dừng lại bước chân của mình.

Lâm Đại Ny ở phía đối diện chủ động mở miệng chào cô trước: "Chị họ." Nói xong liền ngay lập tức mím chặt môi đứng yên tại chỗ, trong tay vẫn luôn nắm chặt tay của Lâm Nhị Ny.

"Ừm." Cô thờ ơ trả lời một tiếng.

Môi Lâm Đại Ny hơi run rẩy, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng cầu xin: "Chị có thể đừng nói cho mẹ em biết có được hay không..."

Nếu như Trần Mỹ Mỹ biết, nhất định sẽ tịch thu hết số tiền mà cô đã kiếm được nhờ bán phế phẩm trong mấy ngày nay, nhưng đây là số tiền cô mà muốn tiết kiệm để sau này cho Nhị Ny dùng để đi học.

Lâm Thanh Chỉ trả lời là đáp ứng hay không, tùy tiện nói: "Tôi và cô không quen nhau."

Nghe được lời này của cô, Lâm Đại Ny nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, không biết vì sao cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Thanh Chỉ sẽ không hại mình, cô nắm chặt tay Lâm Nhị Ny hơi khom lưng, bước chân cũng cố ý nhanh hơn muốn đi về hướng phía sau lưng của Lâm Thanh Chỉ.

Nhìn động tác rời đi của một lớn một nhỏ, Lâm Thanh Chỉ nhíu mày, muốn đi liền đi còn khom lưng làm gì?

"Đứng lại ." Cô mở miệng gọi hai người, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Lập thản nhiên nói: "Đem mấy thứ anh vừa nhặt được đưa cho bọn họ, tôi đói bụng rồi muốn về nhà ăn cơm."

Lục Lập liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn hai đứa trẻ bẩn thỉu ở gần đấy, quyết đoán bước nhanh lên bờ đưa ra mấy thứ ở trong bao tải đã gần đầy.

Lâm Đại Ny theo bản năng nhìn Lâm Thanh Chỉ, ánh mắt có chút thận trọng.

"Cầm lấy đi, tôi phải về nhà ăn cơm rồi." Nói xong cũng không có để ý tới hai người bọn họ nữa, xoay người lại nói với Lục Lập: "Đi thôi."

Lâm Đại Ny nắm chặt lấy bao tải trong tay, nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Chỉ, môi hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được hai từ cảm ơn.

Lục Lập đi theo phía sau Lâm Thanh Chỉ, nhìn bóng lưng của cô rồi chậm rãi từng bước tiến đến đi bên cạnh, sau một lúc lâu lặng lẽ quan sát vẻ mặt của cô mới thật cẩn thận thăm dò: "Không giận tôi sao?"

Lâm Thanh Chỉ liếc xéo anh: "Tại sao tôi phải tức giận." giọng điệu vô cùng tự nhiên giống như chỉ là do Lục Lập tự mình suy nghĩ nhiều.

Lục Lập gãi đầu, có phần lúng túng giải thích: "Tôi không phải có ý ghét bỏ cô vì cô nhặt rác, chỉ là có chút..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận