Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 167
Chuong 167
Trên bàn cơm, Lục Lập bỏ thịt cá đã bỏ hết xương vào bát của cô: "Nè."
Lâm Thanh Chỉ cũng tự nhiên ăn, nhưng những người khác trên bàn ăn nhìn thấy cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Đây là tiểu bá vương nhà bọn họ lúc trước luôn phá phách muốn lật cả Thiên Đô nên hay sao?
Một đám người vừa ăn cẩu lương vừa ăn cơm, ba Lục cùng anh trai Lục vì ngày mai còn có việc nên về trước, mẹ Lục lái xe đưa các bà về nhà, cuối cùng chỉ còn Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ ở lại.
Lục Lập dẫn Lâm Thanh Chỉ đi ra cửa phòng riêng, dọc theo cầu thang gỗ đi xuống.
Nhưng mà vừa xuống tầng cuối cùng, liền gặp được một người quen.
Đó là Trương Lục.
Thân hình cao gầy, mái tóc vuốt keo chỉnh tê được vuốt sang một bên, khuôn mặt sạch sẽ, lộ ra vài phần nho nhã.
Trương Lục nhìn thấy Lục Lập, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tầm mắt liec đến người đứng bên cạnh anh, trong mắt liên gợn lên một tia gì đó.
Nhan chóng có phản ứng, hắn nhếch miệng nở một nụ cười ôn nhu: "Em họ, sao em lại ở đây?"
Tầm mắt Lục Lập đối diện với hắn, vẻ mặt thản nhiên: "Ăn cơm."
Trương Lục cười nói: "Em xem anh này, em tới đây tất nhiên ngoài ăn cơm ra còn có thể làm gì chứ."
"Vâng." Lục Lập vòng qua hắn muốn dời đi.
Trương Lục lại vươn tay với Lục Lập: "Em họ chúc mừng em, mảnh đất ở Đông Thành kia đã thuộc về em.
Lục Lập nhìn anh một cái, miệng phun ra một câu không nghe không rõ âm thanh, rồi rời đi.
Tay Trương Lục giơ lên giữa không có chút cứng đơ, sau đó lại giống như không có việc gì thu tay về, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía Lục Lập giống như là người lớn đang dung túng đứa trẻ bướng bỉnh, nhưng bàn tay đút vào trong túi lại hơi siết chặt, giống như đang cật lực nhẫn nhịn cái gì đó.
Lúc này, Hoàng Kim Tâm vừa vặn từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô ta chạy đến bên cạnh Trương Lục, theo tâm mắt cô nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người khiến cô ta chán ghét kia.
Cô ta đưa tay giữ chặt cánh tay Trương Lục, làm nũng nói: "Không cho phép nhìn Lâm Thanh Chỉ, cô ấy rất đáng ghét, lúc đi học luôn bắt nat em."
"Hả?" Trương Lục bị cô ta kéo hoàn hồn, cười cười sờ lên đầu cô ta một chút: "Cô ấy là bạn học của em sao? Sao cô ấy lại bắt nạt em."
"Tụi em học chung một lớp! Anh không biết cô ta đáng ghét như thế nào đâu. Tài liệu thi còn giấu đi, một mình dùng cũng không cho em mượn, hơn nữa còn mắng em, còn ở trước mặt giáo viên nói xấu em, đều tại cô ta mà lần này em thi không tốt. Em không thích cô ta, cũng không thích anh nhìn cô ta."
Hoàng Kim Tâm đem một ít chuyện không có đặt lên đầu Lâm Thanh Chỉ, theo cô thấy, là Lâm Thanh Chỉ làm cho cô ta cảm thấy không vui, cho nên cô mới không thi tốt, Lâm Thanh Chỉ chính là một người xấu. Trương Lục cười nắm tay cô ta: Duoc, được, được, cô ấy là người xấu, anh không phải đang nhìn cô ấy, anh đang nhìn Lục Lập bên cạnh cô ấy."
Hoàng Kim Tâm lúc này mới chú ý tới người bên cạnh Lâm Thanh Chỉ, nhất thời càng thêm mất hứng: "Người phụ nữ này cũng không biết dùng thủ đoạn gì, mê hoặc anh Lục Lập, làm cho anh Lục Lập không còn nhớ em nữa."
"Ồ?" Trương Lục nghe được nhướng mày, nhìn về phía hai người ra khỏi cửa lớn hỏi: "Lục Lập rất thích cô ấy sao?"
"Hừ, không biết, dù sao anh Lục Lập bị Lâm Thanh Chỉ mê hoặc, mỗi ngày đều đến đón cô ta, bởi vì cô ta ngày cả em cũng không nhận ra." Càng nói Hoàng Kim Tâm càng thêm tức giận, dù sao sự tôn tại của Lâm Thanh Chỉ, đều là nguồn gốc của mọi thứ xui xẻo xảy ra với cô ta.
Trương Lục nhìn về phía hai người biến mất ở cửa, cười khẽ một tiếng: "Là như thế sao?"
Lúc Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ trở về, vừa vặn điện thoại trong nhà vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận