Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 96:
Chuong 96:
Bà ngoại Lục ở bên ngoài gõ cửa nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, có chút cau mày: "Tiểu Lập? Bà ngoại vào nhé?”
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bên cạnh mở ra, Lục Lập vò tóc của mình tự nhiên từ phòng ngủ của Lâm Thanh Chỉ bước ra, anh làm ra vẻ mặt ngái ngủ nhìn bà ngoại Lục nói: "Bà ngoại, chào buổi sáng."
Nói xong còn ngáp một cái.
Bà ngoại Lục kinh ngạc nhìn anh: "Sao cháu lại... lại từ... từ phòng Thanh Chỉ..." bình tĩnh lại bà liên giơ tay lên muốn đánh người, bà luôn cho rằng Lục Lập từ nhỏ đã được nuôi dưỡng rất tốt nhất định sẽ không làm ra những loại chuyện như thế, nhưng lúc này chính mình nhìn thấy tay bà ngoại Lục đều đã có chút run ray.
Lục Lập nhìn thấy bà ngoại Lục muốn đánh mình, hoang mang giải thích: "Không phải, không phải, bà ngoại không phải như bà nghĩ đâu, phòng cô ấy tối qua có con rắn to không biết từ đâu chui vào, cô ấy sợ không dám ngủ cho nên con và cô ấy đã đổi phòng cho nhau."
"Con rắn to" bà ngoại Lục kinh ngạc: "Từ đâu bò ra con rắn to như vậy!"
Lục Lập cũng thực sự không nói dối, anh đúng là đã chính mắt nhìn thấy, chỉ có điều đó là lúc nhà họ Lục mới chuyển đến ngôi nhà nhỏ trong khu độc lập này, người nhà họ Lục đều biết chuyện này.
"Bà ngoại, đừng lo lắng, tối hôm qua đã bị cháu ném ra ngoài rồi không sao cả."
"Không sao? Chuyện này là chuyện lớn đói"
Ngoại trừ người nhà họ Lục bận rộn ra ngoài từ sớm thì trong nhà chỉ có Lâm Thanh Chỉ và Lục Lập, hôm nay bà nội Lâm và bà ngoại Lục vốn dĩ dự định mở cửa hàng nghe tin có rắn liền trực tiếp ngừng kinh doanh.
Khi Lâm Thanh Chỉ tỉnh dậy, trong nhà đều đang diệt rắn.
Cho nên làm cho cô có chút không hiểu.
Lục Lập kéo cô vào góc tường, hạ thấp giọng nói một chút về chuyện đã xảy ra cuối cùng nghiến răng nói: "Cô đừng có làm lộ ra đấy."
Làm ơn ngàn vạn lần đừng xin lỗi, trái tim đàn ông của anh đôi khi sẽ bị mềm lòng đấy!
Lâm Thanh Chỉ nhìn anh một cái, gật đầu.
Ở trong thời đại này càng lâu cô càng hiểu rõ có rất nhiều việc mặc dù không thể ngăn cản cô làm nhiệm vụ nhưng lại có thể làm hại thanh danh của cô, bà nội tuổi tác đã cao nếu biết sẽ không thể chịu nổi đả kích.
Cô nhón chân lên hôn một cái lên môi anh, hài lòng nói: "Làm rất tốt, thưởng cho anh."
Lục Lập nhất thời căng thẳng, nhìn bốn phía xung quanh rồi nói: "Tôi khuyên cô nên kín đáo, tự trọng một chút!"
Lâm Thanh Chỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng gẩy gẩy móng tay nói: "Ồ." Sau đó chậm rãi rời đi, coi lời nói của anh như không khí.
Lục Lập:...
Trái tim đàn ông chết tiệt! Đồ đàn bà không có timl
Buổi chiều khi người nhà họ Lục quay về, sau khi nghe thấy chuyện bà ngoại Lục nói cả đám người đều bị doạ một phen.
Bà ngoại Lục nói: "Căn phòng ở nhà lớn năm nay vẫn nên sửa chữa qua một lần đi, từ lần mới chuyển đến đây Lục Lập gặp qua một lần thì đã lâu không thấy xuất hiện rắn nữa, nhưng lần này lại thấy sợ rằng gần đây đã có một cái ổ rắn, khi nào cha Lục về nhớ nói với nó một tiếng, nói nó tìm người nhanh chóng xử lý."
Bà nội Lâm cũng đồng ý: "Con rắn lớn như vậy không ngờ rằng ở Thành phố Bắc Kinh cũng có, bây giờ trong nhà khắp nơi đều rắc phấn hùng hoằng rồi nó đừng nghĩ sẽ quay lại được nữa."
Nghe thấy lời này, bà ngoại Lục cũng thở dài nói: 'Nếu mà bị cắn, thì không phải sẽ..."
Đột nhiên bà nghĩ đến cái gì đó liền vỗ vào đùi một cái nói: "Ai u! Đi nói với bà lão bên cạnh một tiếng, để bà ấy chú ý một chút!"
Nói rồi bà ngoại Lục liền chạy ra ngoài.
Bà nội Lâm thấy bà ngoại Lục chạy sang nhà bà lão bên cạnh rồi lại chạy về liên lắc lắc đầu nói: "Bà lão bên cạnh đó cũng là một người mệnh khổ a."
Bà nội Lâm đã nghe được chuyện hàng xóm qua miệng của bà ngoại Lục, nhất thời trong lòng đồng cảm: "Haiz, nói ra thật là..."
"Ai, cháu gái nổi loạn xem tình yêu là nhất, cũng không thể trách bà lão không đồng ý, ai có thể đồng ý cháu gái của mình ở cùng với một tên cả ngày chỉ biết cờ bạc đánh nhau chứ, cũng tại con bé bị mù quáng, vậy mà còn muốn mang bầu để ép cưới, chuyện này khiến bà lão tức muốn phát điên."
"Đau khổ mệt mỏi đều là cha mẹ, lo lắng cho con cái đi sai đường, bảo vệ lo lắng chúng nó đi đúng đường, ngăn cản điều xấu nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút vẫn có thể làm bản thân tức gần chất..."
"Bà nói..."
Hai bà lão ngồi đó, từ chuyện hàng xóm nói đến con cháu mình, lại từ chuyện con cháu đến chuyện kinh nghiệm, lại từ kinh nghiệm nói đến...
Chuyện không tốt của lúc này chính là mấy lời này bị Lâm Thanh Chỉ nghe thấy rồi.
Hàng xóm bên cạnh, một bà lão bị đột quy
Lông mày của Lâm Thanh Chỉ cau lại, tại sao chuyện này lại nghe quen tai như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận