Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 162

Chuong 162Chuong 162
Chuong 162
Không chỉ tất cả mọi người trên mặt băng ngây dại, ngay cả Tran Hải Thanh cũng do ra, anh ta quay đầu nhìn về phía Lưu Tinh Tinh cuống quýt lắc tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì."
Lưu Tinh Tinh ngẩng đầu lên lắc lắc tay với anh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Lâm Thanh Chỉ nói rất đúng, cô vốn không cam lòng mà thôi, chẳng lẽ bởi vì cô không cam lòng mà trói buộc người ta, cũng chính là trói buộc chính mình.
Lúc Trần Hải Thanh thực sự thích cô, cô biết, chỉ là cô không thích bị làm phiền thôi, về sau Lâm Thanh Hải không thích cô nữa, cô không thích ứng kịp, mới không thể cam lòng như vậy.
Trần Hải Thanh nhìn khuôn mặt sạch sẽ ở phía xa, đang mỉm cười với anh, miệng anh cũng nặn ra một nụ cười.
Anh từng thích Lưu Tinh Tinh, khi thích cô, ngay cả việc cô ấy từng đối xử với anh thế nào anh cũng vẫn thích, nhưng mà bây giờ anh không thích cô nữa.
Anh thích cô rất nhanh, biến mất cũng nhanh, giống như anh thích cảm giác theo đuổi cô, một khi cô bắt đầu đáp lại, bắt đầu muốn dính lấy anh, anh liên có chút không kiên nhẫn muốn chạy trốn.
Trân Hải Thanh đang nghĩ nhập thần đột nhiên "tê" một tiếng.
Cổ tay anh bị cô gái trang điểm đậm bên cạnh hung hăng véo một cái: “Anh còn dám nhìn!"
Trần Hải Thanh vội vàng dỗ dành: "Không nhìn không nhìn, bà nội của anh, nhẹ một chút...
Lưu Tinh Tinh không nhìn bên kia tán tỉnh nhau, sau khi lớn tiếng nói ra hình như cũng thấy không có gì to tát, dù sao thì chuyện mất mặt cũng đã làm qua rồi, lần này một tiếng hô giống như đem tất cả sự kiêu ngạo cùng sức mạnh trước kia của cô quay trở về.
Tôn Minh Thiên nhìn thấy hành động của cô, ở một bên vỗ tay: "Ô... , Lưu đại tiểu thư, lần này rất ngầu nha."
Lưu Tinh Tinh kiêu ngạo nâng cằm lên: "Tất nhiên, chị đây tốt xấu gì cũng là một đóa hoa của thành phố này."
"Sặc!" Tôn Minh Thiên tỏ thái độ hu nhẹ khoa trương nói: "Cũng không nhìn xem đứng bên cạnh cô là ai, người ta mới là một cành hoa, cô cùng nắng chỉ được coi là bãi phân trâu thôi."
"Tôn Minh Thiên!" Lưu Tinh Tinh phẫn nộ đuổi theo anh ta.
Lục Lập có chút do dự xet qua, nhìn thấy một màn vừa rồi trong lòng anh có một loại thấp thỏm khó hiểu.
Nếu như, lúc trước dựa theo phương thức của Trần Hải Thanh, đối tốt với cô, sau đó lại bỏ rơi cô, cô thật sự sẽ dùng cách mà Lưu Tinh Tinh đối xử với Trần Thanh Hải mà đối xử với mình sao?
Nhìn Lưu Tinh Tỉnh phía xa cùng Tôn Minh Thiên truy đuổi đùa giỡn, trong lòng Lục Lập có chút khiếp SỢ.
Thế nhưng Lưu Tỉnh Tinh là bị xúi giục.
Nếu như tới lượt Lâm Thanh Chỉ, cô có khi nào trực tiếp buông tay anh không, sau đó đi tìm người mới.
Người mới ?I Lục Lập bị suy nghĩ của mình làm kinh hãi một chút, anh dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, trong ánh mắt tràn đầy ý niệm "người phụ nữ xấu xa'.
Một trận gió thổi tới, Lâm Thanh Chỉ rụt cổ vào trong chiếc khăn lông.
Lục Lập một bên dùng ánh mắt "sao em có thể đối xử với anh như vậy" nhìn cô, một bên đưa tay cởi áo khoác của mình, dùng nó chùm lấy đầu Lâm Thanh Chỉ, chắn gió cho cô.
Lâm Thanh Chỉ xoa xoa tay, giương mắt nhìn người vẻ mặt táo bón đang tiến lại gần, cười xấu xa đưa tay từ từ luồn vào trong áo len của anh.
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo dán lên cơ bụng ấm áp, sự lạnh giá đột ngột khiến Lục Lập theo bản năng co rụt lại, khóe miệng cũng hơi hé ra.
Nhưng hành động tiếp theo đó, Lục Lập mạnh mẽ kéo áo khoác của anh, không cho người bên ngoài nhìn thấy động tác của cô.
Anh cúi đầu nhìn về phía đỉnh đầu Lâm Thanh Chỉ, mở miệng quát lớn: "Trước mặt mọi người, em làm gì vậy! Chú ý hành vi một chút!"
Lâm Thanh Chỉ giống như không nghe thấy, bàn tay nhỏ bé giấu dưới quần áo dùng sức nhéo nhéo, sau đó lại thuận thế bò lên lưng Lục Lập, hai tay dan dần siết chặt, bao quanh toàn bộ thắt lưng Lục Lập.
Sau đó cô hơi dùng sức, đem cả người anh kéo qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận