Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 66:
Chuong 66:
Lâm Thanh Chỉ thu hồi ánh mắt.
Sau đó, bàn chân vẫn luôn co lên vô cùng tự nhiên đặt xuống đất quay người đi vào nhà.
Bởi vì người kia là Lục Lập.
Cho nên Lâm Thanh Chỉ mới nguyện ý giả vờ đau trước mặt anh.
Đương nhiên, nó cũng chỉ giới hạn ở trước mặt mỗi mình anh.
Sau khi anh rời đi, cô biết rõ cơ thể của chính mình đã khỏe đến nhường nào, một cước đem người đá bay cũng không có vấn đề gì.
Hôm nay, hiện tại trời vẫn còn sớm.
Lâm Thanh Chỉ lấy ra xấp giấy đã được ép chặt trước đó ra, nhìn cấp giấy đã được ép thẳng hoàn hảo cô căn chỉnh mép giấy rồi dùng búa nhỏ cùng dùi mũi kim gõ lên phần rìa một bên ở trên bề mặt sách tạo lỗ nhỏ, kế tiếp dùng định ghim giấy cố định lại rôi dùng bìa cứng màu xanh mình đã mua cắt ra hai bìa trước sau có kích thước phù hợp với xấp giấy, cuối cùng dùng kim chỉ khâu lại.
Sau khi sách đã được sửa xong hoàn toàn, Lâm Thanh Chỉ cầm lên chăm chú quan sát.
Bề mặt bên ngoài bởi vì bìa màu xanh mới, cho nên nhìn không khác nào một cuốn sách mới còn nguyên vẹn.
Nhưng sau khi mở ra sẽ phát hiện những trang sách bên trong đều rất cũ kỹ, chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã có thể nhìn ra những thăng tram mà nó đã trải qua trước đây, nhưng đặc biệt hơn từng trang giấy thế mà lại nguyên vẹn không hư tổn một chút nào cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết sửa chữa nào, hệt như một quyển sách mặc dù đã trải qua sự tàn phá nhưng vẫn mang theo sự ngông nghênh kiêu ngạo vươn thẳng như nhành hoa mai.
Đối với một vài chỗ trống trong trang sách, Lâm Thanh Chỉ cũng không mấy để ý lắm.
Cô cũng không học khảo cổ, cho nên cô không thể lấp đầy các chữ còn thiếu trong cuốn sách này, ban đầu sửa chữa nó chỉ vì để kéo dài việc đọc sách chưa từng nghĩ rằng bây giờ giá trị của nó lại được tăng gấp mấy lần như vậy.
Lâm Thanh Chỉ cam sách mà giống như cầm tiền, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Nói đến cũng trùng hợp, vừa sửa xong Trần Nhị mập đã đỡ ông Trần đi vào. Khi nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ tiện tay đặt quyển sách đã sửa xong lên bàn, hai tay ông khẽ run ray cầm lấy quyển sách trên bàn.
Từ từ mở một mấy trang giấy.
Tiếng lật sách xào xạc vang lên trong không khí yên tĩnh, bốn phía yên bình tĩnh lặng.
Lâm Thanh Chỉ và Trần Nhị mập đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.
Mở trang sách ra, nhìn vào bên trong tuy thứ tự có chút lộn xộn, nhưng vẫn còn nguyên vẹn, hốc mắt ông Trần hơi ẩm ướt.
Ông cứ đứng đấy lật từng trang một.
Ông thật không ngờ quyển gia phả này không những có thể tìm được còn có thể được sửa hoàn hảo như vậy, đến ngay cả vài hư tổn trước kia cũng đều được sửa chữa tốt nhưng lại không nhìn ra bất kỳ dấu vết tu sửa nào. Thẳng đến khi lật đến trang cuối cùng, tâm tình kích động của ông Trần mới lật qua lật lại theo đấy mà từ từ bình phục.
Ông xoay người lại, run rẩy nắm lấy tay Lâm Thanh Chỉ: "Cám ơn, cám ơn."
Lâm Thanh Chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, không có bất kỳ động tác gì ngẩng đầu thản nhiên nói: "Không cân cảm ơn."
Chỉ là hỗ trợ lẫn nhau, không có gì cần phải cảm ơn.
Nhưng ông Trần lại không cho rằng như vậy, người có thể sửa chữa sách ở thành phố Bắc Kinh đúng là không thiếu, nhưng có thể sửa chữa tốt đến loại trình độ này thì cả thành phố Bắc Kinh lại không tìm ra được mấy người.
Ông Trần sau khi xem qua gia phả trong lòng lại càng tràn ngập cảm kích đối với cô, đồng thời cũng coi cô thành bậc thay có kinh nghiệm lâu năm để kính nể.
Ông Trần chủ động đưa thông tin liên lạc của mình cho Lâm Thanh Chỉ: "Sau này cô gặp phải vấn đề gì, có thể gọi đến số điện thoại này."
Ông giống như là đang mời cô đến thành phố Bắc Kinh làm khách, nhưng ông cũng biết chuyện này là chuyện không có khả năng, sẽ không có ai vì một người mới chỉ gặp qua mấy lần mà rời khỏi vùng đất quen thuộc của mình.
Trân Nhị mập ở một bên nhìn động tác của ông nội, vội vàng đưa thông tin liên lạc của mình qua nhiệt tình nói: "Cô có vấn đề gì có thể gọi đến số điện thoại này, nếu cô đến thành phố Bắc Kinh, tôi sẽ dẫn cô đi chơi, nếu Lục... Không đúng, nếu như cô có việc gì cần người chạy việc vặt cũng có thể tìm tôi, đương nhiên nếu bình thường đều cùng Lục Lập một chỗ thì để anh ấy tìm tôi vẫn tốt hơn!"
Tay Lâm Thanh Chỉ không nhúc nhích, chỉ lang lặng nhìn anh.
Trân Nhị mập như không nhìn thấy, nhét tờ giấy có số điện thoại vào túi giấy dầu trong tay mình, rồi đưa cả túi cho Lâm Thanh Chỉ: "Thù lao đều đã đặt đủ trong cái túi này rồi, cô có thể xem qua một chút...'
Trân Nhị mập vừa nói vừa đưa đồ qua.
Lâm Thanh Chỉ đưa tay tiếp nhận đồ đạc, nhìn thoáng qua lại tự nhiên khép lại.
So với mười đồng chín mao tám đúng là nhiều hơn rất nhiều!
Trần Nhị mập nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ chịu tiếp nhận phương thức liên lạc của mình, có chút cao hứng: "Sau này nếu anh Lục có chuyện gì, cô cũng có thể gọi vào số điện thoại này, thành phố Bắc Kinh có câu lạc bộ giải trí nổi tiếng nào tôi đều biết..."
"Khu khu khụ!" Ông Trần nhìn cháu trai càng nói càng không biết kiềm nén, hung hăng chống nang nện xuống một cái ho vài tiếng cắt đứt lời phía sau của anh.
Ông Trần lại lần nữa cảm ơn Lâm Thanh Chỉ, sau đó mang theo Trần Nhị mập còn lưu luyến không rời rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận