Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chương 53:

Chương 53:Chương 53:
Chuong 53:
Ánh sáng từ bên cửa rọi vào, chiếu lên gò má Lâm Thanh Chỉ, mơ hồ còn có thể nhìn ra lông tơ nhỏ màu trắng mịn.
Lục Lập nín thở, rón rén đi tới trước giường cô, sau đó từ từ vươn tay nắm chặt lấy mũi cô.
Lông mày người trên giường hơi nhíu lại, dường như nhận thấy hô hấp có chút khó khăn cho nên miệng liên theo bản năng mở ra một khe nhỏ, lấp ló làm lộ ra hàm răng trắng nõn.
Đôi môi nhỏ xinh cùng với tính khí của cô lúc tỉnh táo mắng chửi người một chút cũng không hề phù hợp.
Lục Lập nghĩ đến đây, trong mắt rất nhanh đã hiện lên nụ cười xấu xa, đưa tay còn lại nắm lấy cánh môi cô.
Lâm Thanh Chỉ đang nằm cực kỳ khó chịu, mơ hồ mơ thấy mình rơi xuống nước, hô hấp không tới, tay chân theo bản năng liền giãy giụa, lông mi rung động.
Sau đó, không có gì bất ngờ xảy ra, như thường lệ Lục Lập bị đánh.
Bị đá vào mông và nhéo lấy đôi tai.
"Lần sau còn dám hành động như thế, tôi liền đem anh lên giường, đã nhớ chưa?"
Lục Lập đột nhiên bị đánh còn chưa kịp phản ứng, hoài nghi mình nghe lâm nghi ngờ nhìn cô một cái thăm dò nói: "Giết người là phạm pháp."
Cô ấy nói sẽ giết anh phải không? Không thể nào là lên giường?
Lâm Thanh Chỉ buông lỗ tai trong tay ra, khiêu khích nhìn anh một cái: "Nếu anh dám vứt bỏ người vợ là tôi đây, tôi có thể sẽ bắt anh lên giường đấy."
Lục Lập:... Muốn phản bác, nhưng nghĩ đến cách làm trước kia của cô trong lúc nhất thời lại không biết nên nói như nào để phản bác.
"Không phải kêu anh mang theo mấy ván gỗ sao?" Nói xong Lâm Thanh Chỉ đi ra ngoài, nhìn thấy tấm ván gỗ đặt dựa vào tường, Lâm Thanh Chỉ cảm thấy tấm ván gỗ này có chút quen mắt.
"Cái này có phải là ván giường không?" Cô nhìn về phía Lục Lập.
"Ừm"
"Anh lấy ván này từ giường sao?" Lâm Thanh Chỉ thuận miệng hỏi.
Lục Lập nhìn thoáng qua tấm ván giường dựa vào tường, dừng một chút, không để ý nói: "Đồ vật cũ trong nhà, không ai dùng."
Lúc này, bà ngoại Lục trở ve nhà, nhìn nhà giống như bị trộm, càng không nghĩ tới tên trộm thậm chí ngay cả ván giường cũng trộm!
Trong lòng ngay lập tức nổi giận, mắng.
Lục Lập trộm ván giường, xoa xoa tai ngứa không hiểu vì sao.
Công cụ sửa sách đã sớm chuẩn bị đầy đủ, Lâm Thanh Chỉ tìm hai cái ghế đem ván gỗ đặt ở trên, trang sách sau khi sửa xong, có thể trực tiếp đặt ở trên phơi khô.
Bởi vì sách bị dính nước quá nhiều cho nên phần lớn đều dính vào nhau, Lâm Thanh Chỉ cầm một cây bút lông, sau khi dính nước ở phía trên hơi ươn ướt, đợi nước thấm đều vào trong sách mới cầm lấy nhíp cùng dao trúc từng chút từng chút đem trang đầu tiên tách ra.
Trang thứ nhất là bị rách nghiêm trọng nhất, nghiêm túc mà nói cũng đã không còn là một trang hoàn chỉnh, vừa rách vừa nát giống như bị chó gặm qua.
Lâm Thanh Chỉ đem mảnh giấy vụn đầu tiên tách ra, lại từng chút một đem giấy vụn khác từ trên sách bóc ra, bóc đến chỗ bị rách nghiêm trọng, liền đưa tay lấy giấy trúc đã cắt thành từng mảnh trước đó, dùng bột nhão dán giấy trúc vào chỗ bị rách, đem hai bộ phận trên dưới bị rách lại dán liền vào với nhau.
Cô cứ như vậy một hồi bút lông quẹt bột hồ nhão, một hồi cái kẹp dao trúc, từ từ đem trang giấy vụn đầu tiên trên sách bóc ra, một lần nữa ghép thành một trang hoàn chỉnh.
Hai tay trước bàn linh hoạt vận dụng các loại công cụ, vừa nhanh vừa ổn định, chớp mắt Lục Lập đã nhìn thấy được một trang sách vốn giống như bị chó cắn nát chỉ mới qua tay Lâm Thanh Chỉ đã dần hoàn chỉnh.
Nhưng loại hoàn chỉnh này cũng không phải là nói trang sách biến thành một trang giấy còn nguyên vẹn, mà là biến thành ít nhất giống như một trang giấy.
Mép trang giấy vẫn còn khác nhau, hơn nữa trong trang sách còn có lỗ hổng lớn nhỏ, giống như lá sâu, ở giữa trang sách, cơ hồ đều là thủng mấy lỗ, nhưng vẫn không khó để có thể nhận ra quyển sách này trước đây chính là một quyển sách cổ thời xa xưa.
Lâm Thanh Chỉ nhìn tờ giấy đã được chỉnh sửa phần lớn trên bàn, đặt dụng cụ ở trong tay xuống, thở dái một hơi.
Trang này có chút quá rách, tu sửa tốn thời gian lại phí công, trên mặt cô đều là mồ hôi.
Lâm Thanh Chỉ ngẩng mặt lên: "Lau chùi."
Tầm mắt Lục Lập theo bản năng ánh mắt dời khỏi bàn nhìn về phía cô, vẻ mặt có chút không kịp phản ứng.
Lâm Thanh Chỉ trực tiếp đưa tay kéo vạt áo anh lên, tiến lại gân mặt cọ cọ vào.
Sau đó động đậy cổ tay của mình một chút rồi bắt đầu tiếp tục sửa chữa cuốn sách.
Lục Lập nhìn vạt áo trắng tinh của mình, trên đó có chút mồ hôi, đầu óc trống rỗng.
Lâm Thanh Chỉ dựa theo nguyên tắc trước tiên bổ sung lỗ hổng lớn, lấy bút lông, dọc theo mép lỗ hổng lớn ở giữa trang sách quét một vòng bột hồ nhão, sau đó lấy một tờ giấy trúc lớn hơn, bao trùm ở phía trên lỗ hổng rồi cầm lấy cái bàn chải nâu cọ vài cái, đem giấy trúc cùng bột nhão chải đều, sau đó dùng tay xé giấy trúc dư thừa, cuối cùng đem xé chỗ không sạch sẽ dùng cái kẹp nhấc bỏ sang một bên.
Cứ thế sử dụng phương pháp tương tự, ở mép chải bột hồ nhão, dán giấy trúc rồi sử dụng bàn chải nâu hoặc bút lông để ép chặt, kế tiếp sử dụng bàn tay hoặc kẹp để loại bỏ nhiều giấy tre hơn, một tờ giấy vốn còn thiếu, dân dần biến thành một tờ còn nguyên vẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận