Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 142

Chuong 142Chuong 142
Chuong 142
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu lên, hơi tròn mắt: "Mẹ, mẹ lại đây."
Lâm Thanh Chỉ rất vui vẻ với mẹ Lục, mỗi lân mẹ Lục đến, Lâm Thanh Chỉ đều cảm giác được một loại tình cảm rất đặc biệt, mang theo chút ôn nhu nhưng lại có chút nói không nên lời.
Lần đầu tiên cô cùng Lục Lập gọi bà là mẹ, mẹ Lục không chút khách khí đáp ứng.
Lục Lập một mình ngơ ngác đứng tại chỗ, không ai để ý tới.
Mẹ Lục cười nói: 'Mẹ đến thăm Lục Lập, thuận tiện đưa cho các con chút đồ."
"Chờ con một chút."
"Không cần vội, con cứ từ từ làm."
Lâm Thanh Chỉ chậm rãi đè máy ép sách xuống, đem trang sách dùng ván gỗ kẹp đặt lên trên, sau khi cố định xong, cô mới từ trước bàn đứng lên.
Lúc này, mẹ Lục đã đem quần áo mình mang đến đặt trên giường.
Một chiếc váy búp bê, cổ màu trắng với mấy chiếc cúc kim, còn có một chiếc váy kẻ sọc màu đỏ nhạt với tay áo bồng, phía dưới còn có hai đôi giày da nhỏ, phối hợp với nhau sẽ rất đẹp.
Bà Lục rất thích ăn diện làm đẹp, đáng tiếc hai đứa con trai đều không thể thỏa mãn tâm nguyện này của bà.
Lâm Thanh Chỉ đến quả thực hết thảy đều hợp tâm ý của bà, khuôn mặt xinh đẹp làm cho bà mỗi lần nhìn thấy đồ đẹp đều muốn mua cho cô.
Không thể không nói, hiện tại quân áo của Lâm Thanh Chỉ đều do bà mang tới.
Nhìn thấy hai bộ quần áo trên giường, Lâm Thanh Chỉ ánh mắt liền sáng ngời, vui vẻ hô: "Cái này thật đẹp."
Mẹ Lục có chút đắc ý: "Đúng vậy, lúc đó mẹ cảm thấy con mặc vào sẽ rất đẹp, mau thử xem."
Lâm Thanh Chỉ đứng dậy đi thử quần áo, cô cầm lấy chiếc váy tay bồng màu đỏ trắng.
Lâm Thanh Chỉ thay quần áo xong đi ra, ánh mắt mẹ Lục lập tức sáng lên, khen ngợi: "Cái này thật đẹp.
Lúc Lục Lập đi tới cũng vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Cô mặc một chiếc váy kẻ sọc, tông màu chủ đạo là màu đỏ thiên hồng, sọc trắng tinh tế chia màu đỏ thành các khối có kích thước khác nhau, làm tăng thêm một chút hoạt bát cho bộ đồ.
Cổ áo lõm vừa vặn lộ ra xương quai xanh của cô, ngay cả nửa vai trắng nõn mềm mại cũng lộ ra bên ngoài, tay áo vai hơi phồng lên thiết kế này làm cho hai cánh tay của cô càng thêm mảnh khảnh, trắng nõn, vòng eo mỏng manh cũng được váy áo làm nổi bật, lộ ra vòng eo con kiến.
Làm cho ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Lâm Thanh Chỉ rất ít khi mặc loại quần áo này, cô thích loại trang phục thiên đỏ hoặc tím nhìn rất diễm lệ, không nghĩ tới mặc chiếc váy này, quả thật cũng không tệ lắm, vừa thanh lệ vừa mỹ diễm.
Bà Lục nhìn thấy ánh mắt sững sờ của con trai liền cười, vừa định mở miệng chọc ghẹo hai câu, lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên. Bà Lục nói với hai người: "Me đi nhận, còn có một cái nữa con thử tiếp đi, bảo Lục Lập coi giúp."
Nói xong mẹ Lục Lập liền xoay người đi về phía phòng khách, cũng không biết lúc này là ai gọi điện thoại tới, thật không biết lựa thời điểm, làm ảnh hưởng con dâu và con trai bà phát triển tình cảm.
Đầu dây bên kia Thạch Hiểu Quyên chờ một lúc lâu vẫn chưa có người nghe điện thoại, lông mày nhíu lại.
Bà Lục vừa cầm điện thoại lên còn chưa kịp nói gì, bên kia liền mở miệng trước: "Di Lâm, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
"Tôi không..." Mẹ Lục muốn giải thích mình không phải bà Lâm, nhưng mà bà vừa mới mở miệng, đã bị bên kia ào ào cắt ngang.
"Lần trước không phải dì nói muốn sắp xếp cho Thanh Chỉ đi học sao? Tôi đã tìm được người rồi, nhưng tôi có một điều kiện, dì phải cho tôi mang Thanh Chỉ đi."
Thanh âm Thạch Hiểu Quyên có chút không giấu được đắc ý: 'Bởi vậy mới nói, lần trước tôi muốn mang nó đi, dì không cho, còn động thủ đánh tôi, hiện tại không phải vẫn phải cầu xin tôi hay sao."
Nhớ tới chuyện kia, Thạch Hiểu Quyên liền tức giận, bà ta nhỏ giọng mắng: "Một bà lão sắp chết quản rộng như vậy làm gì, đến cuối cùng còn không phải là vẫn cầu xin tôi hay sao, con gái tôi vì sao phải ở với bà, bà già, tôi khuyên bà nghe lời một chút, nếu không trường mà Thanh Chỉ muốn học không sắp xếp được, đều là tại lỗi của bà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận