Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 166
Chuong 166
Lâm Thanh Chỉ thuận lợi vượt qua kỳ thi thử và sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 7.
Đứng ngoài cửa phòng thi đại học, bà ngoại Lục, bà nội Lâm, mẹ Lục và Lục Lập đều đến, Lục Lập thậm chí còn khẩn trương hơn Lâm Thanh Chỉ, lúc thì hỏi cái này, lúc thì hỏi cái kia.
"Có mang tẩy đi không”
"Có mang."
“Còn thước thì sao.'
"Có đây."
"Vậy...
Mẹ Lục nhìn không nổi nữa, đưa tay võ lên vai Lục Lập một cái: "Được rồi, được rồi, buổi sáng lúc tới đây không phải đều kiểm tra qua một lần sao? Đừng lo lắng quá, sẽ làm ảnh hưởng tới Thanh Chỉ đi thi."
Mẹ Lục sợ Lâm Thanh Chỉ vốn dĩ không khẩn trương, đến lúc đó bị Lục Lập lây sự lo lắng qua, thì có phải là tiêu rồi không.
Mặc dù nói như vậy, nhưng nhìn xung quanh nhiều người như vậy, trong lòng bà cũng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Không phải kỳ thi dự tuyển lần trước đã loại bớt thí sinh rồi sao? Sao vẫn còn nhiều người như vậy.
Nhưng mà, đây cũng chỉ là do tâm lý của bà Lục cảm giác thấy như vậy thôi, người dự thi đã ít hơn lúc thi dự tuyển ít hơn rất nhiều rồi, chẳng qua cái sự ít này nó cũng chỉ mang tính tương đối mà thôi.
Lâm Thanh Chỉ thật sự không cảm thấy khẩn trương, cô đã rất cố gắng rồi, kết quả còn lại không phải là thứ cô có thể chi phối được.
Khi tiếng chuông tuyên bố đến giờ vào phòng thi vang lên, Lâm Thanh Chỉ cầm đồ của mình lên, khoát tay áo tạm biệt mọi người rồi đi vào phòng thi.
Trên đường gặp bạn học trong lớp của mình, cô vẫn lên tiếng chào hỏi.
Lúc này cho dù Lâm Thanh Chỉ ở trong đám đông, vẫn nổi bật như thế, Lục Lập chỉ cần liếc mặt một cái là có thể nhìn thấy cô.
Hình ảnh của Lâm Thanh Chỉ hiện tại so với lân đầu tiên Lục Lập gặp cô là một sự chênh lệch rất lớn, nếu không phải vẫn luôn ở bên cô, anh cũng không dám tin đây là cùng một người.
Nhưng Lục Lập lại cảm thấy cô như vậy mới là con người thật của cô.
Về chuyện của Lục Tiểu Lập, Lục Lập vẫn không dám hỏi, anh định chờ Lâm Thanh Chỉ thi xong liền hỏi, điêu cần nói cũng đến lúc phải nói rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, miệng Lục Lập mím chặt, nhíu mày.
Lâm Thanh Chỉ trong phòng thi cũng không biết tâm tư này của Lục Lập, chỉ nghiêm túc làm bài.
Sau mấy môn thi, Lâm Thanh Chỉ cảm thấy lần thi này cũng không tệ, ngoại trừ gặp mấy đề toán chưa từng làm không biết làm như thế nào, các môn khác cô đều làm khá tốt.
Thi xong, cô coi như giải phóng, chỉ chờ tháng sau có điểm là xong. Lâm gia và Lục gia đều không có ai hỏi Lâm Thanh Chỉ về chuyện điểm số, giống như thi xong liền giải phóng, hai nhà cùng nhau ăn một bữa.
Nhưng lần này mọi người không ăn ở nhà mà là tới khách sạn Cửu Vị Hiên.
Ba và anh trai của Lục Lập cũng đến, sau bữa ăn, trong tay Lâm Thanh Chỉ có thêm một xấp bao lì xì thật dày, giống như cô đã thi đậu đại học.
Người nhà họ Lục hiện tại đã coi Lâm Thanh Chỉ như người trong nhà, chỉ chờ tới lúc cô và Lục Lập kết hôn.
Ngay cả bà nội Lâm cũng nhìn ra, vì thế bà ngoại Lục còn giúp Lục Lập nói không ít lời tốt.
Chẳng qua bà nội Lâm cũng tìm Lâm Thanh Chỉ xác nhận chuyện này, hơn nữa ở chung với Lục Lập lâu như vậy, cũng biết anh là con người như thế nào, hơn nữa thái độ của gia đình Lục Lập cũng rất tốt, hôm qua Lâm nãi nãi cũng tìm Lâm Thanh Chỉ xác nhận qua, hơn nữa ở chung với Lục Lập lâu như vậy, cũng biết hắn là người như thế nào, hơn nữa thái độ người Lục gia, đợi tới lúc bà coi tuổi cho Lập Lục, bà càng nhìn Lục Lập càng hài lòng.
Ngoại hình đẹp, tính cách tốt, biết yêu thương người khác, mẹ chồng cũng dễ ở chung.
Cuộc hôn sự này thật sự tốt.
Lúc trước bà một luôn muốn tìm một nơi để gửi gắm cháu gái, kết quả đều không đáng tin cậy, sau khi buông bỏ ý định này, không nghĩ tới người sẽ xuất hiện ngay trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận