Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 123

Chuong 123Chuong 123
Chuong 123
Lục Lập giống như không nghe thấy, ôm người đi thẳng về phía trước, trong miệng còn không quên cự tuyệt: "Không thả, thả rồi sẽ không thấy em nữa."
Lâm Thanh Chỉ trong nháy mắt sững sờ.
Cô ngước mắt nhìn Lục Lập: "Sao lại không thấy em?”
Lục Lập uất ức: “Anh không biết, nhưng anh không tìm được em."
Lâm Thanh Chỉ đưa tay sờ sờ đầu anh, nhẹ giọng nói: "Vậy em sẽ tới tìm anh."
Lục Lập chỉ trích: "Em quá chậm, hơn nữa em vừa rồi còn muốn xem phim với người khác!" Suy nghĩ một chút, Lục Lập lại cứng rắn thêm một câu: "Không cho! Của anh!"
Tay anh ôm người chặt hơn một chút.
"Không phải là em rất hung dữ sao?" Lâm Thanh Chỉ nhướng mày nhìn về phía Lục Lập, cô cũng không quên lời anh nói với Lữ Hành vừa rồi, say cũng vô dụng.
“Anh nói dối hắn ta, chỉ vậy thôi mà hắn đã sợ rồi." Lục Lập ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo vì sự thông minh của mình.
“Anh thật sự không cảm thấy em hung dữ sao?"
"Không hung dữ, là đáng yêu."
Nghe anh nói, khóe miệng Lâm Thanh Chỉ hơi nhếch lên.
Lục Tiểu Lập say rượu, thật làm cho người ta muốn ôm lấy bắt nạt.
Cô đưa tay nhéo nhéo cổ anh: "Ừm, đều là của anh, thả em xuống em muốn tự mình đi."
Nghe cô nói xong, Lục Lập suy nghĩ một hồi ngoan ngoãn buông người xuống nhưng anh vẫn không quên đưa tay nắm tay cô, bướng bỉnh nói: "Em phải dắt anh."
"Ừm, đi đâu cũng dắt theo anh."
Lục Lập miễn cưỡng gật đầu: "Được, tha thứ cho em."
Lâm Thanh Chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua tên ngốc này, vươn hai tay nhéo má anh: "Vậy, cảm ơn anh đã tha thứ cho em." Tha thứ cho em trễ như vậy mới tìm thấy anh.
Lục Lập trách cứ nhìn thoáng qua người động tay động chân với anh, nhưng vẫn rộng lượng nói: "Không cần cảm ơn."
Nghe được lời của anh, ánh mắt Lâm Thanh lại càng dịu dàng hơn.
Lúc Lục Tiểu Lập uống say thật ngoan, ngoan đến nỗi Lâm Thanh Chỉ chỉ muốn dẫn anh về nhà ngủ.
Cô nhớ rõ nơi Lục Tiểu Lập để xe, hình như ở trong một cái sân trống được bao quanh bởi những bức tường gạch đỏ, cô mang theo Lục Lập đầu óc không tỉnh táo đi về phía đó.
Gió đêm mùa hè mang theo hơi nóng, làn váy màu đỏ bị gió thổi lên, cổ tay trắng nõn bị một bàn tay màu lúa mạch nắm chặt kéo người đang đi về phía trước lại.
Lúc này, trong sân đỗ xe truyền ra vài âm thanh lén lút.
"Đại ca, tới rồi, tới rồi!" "Hai người?”
"Tất cả chú ý, tập trung đánh người đàn ông kia."
"Đại ca, vậy người nữ kia thì sao?" Lão tam nghi hoặc.
"Mày còn không đánh lại một người phụ nữ sao!" Lão đại nghiến răng nghiến lợi.
"Nhưng chúng ta chỉ nhận tiền đánh đàn ông... Không thể chịu lỗ được."
Lão đại suy nghĩ một chút: “Cũng đúng...'
Chú ý thấy người tới, tên đại ca trong nháy mắt dặn dò hai tên đàn em xung quanh: "Tới rồi, tới rồi, trốn kỹ vô, nghe tao đếm, một, hai..."
"Ah!"Lão Tam cầm bao tải xông ra ngoài, chạy chặn trước mặt hai người.
Hét lớn: "Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đây mau nộp lộ phí."
Ngay sau đó hắn liền hét lên: "Cô gái, mau buông tên này ra để ta nhét hắn vô bao tải. Cô đứng qua một bên, bọn ta không làm ăn thua lỗ."
Lão đại, lão nhị:!!
Tên lão tam đần độn này!
Lão nhị theo sau cầm gậy gỗ xông ra ngoài, kéo lão Tam ra phía sau, thô tục nói: "Xin lỗi, lân đầu làm ăn cho nên tam đệ có chút không hiểu, nhưng mà nó nói đúng, chúng tôi không làm ăn thua lỗi"
"Phải! Không thể thua lỗ!" Lão đại cũng cầm gậy gỗ vọt ra.
Cạc... cạc... cạc...
Một đàn quạ bay qua, gió lạnh thổi qua, bốn phía yên tĩnh.
Lục Lập muốn kéo cô ra phía sau nhưng bị Lâm Thanh Chỉ ngăn lại, nhìn về phía ba người trước mặt, nhướng mày nói: "Các người muốn chùm bao tải người đàn ông của tôi?"
Lão tam hùng hổ quơ quơ bao tải, sau đó khiêu khích nói: "Sợ rồi đúng không? Mau buông hắn ral Chúng tôi không đánh phụ nữ!"
Lão nhị: "Đúng vậy, chúng tôi không nhận tiền đánh cô, cô đứng qua một bên đi!"
Lão đại nhìn trái nhìn phải nhìn hai tên đàn em, lựa chọn duy trì tiết tấu đồng bộ: "Đúng, không đánh cô, cô cút... A... 了
Lão đại một thân kêu thảm thiết, hắn bị Lâm Thanh Chỉ một cước đá ngã trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận