Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 114
Chuong 114
Cậu bây giờ rất vui, không ngờ rằng Lục Lập thật sự đã đến, nghĩ đến một lúc nữa nhìn thấy biểu hiện của mấy người đã từng cười nhạo cậu, cậu càng vui hơn.
Cậu khinh! Luôn có một số người một mặt nghĩ muốn nịnh bợ người trên cao trà trộn vào vòng luẩn quẩn của người ta, từ sáng đến tối ngoài việc chỉ biết tâng bốc thì còn lại chính là giãm đạp lên người thấp kém hơn.
Cậu thì không như vậy, cậu chỉ là muốn vào trong vòng đấy để chơi, không vì điều gì cả chỉ là cảm thấy sẽ có chút mặt mũil
Dù sao da mặt cậu cũng dày, không sợi
Nghĩ rồi, cậu đứng giữa phòng dơ tay cao lên hét: "Mọi người ăn tốt, uống khoẻ, chơi nhiệt tình nhé!"
Nói xong chính mình cũng bắt đầu cầm ly rượu đi vào trong đám người khoe khoang: "Cậu không phải đã nói, Lục Lập sẽ không đến sao? Người ta không để mắt, bây giờ thì..."
Giọng điệu khoe khoang đến mức khiến người nghe thật sự muốn đấm cậu!
Ở một bên, Trần Hùng vốn dĩ muốn đi qua bên đó nhưng đột nhiên lại bị giữ lại, đó là anh chàng đến từ thị trấn của quận lần trước đã xuất hiện trong tiệc chiêu đãi của Lục Lập.
Trân Hùng sốt ruột hỏi: "Cậu là ai?"
"Tôi tên La Hành, chuyện là người kia... Nói đến đây cậu có chút ngại ngùng, cậu vừa mới nghe có người nói cô gái kia là em gái của Lục Lập, cho nên mới lấy hết dũng khí muốn đi qua dò hỏi xem.
"Lữ Hành đúng không, tôi biết rồi, cậu cứ tự chơi trước đi tôi còn có việc."
Nói xong, Trân Hùng cũng không để ý cậu ta nữa chỉ tuỳ tiện bắt chuyện.
Mặc dù bọn họ cả ngày chỉ ăn uống chơi bời, thế nhưng trong tay đời thứ hai ai cũng có tài sản riêng của mình, những buổi họp mặt nhỏ như thế này sẽ luôn có người vì tài sản mà tới để chào hỏi, trước đây Trần Hùng sẽ rất vui vẻ lắng nghe thế nhưng bây giờ anh thật sự chẳng có thời gian.
Bên này, Tôn Minh Thiên nhìn vê phía Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ, nói đùa: "Ai yo, anh Lục cuối cùng cũng xuất hiện rồi, muốn gặp anh một lần thật khó, tôi không phải nghe được Trần Nhị mập nói anh sẽ đến thì tôi còn tưởng rằng anh đã bị chú đánh một trận nhốt lại rôi đấy!"
Lục Lập cười cợt: "Cậu tưởng rằng ai cũng giống cậu sao."
Tôn Minh Thiên giải thích: “Anh không hiểu rồi, ba tôi đôi với tôi là hình phạt yêu thương."
"Anh thôi được rồi đó." Lục Lập cười mắng.
Đang cười thì anh cảm thấy cô đang muốn rút tay ra khỏi mình, vì vậy anh lại càng dùng lực nắm chặt hơn.
Lâm Thanh chỉ không rút tay ta được, dơ chân đá vào bắp chân của anh.
Người này từ lúc vào đến giờ vẫn luôn nắm chặt tay có không buông, cho anh thì anh không cần, bây giờ cô có việc rồi anh lại nắm chặt không buông, đây là muốn kiếm chuyện phải không.
Thấy tay được thả ra một chút, thế nhưng ai kia vẫn giữ nguyên không buông cô lập tức nổi giận: “Anh mau thả tay ra nhanh."
Lục Lập tức chết: "Sao cô lại thay đổi đến thế?" Lúc ở nhà bếp rõ ràng còn ôm anh không buông, bây giờ lại bắt đầu ruồng bỏ rồi?
Ha! Anh chính là không buông, cũng không muốn nhìn cô mặc bộ đồ xấu xí như vậy, nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của một số người anh bây giờ vẫn còn hận không thể đem người quay về.
"AI" Trên tay Lục Lập bỗng bị cấu một cái, vô thức buông ra.
Lưu Khánh nhìn rồi nhướng mày hỏi: "Vị này là?"
Lục Lập còn chưa trả lời Tôn Minh Thiên ở bên cạnh nháy mắt nhắc nhở: "Nơ con bướm, canh gà, anh Khánh anh quên rồi sao?"
Lưu Khánh lập tức nhớ ra, điều này rất có ý nghĩa: "Ồ."
"Hai người có bí mật gì vậy?" Lục Lập xoa tay của mình, cau mày nhìn sang.
Thế nhưng không đợi Tôn Minh Thiên nói tiếp, Trần Hùng không biết từ đâu đi đến, cậu cười cùng chào hỏi một số người: "Anh Lục, anh Khánh, anh Thiên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận