Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 69:
Chuong 69:
Lâm Thanh Chỉ không để ý đến anh, nâng người treo lên cửa sổ, sau đó từ trên cửa sổ nhảy xuống.
Cô cảm thấy đêm nay trời mưa rất thích hợp để ngủ cùng, quay đầu liếc Lập Lục một cái, giống như nhìn một con lợn đang chờ chuẩn bị thịt, sau đó mới chậm rãi nhẹ nhàng đưa tay đóng cửa sổ lại.
"Kẽo kẹt "cửa sổ phát ra âm thanh đóng sầm lại.
Lâm Thanh Chỉ quay người đi về phía Lập Lục
Lập Lục nhìn người đang đi về phía mình.
Cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi dài màu đen, chiếc áo to rộng làm tôn lên đường nét trên cơ thể cô, lộ ra ngoài cánh tay trắng nõn.
Lập Lục lúc này lại không có thời gian đi chú ý những việc này, anh nhìn cái người đang bước đến gần mình trong vô thức kéo chăn lên, giọng nói có chút khàn: "Cô đến, đến làm gì!"
Lâm Thanh Chỉ sắc mặt tự nhiên: "Ngủ cùng anh”.
Rõ ràng là một câu không biết xấu hổ, nhưng lại bị cô nói ra một cách tự nhiên như vậy.
Tay đang cầm chăn bông của Lục Lập Lục run lên, cả người chấn động vì câu nói không biết liêm sỉ của cô.
Mắt nhìn thấy cô càng ngày càng đến gần, ngay lập tức có chút gấp gáp nói: "Cô, cô đừng có qua đây."
Lâm Thanh Chỉ không quan tâm anh, đi mấy bước đã đến gần giường anh.
Lập Lục ôm lấy chăn bông lùi ra sau: "Cô, cô là con gái, cô, cô phóng túng! Cô cứ như vậy thì tôi, tôi..."
Anh Còn chưa nói hết câu, đã bị Lâm Thanh Chỉ đưa tay qua kéo anh đến gần, xoay người ấn tay áp cả người lên thân anh.
Nhìn thấy trên mặt người đàn ông này tràn ngập phẫn nộ, Lâm Thanh Chỉ cau mày, đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh: "Nhẫn nhịn, một chút là xong rồi."
Mẹ nó chứt
Đây là nói lung tung cái gì vậy!
Hai chân anh giấy giụa muốn phản kháng.
Tuy nhiên, một đôi môi đỏ mọng đã lập tức áp xuống.
Từ góc nhìn của Lập Lục trên giường có thể nhìn thấy được lông mi hơi rũ xuống của Lâm Thanh Chỉ, đôi môi cô đỏ mọng, thậm chí còn ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng toả ra trên người Lâm Thanh Chỉ.
Bốn phía xung quanh phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng ếch nhái kêu vọng ra từ núi rừng, giống như trời đất bây giờ chỉ còn hai người họ thôi.
Mắt nhìn thấy đôi môi đỏ mỏng chỉ còn cách mình một chút, Lập Lục lập tức phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu đi.
Môi Lâm Thanh Chỉ rơi vào khoảng không trên mặt Lục Lập, cô nhìn cái người đang khó chịu ở bên dưới, lông mày hơi cau lại, há miệng cắn lên mặt Lục Lập một cái nói: "Đừng động đậy".
Lập Lục nghiến răng! Anh cảm thấy tự tôn đàn ông của mình đang bị xúc phạm, đột nhiên bật dậy phản kháng, Lâm Thanh Chỉ một khắc không phòng bị liền bị anh lật lại đè lên thân.
Cô ngước nhìn Lục Lập.
Lập Lục không chỉ gấp gáp mà còn đang tức giận, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, cổ họng phập phồng dữ dội, trong miệng phát ra tiếng thở khò khè.
Lâm Thanh Chỉ cau mày hỏi: "Anh muốn ở trên sao?"
Lập Lục nhìn xuống người đang ở dưới thân mình, nghiến răng nói: "Cô có biết cô đang làm cái gì không? Không biết xấu hổi"
Lâm Thanh Chỉ đưa tay lên vỗ lên đầu anh một cái, có chút không vừa ý nói: "Lần sau anh muốn, thì có muốn cũng không được, không phải lúc này, tiếp tục ngủ."
Lục Lập không biết mình là bị cô đánh đến lu mờ, hay là bị lời cô nói làm cho mơ hồ.
Cả đầu đều trống rỗng.
Cô đang nói cái gì vậy?!
Cô là muốn cái gì?!
Không biết nghĩ đến cái gì, tai Lục Lập đỏ rực lên, ở dưới vị trí đang giữ tay Lâm Thanh Chỉ cũng nóng rực lên.
Nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ vẫn còn muốn nói, Lập Lục nhanh chóng đưa tay lên che lấy miệng cô: "Im miệng!"
Lâm Thanh Chỉ nhìn anh một cái, lưỡi quét qua lòng bàn tay của anh.
Lục Lập:!IIH
Một khắc đấy tay của anh giống như bị phế đi vậy, cảm giác ướt át mang chút dịu dàng từ lòng bàn tay truyền đến.
Đợi đến khi phản ứng lại, nhìn đến cô gái đang nằm ở bên dưới mở to mắt nhìn mình.
Ngay lập tức, Lục Lập thô bạo kéo chăn bông bên cạnh đắp lên người Lâm Thanh Chỉ, giọng âm trầm nói: "Cô không biết xấu hổi"
Nói xong động tác tay của Lục Lập lại càng nhanh hơn nữa, nhanh đến nỗi Lâm Thanh Chỉ không kịp phản ứng lại, dùng chăn quấn chặt cả người cô lại, suýt thì giống như gói cái bánh chưng.
Sau đó còn giống như sợ điều gì đó, bốn phía xung quanh quấn chặt rồi còn đem cố định lại một chỗ.
Nghe thấy tiếng lầm bầm từ trong chăn bông phát ra, Lục Lập mệt mỏi gục đầu lên trên chăn bông.
Sau đó đợi đến khi trong chăn yên tĩnh hẳn, Lục Lập cũng không dám nới lỏng ra, cuối cùng cả chăn lẫn người đều bị anh đem quay trở lại phòng bên cạnh
Vừa thả cô xuống giường, anh đã nhanh chóng quay lại phòng của mình khoá chặt cửa lại, vẫn còn chưa yên tâm anh lấy thêm đồ chặn lại trước cửa phòng chính và cửa sổ, như vậy mới yên tâm thở hắt ra một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận