Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chương 92:

Chương 92:Chương 92:
Chuong 92:
Lục Lập dựa vào sofa châm một dieu thuốc lên ngậm ở trong miệng, căn bản không để ý Lưu Kiến Kiến là ai đã đưa đến làm cho anh mất hứng chỉ đưa tay lên nói: "Mọi người hôm nay cứ chơi nhiệt tình, tôi mời."
Tôn Minh Thiên võ tay đầu tiên: "Nếu anh Lục đã nói mời, vậy thì tôi không khách khí nữa!"
Trong hộp đêm vang lên tiếng la ó: "Anh Thiên, anh lại bị chú phạt rồi at"
"Đi đi đi, mau nói thành tôi không bị phạt, như vậy liên có tiền."
Đám người cười to.
Lúc Lưu Khánh bước vào bên trong hộp đêm đã là một mảng náo nhiệt, vung quyền uống rượu, hạ cờ chơi tiền, cùng bạn gái nhảy nhót...
Có người nhìn thấy Lưu Khánh đi vào, hô to một tiếng: “Anh Khánh”.
Lưu Khánh cười cười, sau đó đi thẳng đến chỗ Lục Lập.
Lục Lập mắt nhìn chằm chằm người ngồi trên sofa ở bên cạnh: "Anh Khánh, anh đến thật sớm a."
Lưu Khánh cười giải thích: "Trên đường có chút việc nên bị chậm trễ một chút."
Lục Lập dựa lưng ra sau, liếc mắt nhìn anh ta: "Không phải nói là mở tiệc tiếp đãi tôi sao? Tôi thấy anh là tự mở tiệc cho chính mình thì đúng hơn."
Lưu Khánh cũng không bận tâm lời nói của anh cười nói: "Còn không phải là mời được cậu quá khó sao, mọi người tìm cậu ra ngoài chơi, cậu lại ở nhà ôm gái, quay vê rồi cũng không thèm ra ngoài."
Lục Lập đá lên chân anh ta: "Biến đi, thuốc tôi muốn đâu mau lấy ra đây."
Lưu Khánh từ trong túi lấy ra hai hộp thuốc ném qua cho anh.
Lục Lập bắt lấy, cau mày nhìn anh ta: "Sao có một ít thôi vậy?"
Lưu Khánh cười nói: "Cậu không có nhà không biết nó đắt thế nào đâu, còn nói có một ít, không biết cái này bị quản rất nghiêm khắc sao? Có thể mang được hai hộp vê nước cho cậu đã tốt rồi, cậu nên hài lòng đi."
Nhìn thấy Lục Lập đem thuốc bỏ vào trong túi Lưu Khánh có chút tò mò hòi: "Cau muốn thuốc bôi sẹo làm gì vậy?”
Lục Lập nhướng mày nhìn anh ta: "Anh về nước thật sự là đáng tiếc cái miệng này của anh, ở nước ngoài nói không chừng còn có thể trở thành một giáo sĩ truyên giáo."
Lưu Khánh:... Đây là chê anh nhiều lời sao.
Lưu Khánh nghĩ đến cái gì đó lại quay sang Lục Lập nói: "Đúng rồi, Lưu Tinh Tinh nghe được Trân Hải Thanh sẽ đến nên cũng đòi đến theo, lát nữa náo nhiệt rồi đây."
Trần Hải Thanh?
Trân Hải Thanh nào?
Lục Lập vốn dĩ tính toán lấy được thuốc thì sẽ đi ngay, nghe thấy thế lại di chuyển mông một chút lần nữa ngồi vắt chéo chân.
Ngồi được một lúc bên ngoài lại có người đẩy cửa đi vào, Lục Lập ngẩng đầu lên nhìn. Là một chàng trai nhìn rất ôn hoà, đeo kính, dáng người cao gây giống như sinh viên mới ra trường.
Lục Lập nhếch khóe miệng, nhướn mày hỏi: "Cậu ta chính là Trần Hải Thanh?"
Lưu Khánh nhìn theo tâm mắt cửa anh: "Lát nữa có kịch hay để xem rồi."
"Không phải đã chia tay rôi sao? Không thể chia tay tốt đẹp sao?"
"Lưu Tinh Tinh không đồng ý, nó nói rằng từ trước đến nay không có được người nào đối tốt với nó như vậy.'
Lục Lập tự mình ngẫm nghĩ.
Đúng vậy.
Cô trước kia cũng không phải là muốn tìm một người đối tốt với cô sao.
Trân Hải Thanh đi đến chào hỏi, mang theo chút rụt rè: "Anh Lục, anh Khánh, tặng các anh chút quà mọn gặp mặt."
Nói rồi cậu đưa hộp quà trên tay cho hai người.
Lưu Khánh nhận lấy quà, cười nói: "Vẫn là người trẻ tuổi như cậu biết điều, thảo nào Lưu Tinh Tinh nhớ mãi không thể quên."
Trân Thanh Hải nhếch khóe miệng: "Bon em không hợp nhau."
Lưu Khánh cũng biết những việc mà Lưu Tinh Tinh đã làm, là một thằng đàn ông đúng là không nhịn được, Trần Hải Thanh có thể nhịn được lâu như vậy cũng là không tồi rồi, anh ta vỗ vỗ vai cậu nói: "Ngồi đi".
Lục Lập nhìn món quà trong tay lại nhìn đến Trần Hải Thanh, có chút tò mò: "Cậu làm thế nào mà để Lưu Tinh Tinh nhớ mãi không quên như vậy?”
Nghe được câu này, Trần Hải Thanh nhìn anh.
Cậu và Lưu Khánh giao lưu với nhau nhiều hơn, còn với Lục Lập thì nói không quá vài câu, không ngờ rằng hôm nay tự nhiên Lục Lập lại chủ động nói chuyện với cậu cho nên làm cậu nhất thời có chút kinh ngạc.
Trân Hải Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: "Chỉ là đối đãi như bình thường?”
Lưu Khánh ngồi một bên nghe thấy như vậy khoé miệng giật giật, quả nhiên đúng là người có thể chịu được Lưu Tinh Tinh, vậy mà có thể coi cái tát trước công chúng của cô như một chuyện bình thường? Là một thằng đàn ông không phải ai cũng nhịn nổi a.
Lục Lập tiếp tục hỏi: "Đối xử bình thường như thế nào?”
Lâm Thanh Chỉ hiện tại đã có thái độ quên mất anh rồi, một cuộc điện thoại cũng không có, lẽ nào là do anh đối xử quá tốt với cô roi nên không giống bình thường sao?
Tôn Minh Thiên ngồi một bên nghe thấy lời này suýt thì phun ngụm rượu vừa uống ra ngoài, cậu quay đầu lại nói: “Anh Lục, anh đừng có nghe cậu ta nói, Lưu Tinh Tinh không phải loại người như bình thường đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận