Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 122
Chuong 122
Chỉ thấy nơi đó nào còn cái tháp nào!
Ly còn rượu còn không tới mấy ly!
"Cô thế mà dám uống rượu?!"
Giọng Lục Lập hơi to, anh tưởng cô đang nghịch, kết quả không chú ý cô lại uống nhiều như vậy!
Lục Lập trừng mắt, lời định nói cũng quên mất đưa tay đoạt lấy ly trong tay cô.
Thế nhưng lại không đoạt được!
Lục Lập chỉ quay đầu nhanh chóng đem mấy ly rượu còn lại trên bàn uống hết sạch.
Uống xong, anh còn không quên đem ly đến trước mặt cô khiêu khích, ánh mắt hung ác tỏ vẻ "Để tôi chống mắt lên xem cô uống kiểu gì."
Và rồi...
Anh thấy cô lấy ra một chai bia từ dưới bàn.
II
Lục Lập nóng nảy.
Đem người ôm vào trong ngực, mạnh mẽ mang đi.
Lục Lập cương quyết ôm người đi ra ngoài, Lâm Thanh Chỉ cũng không giấy giụa.
Chỉ trừng mắt nhìn Lục Lập một cái, sau đó dứt khoát lưu loát đặt cánh tay lên cổ anh.
Lúc này Lục Lập dường như đã uống quá nhiều rượu, hai má ửng đỏ, nhưng tướng đi lại rất vững vàng, khiến người ta cảm thấy anh dường như không say.
Một đường từ Mỹ Lệ Hồng Hoa ôm người đi ra, hành động này của Lục Lập khiến không biết bao nhiêu người quay đầu nhìn cùng khiếp sợ, chẳng qua lúc này trong đầu Lục Lập đều là suy nghĩ ngăn cản cô không được uống, anh hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt nhìn chăm chú xung quanh, chỉ một lòng ôm người đi, để cô ấy không uống được nữa.
Lâm Thanh Chỉ thì lại càng không để ý tới những người lạ gặp trên đường này.
Tay cô đặt trên vai anh, lắng lặng nhìn Lục Lập.
Trên gương mặt cứng rắn của anh lúc này lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng hơi căng thẳng, trong con ngươi đen nhánh giống như đang cất giấu cái gì đó rất rối rắm, cả người toát lên dáng vẻ bất an.
Điều này làm cho Lâm Thanh Chỉ nghĩ đến một chuyện, ở kiếp trước, nam chính vì để cho nữ chính vui vẻ, thừa dịp cô uống say muốn chặt đứt ngón tay cô đem tặng cho nữ chính để làm lễ vật.
Cô lại nhớ đến việc cô bị đánh lén vì say rượu, từ sau chuyện đó cô đã tự luyện mình thành một thân ngàn ly không say.
Hiện tại, ở thế giới này, thân thể của cô cũng dần dần khôi phục thành thể chất vốn có của nó, cho nên đối với cô những ly rượu ngọt vừa uống chỉ giống như mưa bụi, chính là không có cảm giác gì.
Lục Lập ôm người đi ra khỏi câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này ban ngày trông vẫn ổn, nhưng vào ban đêm thì xung quanh hiển nhiên có vài phần vắng vẻ. Lục Lập ôm cô đứng trước cửa ở cửa có chút sững sờ, đột nhiên không biết muốn làm gì.
Anh ngước mắt nhìn về phía người đang ôm cổ anh, nhíu mày nói: "Không cho uống rượu."
Lâm Thanh Chỉ nhìn người nhíu mày bất an, dừng một chút, cô rũ mắt nói: "Ừ, không uống. Sau này cũng không uống."
Lục Lập hơi giãn mi, gật gật đầu khen: "Như vậy mới đúng, con gái uống rượu không tốt, không được uống nữa”
Nói xong, hình như nhớ tới cái gì đó anh quay đầu nhìn xung quanh một vòng.
Xe của anh đâu?
Bọn họ phải về nhà.
Lục Lập lúc này đầu óc có chút ngưng trệ, đứng tại chỗ có chút ngơ ngác.
Vừa rồi rượu Lâm Thanh Chỉ uống đều là rượu trái cây, mấy chén rượu mạnh phía dưới đều bị Lục Lập đoạt lấy một hơi uống hết, mấy ly rượu đấy khá mạnh không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi.
Nhìn kỹ kỳ thật có thể nhìn ra đồng tử Lục Lập lúc này đã có chút giãn ra, chỉ là cánh tay ôm người của anh vẫn rất kiên cố hữu lực, bước chân kiên định vững vàng, căn bản nhìn không ra là dáng vẻ của người Say.
Nhưng Lâm Thanh Chỉ biết rõ, Lục Lập say rồi.
Nhìn người đang ôm mình xoay vòng khắp nơi tìm xe, Lâm Thanh Chỉ mở miệng nói: "Thả tôi xuống."
Chú thích:
Từ đoạn này trở đi nam, nữ chính sẽ xưng anh- em vì nam chính say+ghen, sau khi tỉnh lại xưng hô như bình thường cho đến khi xác định được tình cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận