Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 105:
Chuong 105:
Mấy ngày nay không biết có chuyện gì, Lục Lập không có việc gì liền thích đến quán mỳ chơi, còn Trân Hùng thì sau lân đó không còn nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ đến nữa.
Nghe dì Lâm nói cháu bà đang bận, mấy ngày nay đều là Lục Lập đến ăn cơm rồi thuận tiện mang về cho cô.
Trần Hùng biết xong lại càng thất vọng hơn.
Bỗng một suy nghĩ lướt qua, hay là anh làm quen với Lục Lập trước, anh cũng không phải xấu, gia thế cũng tạm ổn, nhân phẩm cũng được, cái gì cũng đều coi như là người tốt rồi, anh Lục chắc là sẽ... đồng ý?
Lâm Thanh Chỉ mấy hôm nay không biết Lục Lập bị làm sao, đột nhiên lại tình nguyện mang cơm về cho cô, không những thế mỗi lần nhìn cô còn cười lạnh giống như là sắp bị phát điên.
Mấy ngày nay bên ngoài mưa liên tục, lộp bộp rơi trên mặt đất giống như đá làm giảm bớt đi phân nào cái nóng của mùa hè.
Những hạt mưa rơi xuống mái ngói đen, đập vào những phiến đá xanh tí tách tí tách rơi.
Lục Lập xách hộp cơm cùng với bà nội Lâm và bà ngoại Lục cùng với nhau che ô về nhà.
Bà nội Lâm nhìn thời tiết bất giác mở miệng nói: "Buổi sáng vẫn còn có nắng, sao nói mưa lại mưa ngay vậy?"
Bà ngoại Lục cũng nói: "Aizzz nói không phải chứ có mưa một chút cũng tốt, mấy luống rau trong vườn cũng không cần tưới nước nữa."
"Vậy cũng đúng!"
Khoảng sân nhỏ trống trải, bà nội Lâm và bà ngoại Lục đều dọn dẹp sạch sẽ rồi trồng rau, Lục Lập còn bảo người đặt giàn hoa hồng dọc theo bên tường, vừa bước vào đập vào mắt chính là màu xanh biên biếc kết hợp với tường trắng ngói đen, đẹp mắt không nói nên lời.
Cùng nhau về đến nhà Lục Lập liên đem hộp cơm để lên bàn, mang theo một chiếc 6 đi dọc theo phiến đá đi tìm cô gọi đến ăn cơm.
Trong phòng, Lâm Thanh Chỉ đang dùng bút lông ở trong chậu từng chút từng chút chải các trang sách, sau đó đem chỗ nước vừa rửa ra nước bẩn ố vàng đổ đi, động tác này lặp đi lặp lại cho đến khi nào nước trong mới thôi.
Lục Lập gõ cửa: An cơm"
"Ừ" Lâm Thanh Chỉ trả lời, sau khi kết thúc phần tiếp theo liền đi ra ngoài.
Mưa rơi lộp bộp trên phiến đá xanh, vẽ ra từng đoá từng đoá hoa nước, rau trong sân cũng đung đưa trong sân, rất trong xanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô có chút kinh ngạc: "Trời mưa rồi sao?" Cô ở trong phòng không có cảm giác được gì.
Lục Lập cầm ô đi đến: 'Đến đây".
Lâm Thanh Chỉ đi vào trong ô, hai người cùng chung một chiếc ô đi về phía phòng chính, mưa tạt vào chiếc ô đỏ tí tách làm vỡ tung hàng loạt tia nước, thân ô nghiêng hẳn sang một bên. "Hôm nay ăn gì vậy?”
"Mì sợi."
Lâm Thanh Chỉ ngước mắt nhìn anh nói: "Có phải anh đang trả thù tôi không?”
"Nào dám”" Lục Lập nhàn nhạt trả lời.
Lâm Thanh Chỉ hét lên: "Bà nội, bà ngoại! Con ăn mỳ liên tục suốt mấy ngày qua rồi... Uhml
Lâm Thanh Chỉ biết mấy hôm nay trời mưa quán mỳ không mở cửa, bà nội Lâm và bà ngoại Lục nhất định đang ở trong phòng, cô không tin bà nội cô hàng ngày đều cho cô ăn mỳ.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thế nhưng Lục Lập luôn nói với cô là quán mỳ rất bận cho nên không có thời gian nấu cơm, ngày nào cũng cho cô ăn mì, còn là mì rau, miệng cô vì nóng mà sắp mọc ra một con chim rồi.
Lục Lập nhanh chóng bịt miệng cô lại ánh mắt quét khắp phòng chính, đảm bảo là không ai nghe thấy.
Hít hà... Vừa hít một hơi: "AI"
Lâm Thanh Chỉ cắn một cái lên tay Lục Lập.
Lục Lập đưa tay giữ đầu cô, một lần, hai lần... Nhưng căn bản là giữ không được.
Anh thấp giọng nói: "Mau buông ral"
Anh đau muốn tê dại rồi.
Lâm Thanh Chỉ trợn to mắt nhìn anh, hét lên một cách mơ hồ: "Tôi muốn ăn thịt!"
An ăn ăn! Đều cho cô ăn! Cô mau thả ra đi!"
Ha, tay vừa buông ra Lục Lập liền ngay lập tức nhìn xem, quả nhiên là đã hằn rõ một vết răng to, xung quanh đều nổi lên tia màu đỏ tím.
Gân xanh trên trán anh giật giật: "Cô là tuổi chó hay sao vậy?"
Lâm Thanh Chỉ căm hận nhìn về phía anh khuôn mặt hung dữ nhìn chằm chằm, sau đó...
"Gau gâu!"
Lục Lập: ...
Bỏ đi, chút đau này có là gì.
Đi đến phòng chính, quả nhiên...
Cơm hôm nay không phải mỳ rau nữa, có thịt có thức ăn có cả canh nữa.
Lâm Thanh Chỉ quay đầu nhìn Lục Lập một cái, Lục Lập có chút mỉa mai.
Mấy ngày nay nóng trong người, hiện tại cho ăn thanh đạm một chút cũng tốt.
Bà nội nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ đi vào liền cười nói: "Trong người còn nóng không? Mấy hôm nay con luôn nói với tiểu Lập muốn ăn mì rau, cuối cùng trưa nay không muốn ăn nữa hải!"
Bà ngoại Lục cũng đứng một bên gật đầu nói: "Phát nóng thì nên ăn nhiều rau thanh đạm một chút, không nghĩ rằng hai đứa đều bị nóng thật là đáng tiếc canh gà của bà hầm rồi."
Lâm Thanh Chỉ...
Cô lúc nào bị nóng vậy? Gà của cô! Cô uất hận trừng mắt nhìn Lục Lập một cái, sợ là ai đó lại muốn bị đánh rồi. Lục Lập vừa vào phòng đã bị bóc mẽ hết mọi chuyện:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận